Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1211: Đánh thẳng vào mặt y




Ải thứ hai, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ bị đẩy vào bên trong hai vòng tròn.

Việc này khiến họ thở phào, lúc đầu họ còn tưởng sẽ bị đưa vào trong cùng một vòng tròn cơ chứ. Nếu như vậy, chắc chắn một trong hai người họ sẽ phải bị loại. Nhưng giờ được chia ra ở trong hai vòng tròn, họ có thể cùng nhau chiến đấu.

Trên đài Bắc Mang sơn, năm tuyển thủ thi đấu vòng tròn, những tuyển thủ nhanh chóng thi đấu. Tiếng chém giết hỗn loạn. 

Các đại thế lực dưới đài, đã nhìn ra người nào có tiềm lực, có thể lôi kéo. Trong lòng mỗi người đều có tính toán.

Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đều là linh hoàng cao cấp, tu vi linh lực so với những người kia đều cao hơn rất nhiều. Vì vậy khi họ đối kháng với những người đó, đều không phí sức.

Những người khác nhanh chóng bị đánh bật khỏi vòng tròn, còn lại hai người họ chính thức bước vào cửa ải thứ ba. 

Bên ngoài đài, mọi người bàn tán sôi nổi. Rất nhiều người đã nhìn thấy được tu vi linh lực của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.

Linh hoàng.

Tiêu Cửu Uyên là linh hoàng, mọi người đều đã biết, còn tu vi linh lực của Vân Thiên Vũ mọi người vẫn chưa biết, đến lúc này mới biết, nên vô cùng kinh ngạc, bàn tán sôi nổi. 

“Nữ tử khoác áo choàng kia tới cùng với Tiêu Cửu.”

“Đúng  vậy, họ đến cùng nhau, mà nữ nhân này dáng vẻ đẹp như tiên nữ vậy.”

“Hình như và vị hôn thê của Tiêu Cửu.” 

“Hai người này thật sự lợi hại, nếu có thể lôi kéo được, sẽ là một sự giúp sức vô cùng lớn.”

Ai ai cũng có suy nghĩ muốn lôi kéo người. Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nghe thấy mọi người bàn tán, không hề để ý tới, họ cùng quay đầu bước về đài cao sau lưng.

Cửa ải thứ hai đã gần kết thúc. Rất nhiều người thắng cuộc ở các vòng tròn. Cửa ải thứ hai nhanh chóng kết thúc. Cửa ải này còn lại hai trăm người thắng cuộc. 

Trong hai trăm tuyển thủ này, sẽ tranh giành năm mươi vị trí đứng đầu long phụng tranh bá.

Quan trọng là ngoại trừ hai trăm tuyển thủ này còn có thêm năm mươi tuyển thủ của năm ngoái.

Nhưng tuyển thủ của năm ngoài đã được xếp hạng, chắc chắn năm nay đã tăng lên một cấp độ khác, cho nên muốn đánh bại những người này không phải chuyện dễ dàng gì. 

Người chủ trì trên đài hô vang. Năm mươi tuyển thủ năm ngoài ào tới, đứng lên trên đài. Những người này đã lăn lộn trong các đại thế lực rất lâu rồi.

Tu vi linh lực của họ cũng tăng hơn năm ngoái rất nhiều, nên họ vô cùng ngạo mạn.

Đặc biệt là mười tuyển thủ đứng đầu, người tầm thường không dám tùy tiện khiêu chiến. 

Có lúc, mười vị trí đứng đầu đều chiếm giữ mấy năm liền. Trên đài, năm mươi tuyển thủ năm ngoái đã đứng ngay ngắn.

Dưới đài, Tiêu Cửu Uyên nhìn tuyển thủ đứng đầu, người này hắn biết, nghe nói đó là Đoan Mộc Tuấn, nhi tử của Bạch Tựu vương, linh lực thiên phú rất cao, năng lực vô cùng cường đại.

Nghe nói y chính là Bạch Tựu vương tương lai. 

Thân là nhi tử của Bạch Tựu vương, thứ y có không chủ là tu vi linh lực mà trong tay y còn có linh khí linh công vô cùng lợi hại.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Tiêu Cửu Uyên sẽ không nhượng bộ, hắn khẽ động đậy, nhảy lên trên đài.

Dưới đài, rất nhiều người ồ lên và tiếng bàn tán càng ngày càng sôi nổi hơn. 

“Mẹ ơi, Tiêu Cửu to gan thật, y dám cả gan khiêu chiến với Đoan Mộc Tuấn, nhưng đó là Bạch Tựu vương tương lai.”

“Dù y có đánh bại Đoan Mộc Tuấn thì e là cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, Đoan Mộc Tuấn chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng.”

“Người này làm việc không động não sao? Tự dưng lại khiêu chiến với nhi tử của Bạch Tựu vương làm gì?” 

Trừ những bàn tán dưới đài, sắc mặt tuấn tú của Đoan Mộc Tuấn cũng rất khó coi.

Người này đánh thẳng vào mặt y sao? Dám một mình khiêu khích người đứng đầu như y.