Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1034: Đồ háo sắc




Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ trầm giọng nói: “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi đi theo chúng ta để làm gì, nếu không nói thật thì đừng trách ta vô tình.”

Một điều kỳ quái là khi nhìn thấy dáng vẻ đau lòng buồn bã của tên tiểu tử này khiến hắn có một cảm giác khó chịu không thể khống chế được,

Cảm giác này khiến cho hắn không thoải mái. 

Vân Thiên Vũ nhanh chóng hít một hơi thật sâu, bây giờ không phải là lúc đau buồn, nàng phải tra rõ một việc, đó là cơ thể Tiêu Cửu Uyên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Ngươi là Viêm Thiên đúng không? Ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Nói đi.” 

“Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi không?”

Nàng không thể đảm bảo bên cạnh Tiêu Cửu Uyên không có người của gia tộc Thanh Long, cho nên nàng chỉ có thể yêu cầu nói chuyện riêng với hắn.

Tiêu Cửu Uyên nghe vậy thì sắc mặt trở nên không kiên nhẫn: “Nói ngay tại đây.” 

Vân Thiên Vũ cắn răng, sau đó trầm giọng nói: “Chuyện này rất quan trọng, cho nên ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.”

“Ngươi?”

Đôi mắt của Tiêu Cửu Uyên ánh lên một tia độc ác, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Thiên Vũ, hắn đưa tay lên muốn đánh tên tiểu tử này bay ra ngoài, lại dám ra điều kiện với hắn, muốn chết sao? 

Nhưng khi nắm đấm vung lên thì hắn lại không thể ra tay giết chết người đang đứng trước mặt hắn.

Nhất là khi y nhìn hắn với ánh mắt vô cùng đau khổ thì trái tim như không còn là của hắn nữa, nó xuất hiện những cảm xúc thật khó nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Khuôn mặt Tiêu Cửu Uyên tràn đầy lo lắng nhìn Vân Thiên Vũ, cuối cùng hắn thu lại nắm đấm, trầm giọng nói: “Đi theo ta.” 

Hắn xoay người đi lên phía trước.

Vân Thiên Vũ ở phía sau thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự sợ Tiêu Cửu Uyên sẽ từ chối yêu cần của nàng trước mặt mọi người, nếu là như vậy thì làm sao nàng có thể giúp hắn kiểm tra tình trạng cơ thể.

Hai người đi được một đoạn rồi dừng lại. 

Lúc này, xung quanh không có người cả.

Tiêu Cửu Uyên lạnh lẽo nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Nói đi, rốt cuộc ngươi tìm ta là có chuyện gì.”

Vân Thiên Vũ nhanh chóng đưa tay tháo mặt nạ xuống, lộ ra diện mạo thật sự của nàng. 

Nàng mở to mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên: “Chàng có nhớ lại được gì không?”

Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ, mặt dần dần biến sắc, giọng nói của hắn lạnh như băng: “Ngươi là một nữ nhân. Cho nên ngươi muốn gặp ta, đúng là đồ háo sắc.”

Lời nói của Tiêu Cửu Uyên giống như một cú đấm mạnh vào trái tim của Vân Thiên Vũ. 

Trái tim nàng như tan vỡ.

Nàng đau lòng mở miệng: “Cái gì gọi là đồ háo sắc, Tiêu Cửu Uyên, ta trải qua bao khó khăn gian khổ đến tìm chàng, chàng lại quên ta, bây giờ còn nói ta là đồ háo sắc, ta háo sắc thế nào, ta là vị hôn thê của chàng, ta có cần phải háo sắc không?”

Nàng nói xong, không thể kiềm chế được mà bật khóc. 

Tiêu Cửu Uyên nghe thấy những lời của nàng liền tức giận, nhưng nhìn thấy bộ dạng khóc lóc đau khổ của nàng.

Hắn lại im lặng, chỉ là trái tim của hắn lại có cảm giác khó chịu.

Tiêu Cửu Uyên không thích cảm giác này, dường như có gì đó khiến hắn không thể khống chế được bản thân. 

Rốt cuộc tại sao lại như vậy?

Tại sao hắn lại cảm thấy trong cơ thể của hắn có cảm xúc gì đó không bình thường.

Chẳng lẽ trong cơ thể hắn còn có một người khác? 

Tiêu Cửu Uyên nghĩ một lát rồi đột nhiên nghĩ đến những lời Vân Thiên Vũ vừa nói, nàng là vị hôn thê của hắn.

Nàng là vị hôn thê của hắn sao?

Tiêu Cửu Uyên xoay người hai mắt mở to, vẻ mặt khó tin nhìn Vân Thiên Vũ: “Ngươi nói ngươi là vị hôn thê của ta?”