Vân Thiên Vũ kỳ thực chẳng thèm để ý kẻ đang giận điên lên này, đặc biệt là nghĩ đến tên này lúc trước ở địa lao của Ly thân vương phủ còn uy hiếp nàng, lột da, chém eo gì đó. Tưởng tượng đến điều này, nàng liền cảm thấy ghê tởm, liền cảm thấy gã này đáng bị vậy.
Nhưng nếu nàng không lên tiếng hỏi thăm, chỉ sợ Tiêu Cửu Uyên sẽ nghi ngờ, cho nên Vân Thiên Vũ làm bộ quan tâm nói: “Tiêu Cửu Uyên, ngươi làm sao vậy, tâm tình không tốt à? Ai trêu chọc ngươi.”
Vân Thiên Vũ nói tuy nói những lời quan tâm, nhưng những lời này tựa như dao nhỏ đâm vào trong tim Tiêu Cửu Uyên, tâm tình của hắn càng thêm không tốt, hắn nâng đôi mắt thâm thúy khát máu, âm trầm nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Bổn vương tâm tình không tốt, dường như ngươi đặc biệt cao hứng.”
Vân Thiên Vũ lập tức lắc đầu, nói rõ thái độ: “Sao lại vậy chứ, vương gia tâm tình không tốt, ta rất khổ sở.”
Vân Thiên Vũ nói xong bày ra bộ dáng ta rất khổ sở, Tiêu Cửu Uyên trừng mắt liếc nàng một cái: “Giả.”
Nhưng hắn nhìn khăn che trên mặt Vân Thiên Vũ, đột nhiên cảm thấy khăn che mặt kia thật sự quá chướng mắt, khăn che mặt của Vân Thiên Vũ giống như ngăn cách tất cả hỉ nộ ái lạc trên mặt nàng, làm người ta cảm thấy bộ dáng của nàng có chút mơ hồ.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ thế, tức giận nói: “Ngươi tháo khăn che trên mặt ra đi.”
Vân Thiên Vũ cả kinh, hắn muốn nàng tháo khăn che mặt làm gì, chẳng lẽ nam nhân này hoài nghi nàng.
Nàng đang nghĩ ngợi, Tiêu Cửu Uyên lại nói thêm một câu: “Quá chướng mắt.”
Vân Thiên Vũ nghe xong thở dài nhẹ nhõm một hơi, hóa ra gã này chê khăn che mặt của nàng chướng mắt, chứ không hoài nghi nàng.
“Vương gia, ta sợ sẽ làm ngươi sợ.”
“Bổn vương đã hoàn toàn miễn dịch, cho nên ngươi không cần dùng khăn che mặt nữa, hãy tháo nó đi.”
Tiêu Cửu Uyên lãnh trầm nói, Vân Thiên Vũ chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đang run run. Phải biết rằng lúc trước nàng ở bên ngoài Tử Trúc hiên, tùy tiện dán một vết sẹo lên trên mặt, nàng không thể bảo đảm vết sẹo trên mặt không có sơ hở, nếu tháo khăn che mặt ra, liệu gã này có phát hiện sơ hở không đây.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng suy nghĩ cách làm như thế nào để từ chối lời của Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên đứng đối diện nheo mắt nhìn nàng. Hai người nhất thời không nói gì.
Đột nhiên trong bóng đêm mơ hồ truyền đến thanh âm bộp bộp, tiếng động rất mạnh mẽ, thanh âm này rõ ràng là có người đang đập mạnh vào cửa chính của Vĩnh Ninh hầu phủ. Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ hai người quay đầu nhìn ra bên ngoài, sắc mặt hai người đều có chút khó coi.
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói: “Đang có lửa đốt cháy nhà sao? Hay là tới báo tang.”
Hiện tại hắn tâm tình không tốt, thấy ai cũng chướng mắt, nhìn cái gì cũng nổi điên.
Vân Thiên Vũ ánh mắt âm trầm, nàng nghĩ đến chuyện lúc trước Vân Lôi lại đây tìm nàng. Vân Lôi nói Vân gia lão gia tử đang dẫn theo một nhóm người tới xử lý nàng, người tới không phải là Vân lão gia tử sao?
Vân Thiên Vũ nghĩ, đôi mắt lạnh lẽo khó diễn tả bằng lời, ngón tay nắm chặt lại. Nếu như thật sự là Vân gia lão gia tử tới đây, hôm nay nàng cùng Vân gia hoàn toàn đoạn tuyệt, từ đây về sau không còn chút liên quan gì đến Vân gia.
Thần sắc Vân Thiên Vũ không tránh được ánh mắt của Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên ánh mắt thâm trầm nhìn nàng nói: “Ngươi biết người đến là ai?”
Lúc này đây Vân Thiên Vũ thật sự không dấu diếm Tiêu Cửu Uyên, chậm rãi gật đầu nói: “Nghe nói nữ nhân Vân Thiên Tuyết kia nhìn thấy hình ảnh hôm đó Vân Hách bị giết, cho nên nàng ta chạy tới nhà cũ Vân gia để báo tin cho Vân gia lão gia tử, Vân gia lão gia tử xưa nay thương Vân Hách nhất, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ta, nếu không có gì bất ngờ, người gõ cửa hẳn là Vân lão gia tử đuổi tới đây.”