Editor: LaOngDao142
Vân Thiên Vũ rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng khẳng định, mình và người đàn ông này không có nửa điểm quen biết, kể cả chủ thân thể này cũng không hề quen biết người này, nhưng tại sao hắn ta lại bắt Tiểu Linh Đang, sau đó để cho nàng tới đây đổi Tiểu Linh Đang.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, trên núi người nọ lười biến không nói lời nào, theo gió đêm từ từ lặng xuống.
"Đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ quả nhiên thật can đảm, nếu như thế, vậy thì đi lên đổi người đi."
Người này ngay cả nói chuyện cũng lộ ra một cỗ mị hoặc yêu mị, cùng Tiêu Cửu Uyên cuồng vọng khí phách hoàn toàn khác nhau.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ nhưng không có động, mà lạnh lùng nhìn người trên núi mở miệng nói: "Tại sao ta phải đi lên, mà không phải ngươi đi xuống, các ngươi nhiều người như vậy, nếu như đến lúc đó không thả người, ta không phải bị thua thiệt sao?"
"Còn có Tiểu Linh Đang đâu, ngươi lập tức để cho ta xem Tiểu Linh Đang như thế nào, nếu như nàng căn bản không ở trên tay các ngươi rồi sao."
Vân Thiên Vũ dứt lời, trên núi nam tử hồng yêu nghiệt vung tay lên, sau lưng một người kéo theo một bóng người nhỏ bé đi tới, quả nhiên là Tiểu Linh Đang, lúc này Tiểu Linh Đang hôn mê, cũng không biết phát sinh chuyện gì.
Vân Thiên Vũ từ trên xuống dưới nhìn một cái, phát hiện trên người Tiểu Linh Đang cũng không có bất kỳ vết thương nào, những người này rõ ràng không có làm khó nàng.
Vân Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, thần sắc của nàng tự nhiên không có tránh ánh mắt của hồng y nam tử, khóe miệng hắn hơi cong cong, miễn cưỡng mở miệng lần nữa nói: "Ngươi rốt cuộc có lên hay không tới, không lên đây, ta sẽ để cho người giết nàng."
Người nọ vung tay lên, thủ hạ sau lưng vung trường đao trong tay lên, để trên cổ Tiểu Linh Đang, sắc mặt Vân Thiên Vũ lập tức thay đổi, lạnh lẽo quát lên: "Dừng tay."
Quả nhiên người trên núi không động thủ.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng hỏi hồng y nam tử: "Các hạ đến tột cùng là ai, vì sao phải bắt Tiểu Linh Đang uy hiếp ta, còn muốn ta đổi Tiểu Linh Đang, trong này có phải hay không có cái gì hiểu lầm, ta cũng không quen các hạ."
"Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi là được, tự nhiên sẽ không nhận sai ngươi, ngươi rốt cuộc có lên hay không, nếu không lên đây, ta sẽ để cho người giết nữ nhân này."
Thần thái nam tử yêu mỵ, đột nhiên biến đổi, ngũ quan sắc sảo như được bôi lên một khí tức ma quỷ kỳ dị, âm trầm nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, dường như tâm tình vô cùng không tốt, nếu như Vân Thiên Vũ dám nói thêm câu nào nữa, hắn ta liền giết Tiểu Linh Đang.
Vân Thiên Vũ nào dám trì hoãn, nhấc chân muốn đi lên núi, không nghĩ tới nàng mới vừa đi vài bước, sau lưng có tiếng vang xé gió vang lên, Tiêu Cửu Uyên một thân cẩm y màu đen chỉ vàng thuê Bàn Long như tên lao tới, nháy mắt rơi vào bên cạnh Vân Thiên Vũ, hắn bá đạo đưa tay lôi kéo Vân Thiên Vũ đứng lại.
Tiêu Cửu Uyên ngẩng đầu lên nhìn về hồng y nam tử trên sườn núi, âm ngao vô cùng nói: "Phượng Vô Nhai, ngươi muốn giết cứ giết, không cần nói nhảm, ta cũng muốn nhìn một chút ngươi có giết cô gái bên cạnh ngươi hay không."
Tiêu Cửu Uyên lãnh khốc vô cùng nói, sắc mặt Vân Thiên Vũ biến sắc, thật nhanh đưa tay kéo hắn: "Ngươi không được kích thích hắn, nếu như hắn thật giết Tiểu Linh Đang làm sao bây giờ?"
Tiêu Cửu Uyên hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thiên Vũ một cái nói: "Ngươi quên ta kêu hắn là gì sao?"
Vân Thiên Vũ sửng sốt một chút, sau đó nghĩ đến Tiêu Cửu Uyên kêu hồng y nam tử này là Phượng Vô Nhai, Phượng Vô Nhai, Tiểu Linh Đang tên Phượng Thanh Linh, bọn họ cùng họ Phượng.
Cõi đời này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy chứ, cho nên nam tử này căn bản cũng không có muốn giết Tiểu Linh Đang, rốt cuộc hắn làm như vậy để làm gì.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ khó coi, ánh mắt không nói ra được rét lạnh, ngước mắt nhìn hồng y nam tử Phượng Vô Nhai.
"Phượng Vô Nhai, ngươi cùng Tiểu Linh Đang có quan hệ thế nào?"