Editor: LaOngDao142
Vân Thiên Vũ ngước mắt nhìn hắn nói: "Vào chỗ chết sau đó sẽ có đường sống."
Rất nhiều người giải cờ, sợ mình sau một khắc liền bị thua, cho nên không dám mạo hiểm đi cờ, nhưng không biết được binh bất yếm trá nguy hiểm khó lường, trái lại có một đường sống trong chỗ chết.
Tiêu Dạ Thần thật nhanh mở miệng nói: "Chỉ đơn giản như vậy? Người đánh cờ người chỉ cần hiểu vào chỗ chết kiếm đường sinh là được."
Vân Thiên Vũ ha ha cười lên: "Suy nghĩ một chút đến tên của nước cờ, Cửu Kiếp Linh Lung trận, chính là có chín kiếp, đây là trận bày trận trong ván cờ."
Tiêu Dạ Thần mở to mắt kinh ngạc vô cùng mở miệng: "Không phải nhất định cửa cửu tử nhất sinh liên tiếp. Phương pháp phá phải đoạt được sinh cơ đi, bằng không vẫn vây bị vây ở trong trận."
"Thông minh."
Vân Thiên Vũ gật đầu, một bên Tiêu Dạ Thần không nhịn được nghiêng đầu nhìn đầu của nàng, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ: "Vũ Mao, đầu của ngươi sinh ra như thế nào, tại sao có thể suy nghĩ ra ván cờ cổ quái như vậy."
Vân Thiên Vũ lườm hắn một cái, giờ khắc này không khí giữa hai người không nói ra được vui vẻ.
Một đường lên lầu hai vào một nhã gian, Diệp Gia cũng không có đi vào, nàng ta nhìn ra Tiêu Dạ Thần rõ ràng là có nói muốn nói với Vũ Mao, như vậy cũng tốt, sớm một chút nói rõ, tránh về sau vì yêu sinh hận.
Nàng ta nhìn thấy được xem ra Tiêu Dạ Thần đối với Vũ Mao rất tốt, tự nhiên không muốn Vũ Mao mất đi bằng hữu như thế.
Trong nhã gian trong, Vân Thiên Vũ cùng Tiêu Dạ Thần mới vừa ngồi xuống, ngoài cửa trà lâu Phương Hương Trai tiểu nhị liền dẫn theo hai người, bưng lên không ít điểm tâm và nước trà chiêu bài để xuống, tiểu nhị dẫn đầu vừa đặt đĩa xuống, vừa cùng Vân Thiên Vũ nói.
"Chưởng quỹ nói, cảm tạ Vân tiểu thư quang lâm, điểm tâm này là chưởng quỹ mời Vân tiểu thư thưởng thức."
Vân Thiên Vũ nhàn nhạt mở miệng nói: "Thay ta nói với chưởng quỹ lời cám ơn."
Tiêu Dạ Thần tiếp lời: "Coi như ông chủ của các ngươi hiểu chuyện, đi ra ngoài lãnh thưởng đi."
"Tạ ơn Tiêu thế tử, tạ ơn Tiêu thế tử."
Tiểu nhị không nói ra được cao hứng, phải biết những công tử thế gia, hoặc là không ra tay, còn nếu thật ra tay khen thưởng cũng sẽ không ít.
Quả nhiên tiểu nhị sau khi rời khỏi đây, thủ hạ của Tiêu Dạ Thần liền thưởng hắn năm mươi lượng bạc, tiểu nhị cao hứng vô cùng, một đường cười híp mắt xuống lầu.
Trong nhã gian, Vân Thiên Vũ không kịp để ý tới Tiêu Dạ Thần, lập tức động thủ cầm đũa lên ăn, nhưng bởi vì trên mặt mang khăn che, cho nên động tác có chút không thuận tiện.
Tiêu Dạ Thần không nhịn được mở miệng nói: "Ngươi lấy khăn xuống rồi ăn, để như vậy bất tiện quá."
Vân Thiên Vũ ngẩn ra, cũng không có lấy khăn xuống, mặc dù trên mặt nàng có vết sẹo, nhưng ngồi mặt đối mặt như vậy, không đảm bảo được Tiêu Dạ Thần có phát hiện được gì hay không, vốn dĩ Vân Thiên Vũ không ngại để Tiêu Dạ Thần phát hiện chuyện mặt của nàng đã được điều trị, nhưng bây giờ bởi vì lời của Diệp Gia nói, nàng liền thay đổi ý định.
Bởi vì nàng đối với Tiêu Dạ Thần không có tình yêu nam nữ, nếu có cũng chỉ xem hắn là bằng hữu, bạn tốt, nàng không muốn mất đi một bằng hữu như Tiêu Dạ Thần.
"Ta sợ hù dọa ngươi."
Vân Thiên Vũ vừa nói vừa ưu nhã ăn điểm tâm, một chút cũng không vì sự bất tiện này mà ảnh hưởng đến sự ưu nhã của nàng.
Tiêu Dạ Thần nghe, hai mắt tối lại, chậm rãi mở miệng nói: "Vũ Mao, ta sẽ không chê ngươi, vĩnh viễn sẽ không."
Giọng của hắn có một loại cảm xúc đặc biệt, giọng trầm khàn, còn có hơi thở mập mờ.
Vân Thiên Vũ ngây ngẩn cả người, một miếng điểm tâm liền nắc nghẹn ở cổ họng, mà Tiêu Dạ Thần vươn tay nắm lấy tay Vân Thiên Vũ chân thành tha thiết nói.
"Vũ Mao, ta thích ngươi, còn ngươi, đối với ta có chút cảm giác nào hay không."