Edior: LaOngDao142
Tưởng gia quả nhiên khác biệt, Vân Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, không khỏi bối rối.
Nếu như con kia thật sự là Lôi Linh Khuyển, nói không chừng thật sự có thể ngửi được mùi trên người biểu tỷ.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa thật nhanh tính toán nên làm thế nào bây giờ? Sau đó nàng nghĩ đến trong Phượng Linh Giới có các dụng cụ của dịch dung thuật, trong đó có một loại che đi mùi hương trên cơ thể người, không biết cái này có thể hay không thay đổi mùi hương trên người biểu tỷ.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ lặng lẽ lấy ra một túi hương, nhét vào trong tay Lục Gia.
"Biểu tỷ, ngươi mang tui hương này đeo lên thắt lưng."
Lục Gia hết sức tín nhiệm Vân Thiên Vũ, vừa nghe nàng nói, cũng không hỏi nguyên do, nhận lấy đeo lên thắt lưng.
Lần này Vân Thiên Vũ cuối cùng yên lòng.
Lúc này ngoài phòng đã có tiếng bước chân vang lên.
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt lơ đãng thấy Vân Thiên Tuyết đang nhìn về phía bên này.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn thấy Vân Thiên Tuyết, liền nghĩ tới chuyện Họa Mi bị dẫn đi đánh bằng roi.
Không cần suy nghĩ nàng cũng biết, Họa Mi sở dĩ té nhào, tất nhiên cùng Vân Thiên Tuyết thoát không khỏi liên quan, nữ nhân này thật sự cũng không tính kế Họa Mi, dĩ nhiên mục đích thực sự của nàng ta là vì tính kế với nàng.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ lạnh lẻo dị thường, trong lòng tức giận mắng, tiện nhân, ta không tha cho ngươi.
Vân Thiên Tuyết thấy ánh mắt của Vân Thiên Vũ, sợ hết hồn, vội vàng quay đầu nhìn về nơi khác, không dám nhìn Vân Thiên Vũ, mặc dù nàng oán hận nữ nhân này, nhưng cũng biết nữ nhân này không phải là hiền lành, nàng cũng không thể để cho nàng phát hiện là mình tính toán chuyện của Họa Mi.
Vân Thiên Tuyết quay đầu không hề nhìn nữa, Vân Thiên Vũ thật nhanh nhìn về Lục Gia, nhỏ giọng hỏi: "Biểu tỷ, độc dược ngươi lúc trước hạ cho Tưởng quốc công, còn nữa không?"
"Ném."
Lục Gia làm sao có thể để độc dược lại được, còn giữ độc dược, đó không phải là để cho người khác có cơ hội lục soát đến trên người của nàng sao?
Vân Thiên Vũ không khỏi ảm đạm, bất quá rất nhanh ánh mắt của nàng lại sáng, nói với Lục Gia: "Biểu tỷ, dược này ngươi có chạm qua không."
Lục Gia gật đầu một cái, bằng không lúc trước mặt của nàng ấy cũng sẽ không khó coi như vậy, sắc mặt nàng khó coi, cũng là bởi vì độc dược là do nàng luyện chế ra, tự nhiên sẽ ở trên tay của nàng lưu lại mùi.
Vì luyện chế độc dược này, nàng tìm dược liệu suốt năm năm, mới gom đủ tất cả dược liệu, nhưng đến cuối cùng vẫn như cũ không có độc chết Tưởng lão quốc công.
Độc dược bình thường đối với người có linh lực không có bao nhiêu tác dụng, nhất là Lam Linh cường giả, nàng vì chế loại độc dược có thể giết chết người sử dụng linh lực, suốt nghiên cứu năm năm, lại dùng năm năm thời gian đi tìm dược liệu, rốt cục chế thành một viên độc hoàn, nhưng vẫn không có giết Tưởng lão tặc, chẳng qua chỉ là đả thương lão ta.
Lục Gia càng nghĩ trong lòng càng hận, một chút biện pháp cũng không có, quanh thân không nói ra được vô lực.
Vân Thiên Vũ không kịp để ý tới Lục Gia, thật nhanh từ trong không gian lấy ra một chai Hóa Hình Đan tới, lặng lẽ đổ ra ở trên tay Lục Gia lau một cái, sau đó nàng dùng linh lực thúc giục Hóa Hình Đan.
Lúc này, phía ngoài phòng một đội binh tướng nhanh chóng đi vào, những người này vừa tiến đến, trong phòng liền có chút loạn, mọi người xô xô đẩy đẩy nhường đường.
Vân Thiên Vũ cũng không có ở không, vội vàng cầm bột thuốc trong tay vẩy vào người Vân Thiên Tuyết và nha hoàn Thủy Tiên của nàng ta.
Sau đó nàng bất động thanh sắc cách xa Vân Thiên Tuyết, cùng Tiểu Linh Đang còn có Lục Gia đứng ở trong góc cùng người khác.
Bên trong Vinh Hạc Đường, tướng quân Tương Huyền tới, không có gấp gáp tra hung thủ, mà trước thi lễ với lão thái quân cùng hoàng hậu.
Tưởng lão thái quân nóng lòng hỏi thăm đích tình của lão quốc công.
Tương Huyền trầm ổn nói: "Thưa mẫu thân, không có gì đáng ngại, người nọ chỉ bằng một chút tài mọn, liền muốn đả thương phụ thân ta, rõ ràng là nằm mơ."