Vân Thiên Vũ kinh ngạc, nàng không có Ngọc Linh Tuyền nào cả nhưng saocây Tiên Linh này lại nói trên người nàng có mùi của Ngọc Linh Tuyền chứ.
Vân Thiên Vũ đang muốn hỏi lại thì Tiểu Anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Chủ tử, có khi nàolà Ngọc Linh Tuyền ở tầng thứ ba trong Phượng Linh giới không...”
Tiểu Anh vừa nhắc thì Vân Thiên Vũ liền nhớ ngay đến Phượng Linh giới.
Mỗi tầng trong Phượng Linh giới đều có vài món đồ, nói không chừng trong tầng thứ ba thực sự có Ngọc Linh Tuyền, cho nên cây Tiên Linh mới có thể ngửi được trên người nàng có mùi Ngọc Linh Tuyền.
Tiểu Anh vừa dứt lời, cây Tiên Linh liền tỏ ra hưng phấn vô cùng, lắc lư thân hình mũm mĩm sang trái sang phải, vui vẻ kêu lên: “Thật tốt quá, nếu có Ngọc Linh Tuyền thì ta có thể tu luyện, linh lực của ta sẽ càng ngày càng lợi hại, đến lúc đó tỷ tỷ có thể dùng linh lực của ta để tu luyện của tỷ.”
Vân Thiên Vũ không vui vẻ như cây Tiên Linh mà ngược lại rất mất hứng. Bởi vì nàng nhớ đến một việc, đó chính là nếu muốn mở tầng thứ ba của Phượng Linh giới thì cần phải có một vạn điểm tích lũy.
Một vạn điểm lận đó, nhiều như vậy phải cứu bao nhiêu người mới có thể đổi được chứ.
Thật đau đầu quá.
Việc này nàng thật sự không thể làm được.
Vân Thiên Vũ quyết định về nghỉ ngơi trước, về việc tích góp thêm điểm tích lũy để mở Phượng Linh thì để sau hẵng bàn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Thiên Vũ rời giường tắm rửa một phen, sau đó dẫn theo tam linh thú và cây Tiên Linh đi thẳng đến tu linh tháp để tu luyện.
Việc tu luyện trong tu linh tháp phải được tiến hành xuyên suốt trong vòng mười ngày.
Mười ngày tu luyện chăm chỉ thì linh lực tu vi của nàng sẽ tăng lên ba cấp, trở thành cửu tinh linh sĩ.
Vốn dĩ nàng đang muốn bức phá cấp bậc cửu tinh linh sĩ để trở thành linh tướng.
Nhưng lại sợ tu luyện quá nhanh thì sẽ không tốt cho linh mạch của mình, cho nên Vân Thiên Vũ mười ngày sau cuối cùng ra khỏi tu linh tháp.
Sau khi nàng ra khỏi tháp thì liền muốn quay về khu trọ để tắm rửa và đánh một giấc.
Nhưng nàng vừa đi được nửa đường thì đã bị người khác chặn đường.
Đám người chặn đường nàng là sáu nữ tử, cầm đầu là nữ tử có dáng người cao gầy, mặt mày khinh khỉnh, bộ dạng chẳng xem ai ra gì.
Nữ tử này vừa nhìn thấy mặt Vân Thiên Vũ mặt thì đã tỏ vẻ ghét bỏ nhếch cao mày, lạnh giọng hỏi: “Ngươi chính là Bùi Khê đến từ Bạch Hạc thành sao?”
Vân Thiên Vũ không tỏ vẻ quan tâm cũng không trả lời nàng ta, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.
Nếu người này đã không có ý tốt với nàng thì nàng cần gì phải tỏ ra thân thiện với bọn họ?
Nữ nhân đối diện thấy Vân Thiên Vũ không trả lời nàng ta, trong lòng vô cùng bực bội, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn sắc lạnh, cao giọng hỏi: “Ngươi biết ta là ai không?”
Vân Thiên Vũ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nữ nhân này là ai thì mắc mớ gì đến nàng chứ.
Nữ nhân đối diện vừa dứt lời thì một nữ tử khác bên cạnh nàng ta lớn tiếng thị uy: “Đây là dòng chính tiểu thư của gia tộc Thanh Long, một trong bốn tứ đại gia tộc, Hoàng Phủ Phượng, nàng đồng thời là em họ Viêm Thiên.”
Vân Thiên Vũ vừa nghe xong thì liếc nhìn nữ tử trước mặt thêm một cái nữa.
Nhưng cũng không nói gì thêm.
Bởi vì nàng nhìn thấy Đào Yêu cũng đứng trong đám đó, nàng và gã xưa nay vẫn luôn bất hòa, hiện tại Đào Yêu cùng đám người Hoàng Phủ Phượng tới tìm nàng, rõ ràng là không có ý tốt, cho nên nàng cần gì phải khách sáo với Hoàng Phủ Phượng chứ?
Nữ nhân này chính là không ưa nàng, nàng cần gì phải nhiều lời với bọn họ.
Vân Thiên Vũ chậm rãi lên tiếng: “Thì sao?”
Cử chỉ và lời nói của nàng ung dung điềm đạm, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Nhưng khí chất hơn người đó của Vân Thiên Vũ đã chọc giận Hoàng Phủ Phượng.
Hoàng Phủ Phượng thân là chính nữ của gia tộc Thanh Long, xưa nay vẫn luôn được người đời kính trọng, không ngờ bây giờ bị nữ nhân xấu xí trước mặt coi không ra gì.