Bạch Diệu cẩn thận nhận lấy thang thuốc, sau đó nhìn Vân Thiên Vũ, chân thành nói lời cảm tạ: "Cảm ơn Linh Nghi quận chúa."
Vân Thiên Vũ lắc đầu, khẽ cười: "Phiền ngươi nói lại một tiếng với vương gia."
"Ta chỉ giúp hắn thêm một chuyện nữa thôi, sau này ta và hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, ta không còn nợ hắn bất cứ thứ gì nữa."
Nói rồi nàng quay bước đi, bóng lưng mảnh khảnh nhưng ngạo nghễ ngút trời, hệt như một cây tùng sừng sững trên vách núi.
Đám người Bạch Diệu Hắc Diệu cùng Hạ Hỉ ở phía sau đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, vương phi cá tính mạnh như vậy thật sự sẽ không thành đôi thành lứa với vương gia sao?
Hiện tại bọn họ không còn chê vương phi xấu nữa.
Tính cách của nàng thực sự quá kiên cường, ngay cả khi mặt nàng toàn những vết sẹo thì bọn họ vẫn cho rằng nàng rất xứng đáng làm Ly thân vương phi.
Nhưng bọn họ lại làm nàng tổn thương.
Giờ phút này, mọi người đều bất giác cảm thấy nặng lòng.
Trong phòng, Phượng Vô Nhai lạnh lùng nhìn Ly thân vương gia, sau đó quay người bỏ ra ngoài.
Tiêu Dạ Thần muốn đi theo Vân Thiên Vũ, nhưng khi gã nghĩ về tình hình của Tiêu Cửu Uyên thì lại không an lòng.
Hơn nữa gã muốn đợi Tiêu Cửu Uyên tỉnh lại, chất vấn thúc thúc tại sao hắn thích Vũ Mao như vậy như vậy nhưng vẫn hết lần này đến lần khác khiến nàng đau lòng?
Trước đây gã đã đồng ý buông tay Vũ Mao là vì gã không muốn trở thành kẻ thù với Tiêu Cửu Uyên, bọn họ là bạn từ nhỏ đến lớn.
Nếu Tiêu Cửu Uyên không cưới Vũ Mao, gã nhất định sẽ tức đến hộc máu.
Gã vì Tiêu Cửu Uyên mà buông tay, nếu Tiêu Cửu Uyên không cưới Vũ Mao thì lúc trước gã cần gì phải làm như vậy chứ.
Gã nhất định sẽ dốc hết sức lực.
Tiêu Dạ Thần nghĩ ngợi một lúc rồi đến ngồi xuống cạnh bên Tiêu Cửu Uyên, đợi hắn tỉnh lại.
Bên này Tiêu Dạ Thần đợi Tiêu Cửu Uyên tỉnh lại, bên kia Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai cùng nhau rời khỏi Ly thân vương phủ.
Sau khi bước qua khỏi cổng Ly thân vương phủ, Vân Thiên Vũ cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, phía trên cao thưa thớt những ngôi sao và ánh trăng ảm đạm.
Nhưng nàng cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, cảm giác đau lòng ban nãy cũng từ từ biến mất.
Nàng dẫn Diệp Gia qua những thềm đá, dự tính sẽ quay lại An thân vương phủ.
Phượng Vô Nhai đi theo sau nàng, ánh mắt y lóe lên một ánh nhìn sáng quắc, không hề chớp mắt mà hỏi Vân Vũ Phi.
"Vũ Mao, tại sao muội phải nhịn nhục như vậy chứ, lại còn muốn cứu Tiêu Cửu Uyên, muội có thể không cứu hắn mà."
Vân Thiên Vũ dừng bước quay sang nhìn Phượng Vô Nhai, chầm chậm lên tiếng.
"Bởi vì ta đã từng hứa sẽ trị độc cho hắn, ta đương nhiên sẽ không nuốt lời."
Ánh mắt nàng sáng lấp lánh trong đêm tối, giống như một ngôi sao rực rỡ trên bầu trời cao, phong hoa mỹ lệ.
Ngay cả khi nàng có sẹo trên mặt thì chúng cũng không thể làm vơi đi vẻ đẹp ấy.
Phượng Vô Nhai nhìn nàng đến ngây ngốc cả người, trong lòng y có chút áy náy, ẩn hiện sâu trong đôi mắt hoa đào kia là một tia nhìn ôn nhu, y bất giác nắm chặt hai tay.
Một nữ nhân xinh đẹp và có mị lực như vậy, Phượng Vô Nhai y nào có thể dễ dàng buông tay.
Cho nên bước kế tiếp, y sẽ phải nỗ lực mở cửa trái tim của Vân Thiên Vũ, sau đó từ từ chiếm giữ toàn bộ trái tim nàng.
Y muốn cưới nàng, lần này không phải vì Tiểu Linh Đang, mà là y thật sự muốn cưới nàng làm thê tử.
Phượng Vô Nhai suy tính trong lòng, trên mặt hiện lên một nụ cười tà mị, y muốn từng bước từng bước tiếp cận nàng, như vậy sẽ không khiến nàng kinh sợ.
Mặc dù lần này Tiêu Cửu Uyên bị trúng độc không liên quan gì đến nàng, nhưng chuyện này đã tạo ra bóng ma trong lòng nàng, bây giờ cho dù y có nói gì đi chăng nữa thì Vân Thiên Vũ cũng sẽ không tin, cho nên y muốn thầm lặng xâm chiếm trái tim nàng.