Mọi người ngừng lại, Vân Thiên Vũ đưa tay ra lấy khăn che mặt lại, lúc nãy chữa trị cho bệnh nhân bị phát ban sói, nàng sợ nhìn không rõ, cho nên mới phải tháo khăn che mặt, hiện tại đã hoàn thành rồi, cho nên không cần phải để lộ khuôn mặt ra.
Lúc này mười bệnh nhân trên sân đã cứu được tám, còn có một người đang được cứu chữa, nhưng cứu đến nửa chừng phải dừng lại.
Cửa ải này không có gì bất ngờ xảy ra là Vân Thiên Vũ thắng rồi, hơn nữa chiến thắng của nàng là chiến thắng ai cũng công nhận.
Trên quảng trường, quản sự Thiên Mộc sơn trang tuyên bố.
“Vị cô nương này đã chiến thắng, hôm nay danh hiệu đệ nhất Thiên Mộc sơn trang chính là là vị cô nương này rồi.”
Gió núi thổi qua, áo đen váy đen của Vân Thiên Vũ theo gió nhẹ bay, nàng tao nhã gật đầu với mọi người xung quanh, nàng giơ tay ung dung khí độ, làm cho mọi người ở đây thở dài, cô nương này cũng không phải động vật trong ao, một khi gặp nước tất hóa rồng.
Rất nhanh, có tiên phong người vỗ tay, sau đó tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Rất nhiều người đứng lên, người ở đây đại đa số đều là các thế lực lớn, mỗi người đều hoàn mỹ, hôm nay thấy biểu hiện của Vân Thiên Vũ, bọn họ đương nhiên đã nhìn ra, nữ tử trước mặt này, y thuật có thể nói xuất thần nhập quỷ, cao siêu đến cực điểm.
Sau này nếu bọn họ thật sự mắc bệnh gì, tìm được nàng, tự nhiên sẽ được một mạng, cho nên hôm nay vẫn nên cực lực tâng bốc một chút thì tốt hơn.
Như vậy, tiếng vỗ tay lại càng to, kéo dài không thôi.
Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc sơn trang nhanh chóng đứng lên đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ.
Trong đôi mắt đen trên khuôn mặt mập mạp của ông ta tràn đầy tia hi vọng.
Hơn hai mươi năm, ông ta bắt đầu hi vọng, sau đó là thất vọng, cuối cùng là tuyệt vọng.
Mấy năm nay ông ta chỉ cảm thấy không còn chút hi vọng nào nữa. Chính vì như thế nên tinh thần ông ta mới sa sút, thậm chí lúc không có chuyện gì liền liều mạng uống rượu làm bản thân quên đi quá khứ.
Chính bởi vì như vậy, cho nên ông ta mới càng ngày càng béo, nhưng hiện tại ông ta lại nhìn thấy hi vọng, lập tức nóng lòng.
Quân Hạo Thiên bước mấy bước tới trước mặt Vân Thiên Vũ, vội vàng đưa tay nắm lấy tay Vân Thiên Vũ, nói.
“Cô nương, chúc mừng ngươi đạt được danh hiệu đệ nhất lần này. Ta thành tâm mời ngươi đến Thiên Mộc sơn trang giúp ta chữa trị cho phu nhân. Chỉ cần ngươi có thể trị khỏi cho phu nhân của ta, ngươi chẳng những có thể trở thành đệ nhất thần y, còn có thể có được một nửa Thiên Mộc sơn trang. Không, cho dù là cả Thiên Mộc sơn trang, ta cũng tặng cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể cứu được phu nhân của ta.”
Khắp mặt Quân Hạo Thiên tràn đầy sự khẩn thiết, nhìn Vân Thiên Vũ. Trong đôi mắt nhỏ dài có một tia lo lắng, dường như sợ Vân Thiên Vũ không đồng ý vào Thiên Mộc sơn trang.
Lần này Vân Thiên Vũ đến Thiên Mộc sơn trang là vì lấy bát biện linh quỳ, nếu không lấy được, căn bản sẽ không có biện pháp giải độc cho Tiêu Cửu Uyên.
Vậy thì tất cả tâm tư nàng đến dự thi đều uổng phí cả rồi.
Cho nên đương nhiên nàng sẽ đến Thiên Mộc sơn trang.
Vân Thiên Vũ nghĩ, nhếch mày nhìn Quân Hạo Thiên, đang muốn gật đầu đồng ý.
Tiêu Cửu Uyên cách đó không xa đột nhiên sải bước tiêu sái đi đến, đưa tay ra ngang ngược kéo Vân Thiên Vũ đi.
Đến khi hai người cách khá xa, Tiêu Cửu Uyên trên cao nhìn xuống Vân Thiên Vũ, trầm giọng nói: “Vân Thiên Vũ, ngươi có thể không vào Thiên Mộc sơn trang, ta sẽ nghĩ cách khác lấy được bát biện linh quỳ.”
Vân Thiên Vũ ngước mắt lên nhìn Tiêu Cửu Uyên, trái lại có hơi bất ngờ, Tiêu Cửu Uyên lại nói như vậy sao.
Không phải hắn cứ luôn kiên định muốn nàng đến dự thi sao? Không phải hắn cứ luôn hoài nghi nàng có dụng tâm sao, bây giờ nói lời này có ý gì? Hay hắn đang thăm dò nàng, nếu là như vậy, thật sự rất vô ý.