Tiêu Cửu Uyên thấy Vân Thiên Vũ đồng ý nên liền kéo nàng đi đến ngọn núi lớn bên cạnh học viện Thiên Kình.
Hai người rất nhanh đã tới được vách núi, tìm một chỗ ngồi xuống.
Vân Thiên Vũ kể mọi sự tình từ đầu đến cuối cho Tiêu Cửu Uyên nghe.
Tiêu Cửu Uyên nghe được hắn và Vân Thiên Vũ ban đầu đấu nhau ác liệt như vậy thì nhịn không được mà nhướng mày hỏi: “Là ta thật sao? Ta xấu tính như vậy sao?”
Vân Thiên Vũ bất mãn nhướng mày: “Chàng cho rằng chàng tốt lắm sao.”
“Nếu ta đây không tốt, vậy sao nàng vẫn luôn muốn đi tìm ta?”
Tiêu Cửu Uyên vẻ mặt kỳ quái hỏi.
Vân Thiên Vũ không còn lời nào để nói, trừng mắt với hắn một cái: “Bởi vì chúng ta thích nhau, nếu không ta cũng không phí công phí sức đi tìm chàng, còn vì chàng chịu nhiều khổ cực đến vậy.”
Vân Thiên Vũ tức giận nói.
Tiêu Cửu Uyên nắm chặt tay Vân Thiên Vũ: “Vũ Nhi, cảm ơn nàng, cảm ơn nàng vì đã không buông tay ta.”
Vân Thiên Vũ trừng mắt nhìn hắn: “Chàng còn muốn nghe tiếp không.”
“Được, nàng nói đi.”
Sau đó Vân Thiên Vũ chậm rãi kể những việc đã xảy ra cho hắn nghe.
Bọn họ người kể người nghe đến tận nửa đêm, một người nói đến hưng phấn, một người nghe đến nhập thần, cả hai đều quên béng việc để ý tới thời gian.
Khi câu chuyện kết thúc, Vân Thiên Vũ háo hức chờ đợi nhìn Tiêu Cửu Uyên.
“Hiện tại chàng có nhớ ra được gì không?”
Tiêu Cửu Uyên nhìn dáng vẻ mong mỏi của nàng, thật sự không đành lòng làm nàng mất hứng, thế nhưng hắn thật sự không nhớ được thêm bất cứ thứ gì.
Tiêu Cửu Uyên lúng túng khó xử, Vân Thiên Vũ trong lòng tràn trề thất vọng, nhưng nàng cũng biết đây là việc không phải cứ muốn nhớ thì sẽ liền nhớ ra.
Cho nên cũng không trách Tiêu Cửu Uyên.
Ngược lại Tiêu Cửu Uyên thấy nàng thật mất hứng nên nhẹ nhàng an ủi nàng.
“Vũ Nhi, tuy rằng ta nhớ không ra chuyện trước kia, nhưng ta không bài xích những gì nàng kể cho ta, ta sẽ xem chúng như những gì vốn dĩ đã xảy, xem nó là kí ức của ta.”
Tiêu Cửu Uyên thật sự không bài xích những chuyện Vân Thiên Vũ kể cho hắn, cho nên hắn xem đó mới là kí ức thực sự của mình.
Mà những kí ức này đều bị người khác phong bế.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn sa sầm đến khó coi.
Hắn âm thầm nắm siết chặt tay thành nắm đấm.
Từ những chuyện Vũ Nhi kể hắn mới biết được vì sao gia tộc Thanh Long vứt bỏ hắn khi hắn còn bé, sau đó đợi đến đúng thời điểm thì bắt cóc hắn trở về.
Thật sự là quá đáng hận.
Quan trọng là đây không phải do hắn tự nguyện, những người này không màng đến nguyện vọng của hắn, dùng biện pháp cưỡng chế bắt hắn về, quá đáng hơn là còn xóa đi kí ức thật của hắn.
Tiêu Cửu Uyên càng nghĩ càng điên tiết, hắn vung tay, một đạo linh lực phóng ra ngoài.
Ầm một tiếng, vách núi cách đó không xa bị linh lực đánh vỡ một mảng lớn.
Vân Thiên Vũ thấy linh lực tu vi của hắn rõ ràng là lợi hại hơn trước, hơn nữa còn là cấp bậc linh vương.
“Cấp bậc của chàng.”
“Ừ, bây giờ ta đã là cấp bậc nhị tinh linh vương, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, ta muốn tiếp tục nỗ lực.”
Vân Thiên Vũ thở dài: “Ta bây giờ chỉ mới là cửu tinh linh sĩ, chênh lệch thật lớn với chàng.”
“Nàng đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong thì suy nghĩ xem hắn nên bảo vệ Vân Thiên Vũ bằng cách nào, bây giờ phải nỗ lực tu luyện, cơ bản không thể phân thân bảo vệ Vũ Nhi thật tốt.
Tiêu Cửu Uyên đang nghĩ ngợi, Vân Thiên Vũ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói với hắn.
“Tiêu Cửu Uyên, kỳ thực ta là luyện đan sư.”
“Luyện đan sư?”
Tiêu Cửu Uyên vô cùng kinh ngạc nheo mắt phượng nhìn Vân Thiên Vũ.