Tiêu Cửu Uyên vừa tức vừa giận, cuối cùng nghĩ đến bản thân sở dĩ bị nàng ảnh hưởng đến cảm xúc, cũng là bởi vì nguyên nhân gần đây hai người qua lại nhiều, hiện tại hắn nhận rõ diện mạo nữ nhân này rồi, sau này tuyệt không thể bị nữ nhân dối trá này ảnh hưởng đến cảm xúc cá nhân.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ, xoay mình đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng, vì giải quyết việc chung nói: “Được, vậy sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát.”
Hắn nói xong liền đi ra ngoài.
Vân Thiên Vũ phía sau lưng nhìn hắn, không nhìn quá nhiều, tất cả giữ nguyên ở quan hệ giao dịch mà thôi.
Nàng xoay người đi đến trước giường ngồi xuống, đang định bảo Hoạ Mi chuẩn bị chút nước cho cô tắm rửa, không ngờ có một người bay vào từ cửa sổ như hồn ma.
Hồng y diêm dúa, mặt mày bất thường, đang cười mị hoặc nhìn nàng.
Người này đúng là Phượng Vô Nhai mà Tiêu Cửu Uyên nói, suýt chút nữa xới tung phủ đệ của hắn lên.
Phượng Vô Nhai thong dong đưa tay chào hỏi Vân Thiên Vũ.
“Muội muội, ca ca tới thăm ngươi rồi.”
Vân Thiên Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn y, thật muốn tát y một cái, nhưng hiện tại lười động tay.
“Phượng Vô Nhai, ta nói lại một lần nữa, muội muội của người ở bên ngoài, nếu ngươi muốn huynh muội tình thâm, ra ngoài tìm Tiểu Linh Đang đi, đừng biểu diễn huynh muội tình thâm ở đây.”
“Chậc chậc, muội muội, trái tim ngươi quá độc ác, tốt xấu gì hôm nay người ta cũng giúp ngươi đi dạy dỗ Tiêu Cửu Uyên một trận, ngươi đừng lãnh đạm như vậy.”
Vân Thiên Vũ hừ lạnh: “Ngươi đi dạy dỗ Tiêu Cửu Uyên là chuyện của ngươi, có liên quan gì đến ta, ta bảo ngươi đi dạy dỗ hắn sao?”
Hiện tại nàng không muốn tiếp xúc nhiều với nam nhân, ai biết trong lòng bọn người kia cả ngày nghĩ cái gì.
Giống nhưTiêu Cửu Uyên, rõ ràng nàng nói tất cả với hắn, nhưng hắn không tin, phút cuối cùng lại hoài nghi nàng dụng tâm kín đáo, ý đồ mưu tính người của hắn.
Nàng chính là có miệng cũng không nói rõ nổi nũa, hơn nữa Phượng Vô Nhai, cung chủ Ma Ảnh cung, theo lý hẳn là rất bận chứ, nhưng bây giờ thì sao, y mà lại ăn không ngồi rồi trêu đùa nàng, còn liên tiếp ra tay giúp nàng.
Nhưng nàng thật sự không nghĩ ra tại sao Phượng Vô Nhai đối tốt với nàng như vậy.
Không chừng lại có một gì âm mưu gì đó đang chờ nàng.
Vân Thiên Vũ nghĩ, sắc mặt đã lạnh lại càng thêm lạnh, trừng mắt nhìn Phượng Vô Nhai hạ lệnh tiễn khách.
“Đêm đã khuya, ta muốn đi ngủ rồi, ngươi cút cho ta nhanh lên, nếu không đừng trách ta gọi Tiểu Linh Đang.”
Vừa nói đến gọi Tiểu Linh Đang, Phượng Vô Nhai lập tức tử tế hơn rất nhiều, vội giơ hai tay cam đoan: “Đừng gọi, ta đi ngay.”
Y nói xong liền đi ra ngoài, nhưng đi vài bước lại nói một câu: “Muội muội, mặt của ngươi rõ ràng khỏi rồi, sao còn bày ra khuôn mặt sẹo đó, không phải Tiêu Cửu Uyên kia đã gặp mặt ngươi sao? Ngươi lại bày ra vết thương cũng không có ý gì nữa rồi.”
Phượng Vô Nhai nói xong, lập tức cảm thấy lãnh ý từ người Vân Thiên Vũ càng dày đặc, ánh mắt càng lạnh hơn.
Phượng Vô Nhai lập tức đoán, không phải là tên nam nhân Tiêu Cửu Uyên chết tiệt kia làm cho Vũ Mao bày ra khuôn mặt này chứ?
“Tên khốn kiếp này, ta không tha cho hắn.”
Phương Vô Nhai đi ra ngoài, rất muốn xử lý Tiêu Cửu Uyên, ánh mắt Vân Thiên Vũ phía sau tối sầm lại, nàng cũng không muốn to chuyện. Ngày mai nàng cùng Tiêu Cửu Uyên đi Thiên Mộc Sơn Trang, nếu có chuyện làm chậm trễ, bất kể như thế nào rất có thể sẽ không lấy được bát biện linh quỳ.
Vân Thiên Vũ nàng đã nói sẽ giữ lời.
Vân Thiên Vũ nghĩ nhìn Phượng Vô Nhai bên ngoài, không nhanh không chậm mà hỏi: “Phượng Vô Nhai, chúng ta tốt như vậy sao?”
Phượng Vô Nhai dừng lại, quy đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn y của Vân Thiên Vũ.
“Phượng Vô Nhai, ngươi nói, rốt cục ngươi muốn đoạt được gì từ ta, dù sao cũng không đến mức không hiểu sao rất tốt với ta, giúp đỡ ta chứ?”