Editor: LaOngDao142
Tưởng Huyền Thành dứt lời, sắc mặt của Lục Gia ngay lập tức khó coi, cắn chặc môi, Vân Thiên Vũ nhanh chóng đưa tay lôi kéo nàng ấy, ý bảo nàng ấy an tâm một chút chớ loạn.
Tưởng Huyền Thành rõ ràng là mượn lời kích thích người, nghĩ muốn hung thủ hiện hình, biểu tỷ ngàn vạn lần không thể xúc động.
Lục Gia vốn là người thông minh, bị Vân Thiên Vũ lôi kéo, cả người trấn định lại.
Mà Vân Thiên Vũ lại lặng lẽ từ trong Phượng Linh Giới lấy ra một túi hương che mùi hương trên cơ thể ra, đeo ở bên hông.
Trước mặt Tưởng Huyền Thành cùng Tưởng lão thái quân sau khi nói xong, liền đứng nghiêm túc nhìn xung quanh, lúc này đám người an tĩnh cực kỳ, ai cũng không dám nói chuyện.
Người nào có lá gan chịu trách nhiệm mưu hại Tưởng lão quốc công, nếu như tội danh này rơi vào các nàng trên đầu, cả nhà các nàng cũng không đủ giết.
Cho nên mọi người trong lòng cầu nguyện, chuyện không liên quan đến các nàng.
Tưởng Huyền Thành sau khi hành lễ với Tưởng lão thái quân và hoàng hậu, lại hành lễ với thái tử cùng Tiêu Cửu Uyên, cuối cùng mới ra lệnh cho một gã thủ hạ, dắt một con Linh Lôi Khuyển tới đây.
Linh Lôi Khuyển lúc trước đã ngửi qua mùi độc dược trên người Tưởng quốc công trúng phải, hiện tại tới đây chỉ cần vừa ngửi, liền sẽ biết trên người ai có loại mùi này.
Linh Lôi Khuyển được người dẫn đi một vòng, thời điểm đi qua bên người Vân Thiên Vũ và Lục Gia, bước chân chậm lại, cái mũi ngửi ngửi, Lục Gia khẩn trương vô cùng, Vân Thiên Vũ ngược lại thản nhiên, con chó này dám gây sự với các nàng, nàng nhất định để cho Điêu Gia cắn chết nó.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ lạnh lùng trợn mắt nhìn Linh Lôi Khuyển một cái, Linh Lôi Khuyển bị vẻ mặt của nàng hù dọa, quay đầu liền đi, bất quá rất nhanh thân hình nó vừa động, lao nhanh vào giữa nhóm nữ quyến, cắn đại nha hoàn Thủy Tiên bên cạnh Vân Thiên Tuyết.
Chân của Thủy Tiên bị Linh Lôi Khuyển gắt gao cắn, một đường lôi kéo nàng ta đi ra ngoài.
Sắc mặt Thủy Tiên không nói ra được trắng bệch, kêu thảm thiết liên tiếp: "A, không được cắn ta, không được cắn ta a."
Vẻ mặt Vân Thiên Tuyết không nói ra được khó coi, trong lòng kinh hoảng không ngừng.
Giữa Vinh Hạc Đường, tướng quân Tưởng Huyền Thành sắc mặt tái xanh hét lớn: "Bây đâu, bắt tiện tỳ này lại cho ta."
"Vâng."
Hai gã thủ hạ sau lưng Tưởng Huyền Thành lắc người tiến lên nắm chặt Thủy Tiên nhấc lên, không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc.
Lúc này, Vân Thiên Tuyết đã phản ứng kịp, sắc mặt tái nhợt đi ra nói: "Tướng quân, ta xem chuyện nhất định là hiểu lầm, Thủy Tiên chỉ là nha hoàn của ta, nàng ta vẫn không có rời ta đi nửa bước, không thể nào hạ độc hại Tưởng lão quốc công được."
Vân Thiên Tuyết không nói lời nào thì thôi, nàng ta vừa mở miệng, Linh Lôi Khuyển giống như chú ý tới nàng ta, ô một tiếng nhào về phía Vân Thiên Tuyết, liền muốn cắn chân Vân Thiên Tuyết.
Linh lực của Vân Thiên Tuyết chính là Cam Linh đỉnh phong, vừa nhìn thấy Linh Lôi Khuyển tập kích mình, trực tiếp giơ tay lên ngưng tụ linh lực, một đạo linh lực Cam Linh dày đặc bay ra ngoài, oanh thẳng Linh Lôi Khuyển.
Tưởng Huyền Thành vừa thấy, cả người không nói ra được hung ác, nha đầu thật cuồng vọng, vậy mà dám ở ngay trước mặt hắn giết Linh Lôi Khuyển của Tưởng gia bọn hắn.
Buồn cười.
Tưởng Huyền Thành khoát tay, một đạo linh lực lục sắc phóng ra ngoài, đánh thẳng vào Vân Thiên Tuyết, linh lực Cam Linh của Vân Thiên Tuyết trong nháy mắt bị xé nát, chính nàng ta cũng bị linh lực lục sắc kia đánh bay ra ngoài, ngã nhào vào đám người, đưa tới một trận tiếng thét chói tai, cùng với âm thanh Vân Thiên Tuyết ngã ầm trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Mẫu thân Vân Thiên Tuyết, Liễu thị sắc mặt thay đổi, bà ta thật nhanh đi ra, ngăn ở trước mặt nữ nhi.
"Tướng quân, ngươi đừng khinh người quá đáng."
Tưởng Huyền Thành cười lạnh liên tục: "Phu nhân Vĩnh Ninh Hậu nói hay thật, rõ ràng là con gái của ngươi chỉ điểm nha hoàn của nàng ta hạ độc hại phụ thân của ta, bây giờ lại nói bản tướng khinh người quá đáng."