Nhưng hắn cố gắng chịu đựng, nuốt ngụm máu trong miệng xuống.
Nếu hắn lộ ra dấu hiệu bị thua thì sẽ cho Đoan Mộc Tuấn có hội. Chính vì vậy hắn tuyệt đối không thể để Đoan Mộc Tuấn phát hiện tu vi linh lực của hắn không bằng y.
Đoan Mộc Tuấn ở đối diện thấy vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên vẫn bình thường, hận ý trong lòng chợt nổi lên.
Y xoay người hét lớn: “Thiên Huyền trảo.”
Trong nháy mắt trời đất đều biến sắc, bầu trời đang trong xanh bỗng dưng mây đen cuồn cuộn, trong đám mây đen đó xuất hiện một móng vuốt cực lớn, móng vuốt xuyên qua những đám mây đen hung hăng muốn tóm lấy Tiêu Cửu Uyên.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên hơi thay đổi, hắn có thể cảm nhận được công pháp lợi hại của Đoan Mộc Tuấn.
Nghĩ kỹ lại thì y thân là nhi tử của Bạch Tựu vương, công pháp chắc chắn không kém cỏi.
May là lúc trước hắn cũng đã luyện qua một chút công pháp, chẳng qua từ trước đến giờ chưa bao giờ dùng đến.
Tiêu Cửu Uyên giơ tay lên, vung ra một cú đấm, đồng thời hét lớn: “Nhất Dương Thần Thiên chưởng.”
Một nắm đấm to lớn hướng lên trời, sau nắm đấm to lớn có một luồng ánh sáng bao phủ, cuối cùng nắm đấm to lớn biến mất, chỉ còn một luồng ánh sáng mạnh mẽ lao về phía móng vuốt của Đoan Mộc Tuấn.
Những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên ầm ầm.
Thiên Huyền trảo và Nhất Dương Thần Thiên quyền hung hăng va vào nhau.
Hai bóng người bị luồng linh lực cường đại này công kích nên phải lui về sau mấy bước, máu trong lồng ngực trào lên, cả hai người không khống chế được lực va chạm to lớn của công pháp nên đều phun ra một ngụm máu.
Ở dưới đài, mọi người hết sức kinh ngạc, tiếng bàn tán vang lên không ngừng.
“Hai người thật lợi hại, công pháp cũng vô cùng lợi hại.”
“Không ngờ cái tên Tiêu Cửu Uyên kia lại có năng lực như vậy, xem ra lần này Đoan Mộc Tuấn đã gặp được đối thủ rồi.”
“Các người nói xem Tiêu Cửu Uyên có thể dành được vị trí đầu bảng trong long phụng tranh bá lần này không.”
“Rất có thể đấy.”
Nghe được những tiếng bàn luận ở dưới đài, khuôn mặt Đoan Mộc Tuấn trở nên méo mó, y gầm lên một tiếng.
Y xoay người, vung tay quát to: “Thượng Cổ Thần trượng, đi, đánh chết hắn.”
Một thanh thần trượng vĩ đại từ trên trời giáng xuống, giống như một con hắc long đang gầm thét lao thẳng về phía Tiêu Cửu Uyên.
Sức mạnh to lớn kia dường như muốn nuốt chửng lấy Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên hơi biến sắc, nhanh chóng giơ tay trầm giọng quát: “Thái Cổ Hàng Ma luân.”
Một vòng tròn màu đen lập tức xuất hiện.
Nhưng Hàng Ma luân của hắn rõ tàng không phải đối thủ của Thượng Cổ Thần trượng.
Cho nên bị Thượng Cổ Thần trượng đánh văng ra, Tiêu Cửu Uyên nhanh chóng lui về phía sau bởi lực va chạm cường đại này, Thượng Cổ Thần trượng ở phía trước vẫn như hắc long anh dũng tiến đến.
Nhờ có sự ngăn cản của Thái Cổ Hàng Ma luân mà Tiêu Cửu Uyên có thể chống đỡ tốt hơn một chút.
Nhưng dù như vậy hắn cũng bị uy lực của Thượng Cổ Thần trượng ép tới mức phun ra một ngụm máu, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Ở dưới đài, sắc mặt Vân Thiên Vũ cũng tái nhợt, hai tay nàng nắm chặt, hận không thể xông lên bất ngờ tấn công để chặn lại Thượng Cổ Thần trượng kia.
Nhưng nàng biết nếu mình xông lên sẽ vi phạm quy tắc của long phụng tranh bá, tất cả bọn họ đều sẽ bị loại ra khỏi danh sách thi đấu của long phụng tranh bá, vậy thì chuyến đi lần này của họ sẽ trở thành vô ích.
Vân Thiên Vũ cắn răng bắt mình phải nhịn xuống.
Nàng tin Tiêu Cửu Uyên nhất định sẽ có cách chuyển nguy thành an.
Trong đầu Vân Thiên Vũ vừa lóe lên ý nghĩ như vậy thì Tiêu Cửu Uyên ở trên đài vốn dĩ bị áp chế đến mức toàn thân không thể động đậy đột nhiên dùng hết sức lực, vung tay lên hung hăng quát lớn: “Tứ Thần Linh Đồ Yêu trận.”
Một trận pháp cực lớn lao thẳng về phía Đoan Mộc Tuấn.
Trong trận pháp vô cùng uy mãnh đó có cả ảo ảnh của tứ thần linh.