Vân Thiên Vũ sửng sốt, biết hắn quan tâm nàng, cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Nhưng theo lý vẫn phải cố gắng.
“Ta có thể để huynh ra mặt giải quyết chuyện này thay ta, nhưng vấn đề là, ta không thể cứ luôn dựa vào bảo vệ của huynh, những người đó khi có mặt huynh thì không lên tiếng, sau lưng lại hận không thể tìm cách ép chết ta, ta chỉ muốn tiếp nhận khiêu chiến của Hồng Thù, để mọi người nhìn thấy, ta không phải người hiền lành gì, cho nên tốt nhất bọn họ đừng tới tìm ta gây sự.”
“Hừ, nàng xác định ngày mai có thể đánh thắng được Hồng Thù ư?”
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên không tin.
Vân Thiên Vũ nhướng mày: “Nếu huynh giúp ta tu luyện linh lực nhiều hơn, ta có thể đánh thắng được nàng.”
Tiêu Cửu Uyên không lên tiếng, cuối cùng nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Đi theo ta.”
Hắn nói xong nhìn hàng ngũ phía sau nói: “Các ngươi trở về đi.”
“Vâng, lão đại.”
Vài người lên tiếng rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại.
Hình như lão đại đối với người tên Bùi Khê này không bình thường.
Chẳng lẽ lão đại thích Bùi Khê đó.
Vài người nghĩ lại thì thấy không có khả năng, Bùi Khê xấu như vậy. Bọn họ nhìn còn không thích gương mặt kia của nàng, huống chi là lão đại tuấn mỹ như thiên thần.
Sao có thể thích một nữ nhân xấu như vậy được.
Đợi cho mấy người Viêm Minh đi rồi.
Tiêu Cửu Uyên cũng dẫn Vân Thiên Vũ rời đi, Phượng Vô Nhai phía sau cũng ra lệnh cho mấy đệ tử Ma môn về trước, hắn không từ từ đuổi kịp hai người phía trước.
Tiêu Cửu Uyên đi trước sắc mặt không tốt dừng lại, u ám nói: “Ngươi còn chưa đi?”
Phượng Vô Nhai tức giận nói: “Ta vốn nói sẽ giúp nàng tu luyện linh lực, kết quả bị ngươi đoạt chuyện của ta, ta đi xem vui cũng không được ư?”
“Đừng dùng bản mặt u ám kia nhìn ta, bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là đánh với ra, hai là đánh với Vũ Nhi.”
Phượng Vô Nhai nói nhanh.
Tiêu Cửu Uyên cau mày lại, ánh mắt vô cùng âm u, hận không thể đập tên này một trận.
Không biết vì sao, tóm lại là hắn không thích nhìn thấy tên này.
Nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai nữ nhân bên cạnh sẽ chiến đấu với Hồng Thù.
Hắn bỗng tức giận, cuối cùng xoay người nhìn Vân Thiên Vũ bên cạnh, giận dữ nói: “Về sau giữ khoảng cách với người của môn phái khác, biết chưa? Nếu nàng còn không có nghe ta nói, vậy cút ra khỏi Viêm Minh.”
Vân Thiên Vũ hừ nhỏ như mèo: “Biết rồi.”
Cùng lắm là không thèm để ý tới.
Một hang ba người đi về phía núi rừng ngoài học viện.
Bên ngoài học viện Thiên Kình, núi lớn liên miên không dứt, trong đó có không ít núi rừng vô cùng nguy hiểm.
Ngày thường các học viên đều sẽ lên núi rèn luyện, hoặc là tu luyện linh lực gì đó.
Tiêu Cửu Uyên mang Vân Thiên Vũ vào trong một ngọn núi, sau đó bắt đầu tu luyện linh lực với Vân Thiên Vũ.
Vốn dĩ có thể mang nàng đi rèn luyện, như vậy càng có lợi cho việc ngưng tụ linh lực, nhưng trước mắt không còn nhiều thời gian.
Ngày mai đã phải quyết chiến với Hồng Thù, cho nên chỉ có thể đánh nhau với nàng, giúp nàng ngưng tụ linh lực.
Nhưng lúc hai người đánh nhau.
Tiêu Cửu Uyên hoàn toàn không ra tay công kích Vân Thiên Vũ, chỉ lúc Vân Thiên Vũ công kích tới, hắn mới giơ tay đánh đối mặt nàng.
Trong núi rừng, linh lực bùng nổ, chiến đấu không ngừng gây nên tiếng vang.
Nhưng mà chuyện như vậy rất bình thường, căn bản không ai để ý tới.
Lúc Tiêu Cửu Uyên giúp Vân Thiên Vũ tu luyện linh lực.
Phượng Vô Nhai ngồi trên cành cây lớn xem trò vui.
Nhưng nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên cướp việc của mình, Phượng Vô Nhai vẫn có chút tức trong lòng.
Cho nên thường thường liếc mắt trừng tên kia một cái.
Mắt thấy thời gian từ từ trôi qua, ánh sáng trong rừng hoàn toàn tối sầm.
Phượng Vô Nhai định nhảy xuống khỏi cây lớn, đốt vài cây đuốc cho Vũ Nhi.
Nhưng hắn còn chưa nhảy từ trên cây xuống.
Đột nhiên cảm thấy được ở trong chỗ tối có rất nhiều sát khí trào dâng.
Phượng Vô Nhai biến sắc, vội phát ra tiếng cảnh cáo: “Không tốt, có sát khí, có người tới đây.”