Tông chủ của Hổ Đầu Tông vốn bị Triệu Tranh và Hạ Vanh đánh cho bị thương, lại trải qua chuyện này, tâm thần trực tiếp đại loạn, cuối cùng bị hai người Triệu Tranh và Hạ Vanh giết chết.
Hắn đến chết cũng mở to đôi mắt, hoàn toàn là chết không nhắm mắt.
Hắn thật sự không nghĩ ra, mình là cao thủ ngũ tinh Linh Hoàng, tại sao lại chết dễ dàng như vậy.
Thế nào lại dễ dàng bị người ta giết chết như vậy.
Trên núi, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ dẫn theo mấy con linh thú đại khai sát giới, giết rất nhiều người, dù sao những người này đều đáng giết.
Tuy nhiên giết một phần, một nhóm người còn lại đều sợ chạy mất, cuối cùng cả ngọn núi đều trống rỗng, kẻ chết thì đã chết, kẻ chạy cũng đã chạy.
Dưới ngọn núi, người cũng chạy sạch.
Hai người Triệu Tranh và Hạ Vanh lại lên núi..
Cả đám người tập hợp ở trên núi.
Lúc này trời đã sáng, mọi người thấy trên núi khắp nơi đều là tử thi, khắp nơi đều là vết máu loang lổ, nhìn qua đặc biệt đáng sợ.
Tuy nhiên Vân Thiên Vũ vẫn nở nụ cười, bởi vì tốt xấu gì hiện tại Thiên Nhận Phong đã bị bọn họ đoạt vào tay, bọn họ cũng có nơi đặt chân.
Vân Thiên Vũ cười nhìn người bên cạnh nói.
"Đấu Long Tông của chúng ta cuối cùng có thể bắt đầu. Được rồi, hiện tại mọi người bắt đầu chia nhau ra hành sự, tìm một chỗ hẻo lánh chôn đám người chết trên núi đi, cố gắng dọn dẹp trên núi một chút, sau này đây chính là địa phương của chúng ta."
"Vâng."
Triệu Tranh và Hạ Vanh không lưu tâm, bởi vì bọn họ chỉ làm việc giúp Vân Thiên Vũ ba năm, ba năm sau bọn họ cũng sẽ không để ý tới những chuyện này nữa.
Tuy nhiên hai người Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia ngược lại rất hưng phấn, dẫn theo mấy con linh thú bắt đầu bận rộn.
Hai người Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên lại đi tới Chủ Phong cùng với Thiên Phong của Thiên Nhận Phong.
Cuối cùng bọn họ phát hiện trên Thiên Nhận Phong cái gì cần có đều có, chẳng những có sẵn nhà, còn có các nơi hoạt động, ngay cả nơi tu luyện cũng có.
Trừ ăn ra còn có rất nhiều chỗ chơi đùa, mặt khác bên trong tông còn có không ít bảo bối quý hiếm, Vân Thiên Vũ vừa nhìn lại biết được những thứ này đại khái đều là cướp được.
Sau khi hai người đi dạo một vòng, cơ bản đã hiểu rõ về Thiên Nhận Phong.
Ở đây, khi Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ kiểm tra xung quanh, một phía khác, Diệp Gia tự nhiên dẫn theo Điêu gia tìm tới.
"Vũ Nhi, mấy thôn nhỏ cách Thiên Nhận Phong không xa có ba bốn mươi thôn dân có linh lực qua, bọn họ nhìn thấy được tình hình trên núi, cho nên qua giúp đỡ chúng ta thu dọn."
Vân Thiên Vũ khẽ gật đầu: "Ừ, vậy nàng lại bảo bọn họ giúp các nàng dọn dẹp sạch sẽ trên núi."
"Vâng." Diệp Gia cao hứng chạy đi.
Một lần thu dọn này lại tốn hết nửa ngày, mới thu dọn hết tử thi trên núi, lại quét dọn sạch sẽ một lần.
Thiên Nhận Phong khôi phục lại như cũ.
Tuy nhiên trong không khí vẫn có mùi máu tươi nồng nặc.
Lúc xế chiều, Vân Thiên Vũ đặc biệt cảm ơn khác những thôn dẫn đã trợ giúp các nàng thu dọn Thiên Nhận Phong.
"Cảm ơn mọi người tới hỗ trợ."
Lần này có ba bốn mươi người thôn dân hỗ trợ thu dọn, những người khác kẻ bị thương, có vài người không có tu linh lực vi, cho nên không có cách nào lên núi.
Ở trên ngọn núi Thiên Nhận Phong, phải là người có tu vi linh lực mới có thể lên núi, người bình thường không có tu vi linh lực sẽ không có cách nào lên núi.
Lời Vân Thiên Vũ nói khiến cho ba bốn mươi thôn dân ngượng ngùng, tiểu cô nương này trước đó cứu bọn họ, bọn họ chẳng qua là giúp nàng dọn dẹp lại một chút.
Hơn nữa, nhìn thấy đám người Thiên Nhận Phong nhận được kết quả như vậy, bọn họ thật đúng là hả lòng hả dạ.
Những cô nương chết ở trên núi cuối cùng đã có thể ngủ yên.
"Cô nương, cô nương không cần cám ơn chúng ta, chúng ta chắc hẳn phải cám ơn cô nương mới đúng."