Bụng nghĩ thế song ngoài mặt Diệp Tử Yên vẫn giữ nguyên vẻ thần tiên thoát tục không vướng bụi trần, lãnh đạm nói: "Giải thì ta giải được nhưng mấu chốt là ở mười loại dược liệu này, dù bây giờ ta có ráo riết chạy về Lăng Vân tông cắt đặt người chuẩn bị e là cũng không kịp, vương gia thì lại không thể chờ được nữa."
Nói đến đây, mặt Diệp Tử Yên bất giác hiện lên vẻ lo lắng.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng tiếp lời: "Diệp tiểu thư khỏi cần bận tâm đến chuyện dược liệu, chúng tôi đã tìm được mười loại dược liệu đó rồi."
Nói xong, nàng đưa mắt nhìn Bạch Diệu, gã lập tức bảo Hạ Hỉ đi lấy chín loại dược liệu kia ra.
Vân Thiên Vũ định lặng lẽ lấy hoa linh quỳ tám cánh ra, nhưng đến phút cuối nàng chợt thấy lo lo.
Dược liệu khác còn bỏ đi được chứ nếu mở hoa linh quỳ tám cánh này ra mà nó lại mất hiệu lực, nếu lỡ xảy ra sự cố gì thì Tiêu Cửu Uyên chết là cái chắc.
Tuy rằng chuyện này kể ra thì không liên quan gì đến nàng. Ai bảo Tiêu Cửu Uyên tự nhiên lại tìm người của Lăng Vân tông gì đó tới, lỡ hắn xảy ra chuyện gì thật thì cũng chẳng can hệ đến nàng. Nhưng Vân Thiên Vũ là đại phu, nàng đã quyết định cứu Tiêu Cửu Uyên thì cũng muốn chữa khỏi cho hắn, còn không thì ngay từ đầu không nhúng tay vào luôn.
Vả lại Tiêu Cửu Uyên đã từng nhiều lần giúp đỡ nàng, chính nàng cũng từng nói sẽ giải độc cho hắn, bởi vậy nàng không thể để cho hắn gặp chút bất trắc nào.
Nghĩ thế, Vân Thiên Vũ bèn tìm một chiếc hộp giống hệt hộp Thanh Mộc trong Phượng Linh giới, lấy một loại dược liệu y như hoa linh quỳ tám cánh bỏ vào trong, nàng muốn thử xem liệu nàng ta thật sự có năng lực chữa trị cho Tiêu Cửu Uyên hay không.
Nếu nàng ta có bản lĩnh thật thì khi mở hoa linh quỳ tám cánh ra sẽ phát hiện ngay hoa linh quỳ tám cánh trong hộp là giả.
Có vậy nàng mới tin nàng ta thực sự có chút bản lĩnh, đến lúc đó giao hoa linh quỳ tám cánh cho nàng ta, nàng cũng yên tâm phần nào.
Vân Thiên Vũ vừa suy tính vừa lấy hộp Thanh Mộc ra, Hạ Hỉ cũng đã mang chín loại dược liệu còn lại tới.
Người trong phòng dồn mắt nhìn Diệp Tử Yên, trên khuôn mặt trang điểm tinh tế của nàng ta dậy ý cười: "Tốt quá, không ngờ vương gia đã chuẩn bị đầy đủ mười loại dược liệu, lần này vương gia được cứu rồi."
Diệp Tử Yên cất giọng đầy phấn khích, sau đó sai tỳ nữ đứng sau đi lại nhận mười loại dược liệu.
Đến khi lấy dược liệu xong, nàng ta nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Ly thân vương gia, một mình ta làm việc này e là không nổi, nên cho Linh Nghi quận chúa tham gia cùng, ngoài ra xin vương gia phái thêm người làm trợ thủ cho ta."
Diệp Tử Yên làm thế chỉ cốt tỏ vẻ mình là người thẳng thắn vô tư với Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên, hơn nữa có người xem cũng để hiểu rằng Diệp Tử Yên nàng ta chẳng làm điều gì cả.
Từ lúc Diệp Tử Yên lên tiếng, cả buổi trời Tiêu Cửu Uyên không hề phản ứng lại, chất độc phát tác cộng thêm cả quãng đường dằn xóc khiến cơ thể hắn lúc này rất yếu ớt, hơi thở mong manh hơn thường ngày, đã thế đầu óc còn bắt đầu quay mòng mòng, phản ứng trì trệ, nhất thời không đáp lại những lời của Diệp Tử Yên.
Đám người Bạch Diệu và Hắc Diệu dĩ nhiên cũng đã nhìn ra vẻ lạ thường của chủ tử nhà mình, vội vàng mở miệng: "Chủ tử người thấy để Diệp tiểu thư chữa hay là để..."
Tiêu Cửu Uyên xua tay, thều thào cất tiếng nói: "Đi đi, đi chế thuốc giải độc ngay."
Đám người Bạch Diệu và Hắc Diệu vội đứng dậy, nhìn Diệp Tử Yên: "Phiền Diệp tiểu thư mau chóng chế thuốc giải độc, vương gia nhà ta đã không cầm cự nổi rồi."
"Được."
Bạch Diệu lại ngoảnh đầu nhìn Vân Thiên Vũ đầy áy náy, vất vả lắm Linh Nghi quận chúa mới lấy được hoa linh quỳ tám cánh, thuốc giải này lẽ ra phải do nàng chế mới đúng, nhưng cuối cùng lại bị Diệp Tử Yên thay thế, Linh Nghi quận chúa trong lòng nhất định tức tối lắm.