Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 297: Hồng y yêu nghiệt




Editor: LaOngDao142

Tiêu Cửu Uyên cuối cùng thu hồi tầm mắt, đưa tay kéo tay Vân Thiên Vũ, lướt qua mà đi, nháy mắt liền biến mất trong màn đêm.

Sau lưng trước cửa Tử Trúc Hiên, Diệp Gia, Điêu Gia còn có Tiểu Anh trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người rời đi.

Diệp Gia không nhịn được thấp giọng lầm bầm: "Quan hệ của hai người dường như lần đã tốt lên rất nhiều."

Đây là hiện tượng tốt.

Mà nói thật ra, Diệp Gia cảm thấy Tiêu Cửu Uyên cùng biểu muội rất xứng đôi, biểu muội lợi hại như vậy, người bình thường căn bản không xứng đáng với nàng, chân chính xứng với nàng, trước mắt xem ra, chỉ có Tiêu Cửu Uyên.

Về phần Tiêu Dạ Thần, mặc dù trong sáng như ánh mặt trời, nhưng căn bản không xứng đáng với nữ tử như biểu muội được, hơn nữa Tiêu Dạ Thần quá yếu, nếu như biểu muội gặp phải nguy hiểm, hắn ta cũng không cứu nàng được.

Cho nên có thể nói, Ly thân vương gia thích hợp nhất.

Diệp Gia khẽ nở nụ cười.

Một bên Tiểu Anh mở miệng chim, thật lâu mới kêu lên: "Bọn họ nắm tay nhỏ bé, nắm tay nhỏ bé."

Nhưng vẻ mặt của Điêu Gia đưa đám: "Ô ô, chủ tử như rau cải trắng cho heo ăn."

Tiểu Anh, Điêu Gia cùng Vân Thiên Vũ tâm linh tương thông, cho nên bọn họ vừa nói, Vân Thiên Vũ liền cảm nhận được, nghe hai tiểu gia hỏa nói, khóe miệng Vân Thiên Vũ không nhịn được co rút, nghĩ đến lời Điêu Gia nói, nàng bị heo ăn.

Nếu như Tiêu Cửu Uyên biết, hắn ở trong mắt Điêu Gia, thành một đầu heo, Tiêu Cửu Uyên nhất định sẽ giết Điêu Gia.

Cho nên chuyện này không thể để cho Tiêu Cửu Uyên biết.

Vân Thiên Vũ suy nghĩ thật nhanh nhìn về Tiêu Cửu Uyên: "Sườn núi Tiểu Phượng ở nơi nào."

"Bên ngoài thành Tây Nam có một sườn núi nhỏ, nằm ngoài kinh thành khoảng năm mươi dặm đường, chỗ đó địa thế cao chót vót, hết sức nguy hiểm, cho nên khi đến chỗ, ngươi phải cẩn thận một chút."

"Ừ."

Kế tiếp hai người không nói gì thêm, mà cố gắng suy nghĩ, người bắt Tiểu Linh Đang là ai, tại sao muốn bắt nàng ta đi.

Sườn núi Tiểu Phượng, ngọn núi cũng không cao, nhưng tạo thành một sườn núi, dốc cao dựng đứng.

Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ khi đến sườn núi Tiểu Phượng liền tách ra, Vân Thiên Vũ một mình đi tới dưới chân núi.

Lúc này đêm đã khuya, bóng trăng ngã về tây, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ khắp sườn núi Tiểu Phượng, cả ngọn núi mảnh yên lặng, giống như không có ai ở đây cả.

Vân Thiên Vũ đứng ở dưới chân núi, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn lên sườn núi, một bóng người cũng không có.

Bất quá nàng biết ở ngọn núi này khẳng định mai phục không ít người, nhưng nàng không sợ, bởi vì Tiêu Cửu Uyên cũng an bài không ít người ở dưới chân núi.

Mà nàng cũng ở Cam Linh, trong tay lại có không ít đan dược, trong thời gian ngắn đối phương không lấy được mạng của nàng, đến lúc đó Tiêu Cửu Uyên đã xông lên núi.

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa ngẩng đầu nhìn sườn núi Tiểu Phượng, lạnh giọng mở miệng quát lên: "Các hạ đến tột cùng là ai, giấu đầu lòi đuôi làm ra chuyện như vậy, thạt sự không phải hành vi quân tử, các hạ không phải để cho ta tới đổi người sao, ta đã tới, mau thả Tiểu Linh Đang."

Mặc dù giọng của Vân Thiên Vũ không lớn, nhưng ở trong màn đêm yên tĩnh, vẫn có thể nghe rõ ràng, mà sau khi nàng nói xong, trên sườn núi Tiểu Phượng, đột nhiên nổi lên vô số ánh đuốc.

Chiếu sáng khắp sắp sườn núi Tiểu Phượng, ánh sáng chói mắt, Vân Thiên Vũ xa xa thấy trên sườn núi, có một người đứng dưới ánh sáng của trăng sao, người nọ ở dưới ánh đuốc, mơ hồ có thể thấy được, hồng y tóc đen, không nói ra được tà mị yêu hoặc.

Mặc dù cách xa, nhưng Vân Thiên Vũ tu luyện qua linh lực, giác quan thứ sáu so với người bình thường nhạy cảm hơn, nên cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của nam nhân kia, dưới tóc đen là một đôi máu hoa đào, trời sanh là một yêu nghiệt gieo rắc tai họa.