Editor: LaOngDao142
Mặc dù ngọn lửa rất nhỏ rất yếu ớt, nhưng là lại phá vỡ tầng tầng uy áp của Lam Linh cường giả, trực tiếp đốt tới Lam Linh cường giả.
Ngọn lửa cũng không phải ngọn lửa bình thường, mà là Phượng Hoàng Hỏa Diễm, có thể thiêu đốt bất kỳ vật gì, cho nên Lam Linh cường giả trực tiếp bị Phượng Hoàng Hỏa Diễm đốt cháy, hắn hét thảm lên, cũng không dám dừng lại, xoay người điên cuồng chạy đi.
Thủ hạ sau lưng Lam Linh cường giả, thấy tình huống như vậy, sớm sợ choáng váng, sau đó giống như điên vậy quay đầu bỏ chạy.
Vân Thiên Vũ cùng Tiểu Linh Đang lười phải đuổi theo giết những võ giả kia.
Các nàng chỉ mặt ngạc nhiên nhìn Tiểu Anh, tàn ảnh trên người Tiểu Anh phai nhạt đi, sau đó nó bay trở lại.
Bất quá lúc này, trong đầu của nó không biết rằng tàn ảnh lúc nãy, một chút cũng không biết mình dùng Phượng Hoàng Hỏa Diễm đả thương Lam Linh cường giả.
Mà đây chỉ là năng lực tàn ảnh của nó, nếu như nó thời kỳ cường thịnh, đừng nói Lam Linh cường giả, cho dù là Tử Linh cường giả, cũng trong nháy mắt niễn áp là chuyện thường tình.
Bất quá Tiểu Anh phát hiện ở trong đầu không có những ý nghĩ này, nó chỉ cho rằng người áo đen kia là bị nó hù dọa đi, cho nên giờ phút này nó không nói ra được kiêu ngạo, ha ha cười nói.
"Chủ tử, chủ tử, ngươi thấy Tiểu Anh lợi hại không, những tên hư hỏng bị ta mắng chạy. Ha ha, Tiểu Anh cũng không phải là không đúng tý nào, chủ tử ngươi nói có đúng hay không?"
Vân Thiên Vũ gật đầu một cái, lúc này nàng đã biết Tiểu Anh căn bản không biết lúc trước nó đã dùng Phượng Hoàng Hỏa Diễm đốt thương Lam Linh cường giả, xem ra linh hồn của nó có chút không trọn vẹn, cho nên mới phải quên chuyện lúc trước.
Hơn nữa trước kia nó nói với nàng nó là Phượng Hoàng cũng không có lừa gạt nàng, nàng đúng là một con Phượng Hoàng, mặc dù là tàn ảnh, nhưng Vân Thiên Vũ có thể khẳng định, đó chính là bản thể của Tiểu Anh, linh hồn của nó có thể bị tổn thương, ghé vào trên người Tiểu Anh.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nhìn Tiểu Anh, một bên Tiểu Linh Đang xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, nghe Tiểu Anhnói ha ha cười lên, thật nhanh nói: "Tiểu Anh ngươi không biết ngươi...."
Tiểu Linh Đang vẫn chưa nói xong, liền bị Vân Thiên Vũ cắt đứt lời của nàng, thật ra thì nàng cảm thấy Tiểu Anh như vậy cũng tốt vô cùng, cần gì nói cho nó biết bản thân nó là Phượng Hoàng, nếu như nó biết chuyện lúc trước nói không chừng càng nhiều hơn một chút phiền não, còn không bằng làm một con Tiểu Anh khoái khoái lạc lạc, tự luyến lại ngạo kiều.
"Tiểu Anh quả nhiên rất lợi hại, so với mấy người chúng ta cũng lợi hại hơn, ngươi xem chúng ta liều chết liều sống không có hù dọa được đối phương, ngươi vừa ra tới liền mắng đối phương chạy tan tác."
Lời của Vân Thiên Vũ khiến cho Tiểu Anh không nói ra được vui vẻ, càng cười đến không có tim không có phổi.
"Ha ha ha, Tiểu Anh chính là phải được ca ngợi tốt đẹp như vậy, các ngươi mau nhìn lông vũ của ta đẹp đến bao nhiêu, âm thanh của ta dễ nghe đến dường nào..."
Nó lại bắt đầu tự luyến về vẻ đẹp của nó, nó tự luyến đến trình độ làm cho người ta không có biện pháp nhìn thẳng, Vân Thiên Vũ và Tiểu Linh Đang còn có Điêu Gia trực tiếp xoay người liền đi, không thèm quan tâm đến lý lẽ sau lưng Tiểu Anh vẫn còn khoe khoang.
"Đôi mắt của ta cũng rất đẹp, miệng cũng tốt..."
Tiểu Anh nhìn mấy người trước mặt rời đi, mất hứng ở phía sau dắt cổ họng kêu lên: "Các ngươi không thể nghe ta nói hết sao? Vẫn là bằng hữu sao?"
Đáng tiếc không có một ai để ý tới nó.
Được rồi, một con chim bị thương, vỗ cánh một đường bay tới, đứng ở trên bả vai của Vân Thiên Vũ, ưu thương vô cùng nhìn bầu trời đêm nói: "Chủ tử, người ta thật đau lòng."
Vân Thiên Vũ giơ tay lên sờ sờ nàng đầu chim của nó: "Ngoan a, không thương tâm, ngươi đẹp như vậy, thương tâm liền không đẹp."