Editor: LaOngDao142
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa hỏi Diệp Gia: "Biểu tỷ chuyện lúc nãy ta nói với ngươi, ngươi xem như thế nào?"
Diệp Gia đối với việc giúp Vân Thiên Vũ quan sát xử lý mọi chuyện, cũng không phản đối, dù sao nàng cũng tính toán ở lại bên cạnh Vũ Mao bồi nàng, nhưng nàng ta làm quản lý, Họa Mi sẽ nghĩ như thế nào.
"Vũ Mao, nếu như ta giúp ngươi xử lý, Họa Mi nghĩ như thế nào."
"Ngươi đừng lo lắng về Họa Mi, em ấy là người thành thật, sẽ không suy nghĩ nhiều."
Vân Thiên Vũ nói xong, Diệp Gia không có từ chối, khe khẽ gật đầu, Vân Thiên Vũ nhẹ cười lên, nàng coi như đã giải quyết buồn phiền ở nhà, có biểu tỷ thay nàng quan sát mọi chuyện vụn vặt bên người, nàng sau này có thể đặt nhiều tinh lực tu luyện.
Xe ngựa một đường đến Vĩnh Ninh Hậu phủ.
Vân Thiên Vũ cùng Diệp Gia, Điêu Gia cùng Tiểu Anh xuống xe ngựa.
Tiêu Dạ Thần từ lập tức lật người xuống, đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ thản nhiên nói: "Ta đến rồi, ngươi trở về đi."
Tiêu Dạ Thần lại lắc đầu: "Ta đưa ngươi vào Tử Trúc Hiên, để cho ta cùng ngươi đi đi."
Nói xong câu này, hắn cảm giác trong lòng rất đau, vì tình yêu của hắn chết nhanh đến như vậy, giống như Đàm Hoa Nhất Hiện, nhanh đến nổi hắn chưa kịp tỉnh táo đã không thấy tăm hơi, chỉ còn lại đau đớn trong lòng.
Chẳng qua là hắn không muốn Vân Thiên Vũ khó xử, cũng không muốn mất đi bằng hữu như nàng, cho nên hắn quyết định sau này chôn tình cảm của hắn vào một gốc sâu trong lòng, hắn như cũ xem nàng là bằng hữu.
Nhưng tối nay, để cho hắn bồi nàng.
Vân Thiên Vũ thấy đáy mắt của hắn khẩn cầu, theo lý nàng nên ngoan tâm cự tuyệt hắn, nhưng nghĩ đến hắn vẫn đối với nàng chiếu cố như người bạn, nàng cuối cùng mềm lòng: "Được, ngươi đưa ta trở về Tử Trúc Hiên, rồi lập tức trở về Tây Sơn đại doanh đi."
Vân Thiên Vũ lo lắng hắn trở về trễ, Tiêu Cửu Uyên lại muốn gây sự với hắn.
Tiêu Dạ Thần nở nụ cười, hắn cười ở trong màn đêm, mang theo một tia đau đớn khiến người ta đau lòng, Vân Thiên Vũ nhìn một cái, xoay người kiên định đi vào, Tiêu Dạ Thần đi sau lưng nàng đi vào trong.
Diệp Gia đi ở phía sau, nhìn hết thảy, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, cõi đời này không phải là tất cả mọi người yêu nhau đều có kết quả.
Trên đường Vân Thiên Vũ và Tiêu Dạ Thần cũng không nói lời nào, hai người yên lặng hướng Tử Trúc Hiên đi tới.
Bất quá đợi đến khi tới Tử Trúc Hiên, Vân Thiên Vũ cảm thấy có cái gì không đúng, bởi vì Tiểu Linh Đang trong cửa không thấy.
Tiểu Linh Đang mặc dù đơn thuần thẳng thắn, nhưng đối với chuyện mà nàng phân phó cho nàng ta, nàng ta rất ít khi không làm, nàng để cho nàng ta phụ trách trông cửa, không để cho người tùy tiện vào, nàng ta cho tới nay cũng có thể coi như hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, nhưng bây giờ lại không thấy nàng ta.
Vân Thiên Vũ vội vàng hướng trong sân đi tới, sắc mặt đã là thay đổi mấy lần, sau lưng Tiêu Dạ Thần lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vân Thiên Vũ lạnh giọng mở miệng: "Tiểu Linh Đang không thấy, các nàng nói không chừng đã xảy ra chuyện."
Sắc mặt Tiêu Dạ Thần thay đổi, rất nhanh mở miệng nói: "Ngươi không nên gấp gáp, có lẽ Tiểu Linh Đang chỉ ham chơi, sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta đi vào nhìn một chút."
Tiêu Dạ Thần trước khi bước vào trong, Vân Thiên Vũ lập tức ra lệnh: "Mọi người chia nhau tìm, nhìn các nàng có ở trong Tử Trúc Hiên hay không."
Nhưng cuối cùng cũng không có tìm được các nàng.
Diệp Gia tìm được trong phòng của Vân Thiên Vũ một mũi tên, ở trên cắm một tờ giấy.
Vân Thiên Vũ thật nhanh lấy tờ giấy xem, chỉ thấy trên tờ giấy có vài chữ: "Nếu muốn cứu Họa Mi, ngươi hãy một người một ngựa tới trước Hoa Y Hạng tiểu viện số mười tám, dùng ngươi đổi lấy Họa Mi, nếu như ngươi không đến, hoặc ngươi đến cùng người khác, như vậy ngươi liền chờ nhặt xác của Họa Mi đi."