Editor: LaOngDao142
Tưởng Huyền Thành đánh nàng ta mấy cái, cũng phát hiện nàng ta có cái gì không đúng liền dừng tay lại.
Thủ hạ sau lưng thật nhanh nói: "Tướng quân, nữ nhân này sẽ không bị tướng quân đánh thành ngu si đi."
Tưởng Huyền Thành giơ tay tát xuống một cái, nổi giận nói: "Câm miệng, nàng ta ngu dại cùng bổn tướng quân có quan hệ gì."
"Vâng, phải "
Thủ hạ không dám nói tiếp nữa.
Tưởng Huyền Thành nhìn tình huống trước mặt, cuối cùng cắn răng lạnh giọng ra lệnh: "Bây đâu, lập tức đi mời Vĩnh Ninh hậu và phu nhân tới đây, còn nữa đi mời Hình bộ Thượng thư đại nhân tới đây."
Xảy ra mạng án, tự nhiên phải kinh động đến Hình bộ, bằng không người khác còn tưởng rằng Tưởng gia có vấn đề.
Thủ hạ nhận lệnh đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng, ở một góc trên nóc nhà, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nhìn thấy hết tất cả.
Vốn Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ không biết Liễu thị muốn làm cái gì, nhưng bây giờ đã hiểu rõ Liễu thị muốn diễn kịch gì rồi.
Thì ra là muốn mượn đao giết người, chẳng những muốn mượn đao giết người, còn muốn Vân Thiên Vũ thanh bại danh liệt.
Hai mắt Vân Thiên Vũ sắc lạnh, cắn răng, Liễu thị ngươi thật ác độc, có điều cuối cùng cũng là con gái ngươi nhận, ta cũng muốn nhìn một chút ngươi bây giờ có hối hận hay không.
Nhưng Vân Thiên Vũ không thể không thừa nhận một chuyện, Liễu thị này rất khôn khéo, thiết kế một cái bẫy như vậy hại nàng, cũng may nàng không không có rơi vào bẫy của bà ta, ngược lại chính bà ta đã hại con gái mình, không ngờ bà ta rất nhanh trí hạ độc để con gái trở nên ngu si, bởi vì nếu như Vân Thiên Tuyết không ngốc, cũng không thể đi ra ngoài, thì hôm nay nàng ta phải chết không thể nghi ngờ.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, một bên Tiêu Cửu Uyên, quanh thân dâng lên hàn khí, tròng mắt càng hiện đầy lệ khí, u ám nhìn người trong sân.
Liễu thị ngươi dám tính toán Vân Thiên Vũ như vậy, nếu như hôm nay Vân Thiên Vũ rơi vào bẫy của ngươi, chẳng những làm nàng thanh bại danh liệt, cũng làm cho Ly thân vương phủ của hắn bị liên lụy.
Bà ta thậm chí ngay cả Ly thân vương phủ cũng dám tính toán, thật can đảm.
Trong mắt Tiêu Cửu Uyên toàn lệ khí, khóe môi cong nên nụ cười vui vẻ.
Ngoài cửa tiểu viện, rất nhanh có người chạy tới, chính là Vân Lôi cùng Liễu thị, Liễu thị lúc trước đã an bài tất cả mọi chuyện, trở về Vĩnh Ninh Hậu phủ chờ, vừa kịp lúc binh tướng đến bẩm báo, liền cùng Vân Lôi nóng lòng chạy tới.
Đợi đến khi Liễu thị cùng Vân Lôi đi vào trong phòng, thấy con gái của mình bị người đánh cho rất thê thảm, chẳng những sưng mặt sưng mũi đến kinh khủng, hơn nữa trên người cũng nhiều nơi bị thương.
Liễu thị mặt xanh biếc, hai mắt hung hăng tức giận nhìn chằm chằm Tưởng Huyền Thành.
"Là ngươi, là ngươi đánh, có phải hay không?"
Tưởng Huyền Thành không sợ Liễu thị, phẫn nộ quát bà ta: "Đánh nàng ta coi như là nhẹ, ta còn muốn giết nàng ta đây, đầu tiên nàng ta hạ độc phụ thân ta, hiện tại lại giết Vân Long, nhất định do Vân Long phát hiện chuyện gì, cho nên hắn bị người ta giết người diệt khẩu, Vân gia các ngươi cho rằng Tưởng gia dễ khi dễ, lần này ta nhất định phải để cho Vân Thiên Tuyết đền mạng."
Liễu thị vừa nghe Tưởng Huyền Thành muốn giết nữ nhi, dường như phát điên hét rầm lên: "Ngươi dám, ngươi giết nàng thử xem, ngươi dám giết nàng, Vĩnh Ninh Hậu phủ ta tất nhiên cùng Tưởng gia ngươi liều mạng, muốn chết cùng chết."
Tưởng Huyền Thành lãnh trào cười lên: "Vân gia các ngươi muốn cùng Tưởng gia liều mạng a, thật là buồn cười, chẳng lẽ ngươi cho rằng con gái ngươi giết chất nhi của ta, chuyện này cứ như vậy là xong rồi sao. Trước đây hạ độc phụ thân ta, bây giờ lại giết chất nhi của ta diệt khẩu."
Tưởng Huyền Thành dứt lời, Liễu thị điên cuồng kêu lên: "Con gái của ta hiện tại thần trí mơ hồ, rõ ràng là bị người hạ độc, nó làm sao có thể giết chết cháu của ngươi chứ, ngươi nói xem nó giết người bằng cách nào."