Vân Thiên Vũ không thèm để ý tới, trực tiếp lấy hòm thuốc bên trong Phượng Linh giới ra, nhanh chóng đi qua trị thương cho mọi người.
Nàng vừa ra tay, rất nhanh đã khiến người khác nhìn ra nàng quả thật rất lợi hại, liếc mắt cũng biết chính là y sư chuyên nghiệp, hơn nữa ra tay vừa nhanh vừa chuẩn.
Trong lòng những người bị thương đó vô cùng cảm kích. Trong đó có ít người lúc trước còn nói Vân Thiên Vũ, lúc này trong lòng tràn đầy áy náy.
Vân Thiên Vũ toàn tâm toàn ý chữa bệnh cứu người, không hề để ý tới chuyện khác.
Bên ngoài Tu Linh tháp, người xem náo nhiệt thấy Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ đang bận rộn, có vài người dường như bị cảm động, cho nên tự đến hỗ trợ, cuối cùng có không ít người đến hỗ trợ.
Cảnh tượng hài hòa này đúng là rất hiếm gặp. Bởi vì bên trong học viện Thiên Kình đánh nhau ẩu đả, quyết đấu khiêu chiến là chuyện thường xảy ra. Từ bị thương cho đến chết cũng là rất bình thường, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai đến chữa trị cho người bị thương.
Vân Thiên Vũ vừa ra tay, lập tức đã khiến mọi người cảm động.
Mọi người đều bận rộn, ước chừng bận đến nửa đêm mới chữa trị hết cho tất cả người bị thương, cuối cùng bảo người khác đưa những này người bị thương này trở về nghỉ ngơi.
Đợi đến lúc làm xong những việc này, Vân Thiên Vũ nhớ tới chuyện điểm tích lũy, ánh mắt không khỏi sáng lên, hơn ba nghìn điểm tích lũy, thiếu chút nữa sẽ là bốn ngàn điểm tích lũy rồi.
Thật sự quá nhanh.
Vân Thiên Vũ cảm thấy rất vui vẻ, kéo tay Phượng Vô Nhai vui vẻ cười rộ lên.
"Thật sự quá tốt, nếu như cứ như vậy vài lần nữa, ta rất nhanh sẽ có thể góp đủ điểm tích lũy rồi."
Nếu như vậy, nàng sẽ có thể mở ra tầng thứ ba của Phượng Linh giới, đến lúc đó, nói không chừng đến nàng cũng không cần vào Tu Linh tháp tu luyện nữa, chỉ cần ở bên cạnh cây Tiên Linh tu luyện là được rồi.
Vân Thiên Vũ vui vẻ, Phượng Vô Nhai cũng vui vẻ: "Ha ha, ta tin rất nhanh sẽ góp đủ thôi."
Phượng Vô Nhai sau khi nói xong, Vân Thiên Vũ dừng cười, nàng nghiêm túc nhìn y, ánh mắt vô cùng u ám.
Phượng Vô Nhai nhìn thấy ánh mắt nàng như vậy, trong lòng hơi chột dạ: "Vũ nhi, làm sao vậy?"
"Lúc trước ta chữa trị cho người ta, nghe thấy bọn họ nói đến quá trình đánh nhau, rõ ràng là có người xúi giục cho nên bọn họ mới đánh nhau, ta nghĩ người xúi giục bọn họ đánh nhau nhất định là người của Ma Môn. Những tên đó nghe theo lời huynh căn dặn đi làm việc này phải không? Nhớ kỹ lần sau không được làm như vậy nữa, nghe chưa?"
Vân Thiên Vũ nghiêm túc nói.
Tuy rằng nàng muốn nhanh chóng góp đủ một vạn điểm tích lũy, nhưng cũng không thể tuỳ y đả thương tính mạng của người khác để đạt được thứ mình muốn như vậy.
Phượng Vô Nhai thấy Vân Thiên Vũ nhìn thấu mình, y yêu mị cười khẽ: "Xem ra chuyện gì cũng chạy không khỏi mắt của Vũ nhi. Muội đã nói như vậy thì sau nay ta sẽ không làm loại chuyện này nữa, muội yên tâm đi."
Vân Thiên Vũ biết Phượng Vô Nhai cam đoan rồi thì sẽ không làm, cho nên nàng yên tâm hơn.
"Nhưng vẫn phải cảm ơn huynh."
Nàng sau khi nói xong đưa tay ra vỗ vai Phượng Vô Nhai: "Đi thôi, trở về nghỉ ngơi, hôm nay đã không phí công rồi."
Hai người mang theo vài thủ hạ của Ma Môn đi về khu số ba mươi sáu.
Đợi sau khi về đến chỗ ở của Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai nói: "Hôm nay cả ngày huynh cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi đi, ta không có việc gì đâu, đừng quên bên cạnh ta còn có ba linh thú."
Phượng Vô Nhai lại từ chối đề nghị của nàng: "Muội bận đã hơn nửa ngày, mau vào nghỉ ngơi đi, mặc kệ ta, một đại nam nhân như ta không cảm thấy mệt đâu."
Vân Thiên Vũ còn muốn nói điều gì, lại bị Phượng Vô Nhai trực tiếp đẩy vào phòng, sau đó y lắc mình ẩn vào trong bóng đêm, thái độ của y rõ ràng là sẽ không đi.