Hoàng Phủ Phượng điên tiết, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, nói: “Ta tới cảnh cáo ngươi tránh xa ca ca của ta ra một chút, ngươi không xứng với ca ca của ta, ngươi là cái thá gì mà vọng tưởng gả vào gia tộc Thanh Long của chúng ta chứ.”
Hoàng Phủ Phượng lớn tiếng mắng nàng, Vân Thiên Vũ toàn thân phát ra hàn khí, ánh mắt âm trầm lạnh như băng.
Nàng nhìn Hoàng Phủ Phượng, chậm rãi gằn từng chữ: “Chuyện của ta và Viêm Thiên là việc riêng của hai ta, không đến lượt ngươi lên tiếng. Muội muội ư, muội muội thì sao nào, chẳng biết là cái thá gì nữa?”
Thái độ này của Vân Thiên Vũ hoàn toàn chọc giận Hoàng Phủ Phượng, Hoàng Phủ Phượng tức đến tím tái mặt mày.
“Quả nhiên là kiêu ngạo đến ngông cuồng, ai cho ngươi xấc láo đến như vậy.”
“Người đâu, hung hăng đánh nát gương mặt kia của nàng cho ta, để xem nàng còn cần mặt mũi nữa không.”
Hoàng Phủ Phượng vừa hạ lệnh, phía sau đã có hai đạo thân ảnh lách mình phóng về phía nàng.
Những người này vừa ra tay thì Vân Thiên Vũ đã biết bọn họ đều là người cấp bậc linh vương.
Vân Thiên Vũ thấy hai người này phóng vọt về phía nàng nên liền lui ra sao, sau đó lấy huyền âm linh tế ra sử dụng.
Tiếng lục lạc vang lên, ai nấy cũng đều bị một trận đau đầu tập kích.
Hoàng Phủ Phượng cũng không phải ngoại lệ, nàng ta bị đau đầu đến nghiến răng riếng lợi.
Bởi vì mấy kẻ Hoàng Phủ Phượng dẫn đến đều là người cấp bậc linh vương, chỉ có nàng ta là người cấp bậc linh tướng, cho nên một khi huyền âm linh này vang lên.
Nàng ta sẽ đau đầu đến nổi duỗi tay ôm chặt đầu mình, quát lớn: “Đó là cái quỷ gì vậy.”
Đào Yêu bên cạnh Hoàng Phủ Phượng vội giải thích.
“Đây là bảo bối nàng tìm được trong kho báu Bạch Vân, trên người nàng còn có rất nhiều thứ khác nữa, thứ đó chính là bảo bối do chúng ta tìm được nhưng đã bị nàng cướp mất.”
“Đúng là thứ nữ nhân vô liêm sỉ.”
Hoàng Phủ Phượng nhịn đau hạ lệnh cho một nữ nhân khác: “Lên, cướp cái lục lạc đó cho ta.”
Vân Thiên Vũ tạo ra huyền âm linh xong thì đột ngột chuyển sang công kích hai người có cấp bậc linh vương khi nãy muốn tấn công nàng.
Nhưng những người nàng vẫn cố cắn răng chịu đau mà xông lên, hung hăng công kích nàng.
Vân Thiên Vũ vội phất tay, một chưởng ầm vang đánh về phía hai nữ tử cấp bậc linh vương đối diện.
Sở dĩ nàng muốn cùng những người này đánh nhau trực diện vì linh lực của nàng cần đươc tôi luyện, cho nên nàng mới động thủ vối đối phương.
Hai đạo linh lực va đập vào nhau, linh lực của Vân Thiên Vũ cơ bản không thể so bì với của đối phương.
Linh lực của nàng bị nghiền nát thành mây khói.
Bởi vì linh lực bị phá vỡ nên huyết khí trong cơ thể đồng thời dâng trào.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng lui về sau, sau đó lại lần nữa xông lên liều mạng cùng đối phương.
“Đao Liệt Diễm, chém.”
Một thanh đao lớn sáng bóng đột ngột bay vào không trung, hung hăng chém về phía hai nữ nhân đối diện nàng.
Một trong hai nữ nhân kia cũng rút linh khí của mình ra, lưu tinh chùy.
Lưu tinh chùy lướt gió mang theo lửa trực tiếp đánh thẳng về phía thanh đao Liệt Diễm, xung quanh hai thanh linh khí rất nhanh đã vang lên tiếng va chạm dữ dội.
Bởi vì đối phương linh lực tu vi cao cho nên lưu tinh chùy thuận lợi tấn công kịch liệt thanh đao Liệt Diễm.
Ầm một tiếng, Liệt Diễm đao bị đánh bay ra ngoài.
Vân Thiên Vũ sắc mặt âm trầm, vội vàng thu hồi thanh đao Liệt Diễm.
Phía bên kia, một đạo thân ảnh âm thầm đến huyền âm linh đến Vân Thiên Vũ.
Rõ ràng ý đồ của Hoàng Phủ Phượng là cướp đoạt huyền âm linh của nàng.
Vân Thiên Vũ sắc mặt càng khó coi, vội niệm một khẩu quyết thu hồi huyền âm linh.
Sau đó nàng vội lui ra sau.
Sắc mặt của nàng đã âm trầm đến cực độ.
Ba con linh thú nhảy ra phóng đến bên cạnh chủ nhân mình, đứng song song cùng nàng đối diện với đám người Hoàng Phủ Phượng.