Editor: LaOngDao142
Chủ tớ hai người nhấc chân liền đi ra ngoài, không thèm quan tâm đến Tiêu Cửu Uyên ngồi sau lưng.
Đợi đến khi Vân Thiên Vũ cùng Họa Mi vừa đi, ngoài phòng, giọng nói giễu cợt của Phượng Vô Nhai truyền vào.
"Ha hả, thì ra Ly thân vương gia cũng được đãi ngộ như vậy, so bản quân cũng không khá hơn bao nhiêu."
Tiêu Cửu Uyên ánh mắt âm trầm, khuôn mặt lãnh sương, âm ngao vô cùng: "Phượng Vô Nhai, ngươi tốt nhất phải cách xa Vân Thiên Vũ một chút, nếu không không nên trách bổn vương đối với ngươi không khách khí."
"Ai nha, bản quân thật là sợ a."
Âm thanh làm bộ làm tịch của Phượng Vô Nhai truyền đến, bất quá chỉ trong chốc lát, giọng nói tà mị lần nữa từ từ truyền tới.
"Nhưng bản quân đối với nữ nhân này ngược lại cảm thấy rất hứng thú, bản quân đang suy nghĩ, có nên cưới nữ nhân này về Ma Ảnh Cung làm nữ chủ nhân hay không, hơn nữa muội muội ta thích nàng như vậy, tính tình của nàng lại hợp với tâm ý của bản quân, cưới nàng cũng không có khó khăn như vậy."
Lời của Phượng Vô Nhai khiến cho sắc mặt Tiêu Cửu Uyên âm trầm đến đáng sợ, hắn hướng bên ngoài quát lạnh: "Phượng Vô Nhai, ngươi không cần suy nghĩ, nàng Vân Thiên Vũ là vị hôn thê của bổn vương."
"Đúng a, là vị hôn thê ngươi chán ghét."
Phượng Vô Nhai sau khi nói xong cũng không để ý tới Tiêu Cửu Uyên, sử dụng linh lực xoay người rời đi, hắn đi xem náo nhiệt đi.
Nhìn xem nữ nhân kia muốn diễn xuất cái dạng gì đây.
Trong phòng khách sau lưng, Tiêu Cửu Uyên vì lời nói của Phượng Vô Nhai mà giật mình, đúng vậy, Vân Thiên Vũ là vị hôn thê mà hắn chán ghét, hắn tức cái gì a, hắn giận cũng không có lý do nào.
Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ, lại nghĩ tới chuyện Vân Thiên Vũ giúp hắn giải độc, hắn rốt cuộc tìm đượclý do tức giận.
Hắn đã từng nói, nếu như Vân Thiên Vũ giúp hắn giải được độc, hắn sẽ bảo hộ nàng cả đời chu toàn.
Phượng Vô Nhai tuyệt đối phu quân tốt, nếu hắn đã nói bảo hộ nàng cả đời chu toàn, thì không thể để cho nàng rơi vào trong tay Ma Quân kia.
Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ, tâm tình thoải mái ra, thi triển linh lực hướng một góc Vĩnh Ninh Hậu phủ bay tới, hắn cũng không thể để cho Phượng Vô Nhai tiếp cận Vân Thiên Vũ.
Trong một nhà kho bỏ hoang của Vĩnh Ninh Hậu phủ, lúc này đang cháy.
Vốn là nhà kho cháy cũng không có gì, nhưng qua trọng chỗ này là nơi nhốt Nghiễm Dương đạo trưởng a.
Lúc trước Vân Lôi mặc dù đả thương hắn, nhưng cũng không có tính toán muốn lấy mạng Nghiễm Dương đạo trưởng, hắn ta chỉ muốn giáo huấn Nghiễm Dương đạo trưởng một chút, ai kêu lão phá hư chuyện của bọn họ.
Ai biết nhà kho lại phát cháy.
Vân Lôi nghe người đến bẩm báo, liền dẫn không ít người hướng nhà kho chạy tới.
Nhà kho bởi vì lâu năm không tu sửa, trong nháy mắt, rất nhanh lửa cháy lớn lên.
Lúc này rất nhiều hạ nhân vội vàng dập tắt ngọn lửa, lại có người chạy vào trong nhà kho đi cứu người.
Chẳng qua là cuối cùng cứu ra được hai người, y phục trên người hai người toàn bộ xé đến không sai biệt lắm, nhìn một cái liền có thể khiến cho người ta nhìn ra được tình huống lúc nãy có bao nhiêu kịch liệt.
Bất quá bởi vì hai người bị khói dày đặc là cho sặc sụa, trên mặt tất cả đều là bụi, nhất thời không ai nhận ra bọn họ.
Một gã thủ hạ thật nhanh chạy tới bẩm báo cho Vân Lôi: "Hậu gia, cứu ra, cứu ra."
Vân Lôi vừa nghe thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không sao, hảo, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm.
Sau một khắc thủ hạ bẩm báo nói: "Nhưng là cứu ra hai người, hơn nữa, hơn nữa bọn họ..."
Thủ hạ nói đến đây cái, bộ mặt đỏ bừng, nghĩ đến lúc nãy hắn còn thừa cơ sờ soạng bộ ngực đầy đặn của nữ nhân, cảm giác không tệ.
Vân Lôi không biết trong lòng thủ hạ trong lòng suy nghĩ chuyện gì, chỉ nóng lòng hỏi: "Thế nào, tại sao lại hai người? Người đâu."
Thủ hạ vội vàng nhường đường: "Hậu gia, ngươi đi theo ta, bọn họ ở phía trước."
Vân Lôi đi theo thủ hạ đi tới, hạ nhân tự động lui ra.
Vân Lôi liếc nhìn y phục cả hai bị xé rách không nguyên vẹn, rõ ràng là lúc trước làm chuyện tằng tịu với nhau.