Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1077: Ta thấy chết cũng không cứu




Lạc Li nói xong thì cả phòng nghị đều nhếch môi cười.

Trong mắt bọn họ đều là hàm ý cười nhạo châm chọc Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ sắc mặt lạnh tanh, cả người phát ra lãnh khí, nàng không đợi Tiêu Cửu Uyên lên tiếng đã tự mình mở miệng. 

“Người có cấp bậc từ ngũ tinh linh tướng trở lên thì sẽ có khả năng sao? Ta nhớ rõ hình như Hắc Yêu cũng là cửu tinh linh tướng, nhưng cuối cùng vẫn bị ta ám toán đấy thôi, tuy rằng linh lực tu vi của ta không cao nhưng ta thắng ở trí tuệ.”

“Chẳng lẽ người có linh lực mạnh thì liền có thể chiến thắng hết thảy sao? Người có linh lực thấp thì sẽ bị thua và bị giết sao?”

Lời nói của nàng rất có khí phách, những người cười nhạo nàng khi nãy đều bị câu nói kia của Vân Thiên Vũ làm cho kinh ngạc. 

Vân Thiên Vũ cười lạnh một tiếng, quét mắt nhìn toàn bộ đám người trước mặt rồi lãnh khốc cất tiếng: “Nếu các vị không chào đón ta, ta cũng không cần thiết ở đây ăn vạ, cáo từ.”

Nàng nói xong liền quay lưng đi ra ngoài.

Tuy rằng đây là một cơ hội quan trọng, nhưng nếu đám người này châm chọc khinh khi nàng như vậy, nàng cũng không cần mặt dày giả ngốc làm gì. 

Tóm lại nàng sẽ ghi nhớ kỹ ngày hôm nay.

Nàng sẽ nỗ lực tu luyện.

Ở cái nơi này, chỉ có người có linh lực cường đại mới có thể được người khác tôn trọng, còn những kẻ có linh lực không mạnh thì sẽ bị vùi dập khinh khi, bị người khác châm chọc cười nhạo. 

Khi Vân Thiên Vũ vừa quay lưng đi thì Tiêu Cửu Uyên trong phòng nghị sự cũng đứng bật dậy, hắn tuyên bố: “Tốt thôi, vậy ta cũng rời khỏi tổ đội, ta cùng nàng ta cùng tiếng cùng lùi.”

Hắn nói xong cũng không thèm nhìn đám người trong phòng nghị sự phía sau, lập tức chạy ra ngoài ngoài đuổi theo Vân Thiên Vũ.

Trong phòng nghị sự, ai nấy cũng đều ngơ ngác nhìn nhau. 

Lạc Li ngồi ở ghế đầu, híp mắt khó chịu nhìn theo hai người vừa rời đi kia.

Cuối cùng gã cũng lên tiếng: “Thôi được rồi, nếu ngươi muốn để nàng tham gia thì cứ mang nàng theo đi, nhưng ta muốn nói rõ một chuyện, nàng là do ngươi phụ trách, những người còn lại chúng ta không liên quan đến nàng, nếu nàng ở Kim Giác Châu gặp chuyện thì chúng ta cũng sẽ không ra tay trợ giúp.”

Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đã đi tới cửa. 

Nghe được lời này của Lạc Li thì liền dừng bước.

Vân Thiên Vũ vốn dĩ không muốn ở lại, nhưng Tiêu Cửu Uyên phía sau lại nắm tay nàng...

“Được rồi, ở lại đi.” 

Vân Thiên Vũ ngẫm nghĩ một lúc, điều cần thiết nhất lúc này chính là nỗ lực thật nhiều cho hành trình đi Kim Giác Châu luyện tập, chuyến đi này vô cùng có lợi cho việc tôi luyện linh lực của nàng, khi nàng quay về từ Kim Giác Châu sẽ có thể tiếp tục tu luyện linh lực.

Vân Thiên Vũ nhịn nhục cắn răng dừng bước, nhưng nàng cũng chậm rãi quay đầu đám người ở phía sau, dõng dạc tuyên bố.

“Nếu các vị không xem ta là đồng đội, vậy ta đây cũng muốn nói rõ một tiếng, ta cũng sẽ không xem các vị là đồng đội của ta, nếu các vị gặp bất trắc gì thỉnh đừng trách ta thấy chết cũng không cứu.” 

Nàng nói xong, tất cả mọi người đều nhếch môi cười, hoàn toàn cho rằng lời này của nàng là một câu đùa giỡn.

Vân Thiên Vũ cũng không thèm để ý tới bọn họ, chỉ nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Ta về trước đây, nếu đi Kim Giác Châu thì báo ta một tiếng để ta đến.”

Tiêu Cửu Uyên thấy nàng sắc mặt khó coi nên cũng vội đáp: “Vậy để ta đưa ngươi về.” 

Vân Thiên Vũ lại lắc đầu, kiên quyết cự tuyệt.

“Huynh ở lại cùng bọn họ thương lượng việc đi Kim Giác Châu trước đi, ta có thể tự mình về được.”

Tiêu Cửu Uyên thấy thái độ kiên quyết của nàng nên cuối cùng cũng đồng ý, tuy vậy hắn vẫn không yên lòng, đành phân phó Cổ Dao: “Ngươi đưa Bùi Khê về đi.” 

“Được.” Cổ Dao đứng lên đi ra ngoài.

Vân Thiên Vũ không nói gì, nàng và Cổ Dao kẻ trước người sau đi ra ngoài, khi nàng vừa bước đến thềm cửa thì sau lưng vang lên tiếng quát tức tối của một nữ tử.

“Sao chúng ta một hai phải dẫn theo một gánh nặng như vậy chứ, lần này đi Kim Giác Châu không phải là đi chơi, là đi liều mạng đó, tổ đội của người ta đều là cấp bậc linh tướng linh vương, chúng ta lại làm ngược lại, dẫn theo một linh sĩ đi cùng, nếu bị người khác biết, nhất định sẽ cười chúng ta đến rụng răng.” 

“Ngươi bớt làm loạn đi.”

Ngoài cửa, Vân Thiên Vũ đột ngột dừng bước, nàng quay đầu lại nhìn đối phương, khóe môi nhếch thành một nụ cười lạnh lùng đầy trào phúng.

Một bên Cổ Dao thật sự không đành lòng xem nàng. 

Rồi nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía Cổ Dao: “Chỉ hy vọng lần này đi Kim Giác Châu các ngươi không cầu viện đến ta, bằng không ta thấy chết cũng sẽ không cứu.”