Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ngày hôm sau.
Nguyên một buổi sáng Giản Úc cũng không ra cửa.
Buổi chiều cùng buổi tối ngày hôm qua, cậu cùng Lục Chấp đi dạo quá nhiều nơi, thể lực của cậu bị tiêu hao nghiêm trọng, hôm nay đi đường một chút cậu cũng cảm thấy chân mềm.
Cậu cầm một quả lê, chậm rì rì mà đi về phòng ngủ, sau đó dựa vào ghế tatami ở cửa sổ sát đất, ăn từng chút một.
Hàm răng của cậu chỉnh tề xinh đẹp, từng ngụm cắn xuống, lưu lại một hàng dấu răng hoàn chỉnh.
Cậu dựa vào ghế nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chậm rãi mà nhấm nháp quả lê trong tay, trong đầu cái gì cũng không nghĩ được.
Hình như bây giờ cậu suy nghĩ cái gì cũng có chút khó khăn, cho dù chỉ là một vấn đề nho nhỏ.
Trong đầu cậu ngẫu nhiên sẽ giống như bị tắc nghẽn, xuất hiện một khoảng trống lớn. Thậm chí đôi khi phát ngốc một hồi lâu, lúc phục hồi lại tinh thần, nhìn cảnh vật xung quanh cũng sẽ trở nên mờ mịt, cậu dường như quên bản thân đang làm gì, sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Động tác của Giản Úc thong thả mà ăn xong quả lê, liền cứ ngơ ngác mà nhìn nước lê dính trên tay, sau một hồi lâu mới phản ứng lại được, cậu hẳn là nên đi phòng vệ sinh rửa tay một chút.
Vì thế Giản Úc chống tay lên tatami, sau đó đi về phía phòng vệ sinh.
Thân thể của cậu có khi nhẹ bẫng, như đang đạp lên mây, khi thì lại rất nặng nề, giống như ngay cả chân cũng không nhấc lên nổi.
Tóm lại, trước mắt thì, dù là tinh thần hay là thân thể của cậu, đều đang vô cùng hỗn loạn.
Giản Úc nhấp miệng một cái.
Thân thể này của cậu thật đúng là vô cùng phiền phức, chỉ còn lại một năm thôi, cậu sẽ cứ vượt qua một cách hỗn độn như vậy sao? Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định sẽ càng không xong.
Cậu đi tới phòng vệ sinh, sau đó nhịn không được mà ho khan một hồi lâu, cứ một tiếng lại một tiếng, không thể dừng lại được, phổi cũng bắt đầu âm ỉ từng cơn đau bén nhọn.
Ho xong, sắc mặt của cậu tái nhợt, trán cũng toát mồ hôi lạnh.
Đôi tay của cậu chống vào bồn rửa, nghỉ hơn nửa ngày, mới khôi phục được một chút tinh lực.
Cậu nhíu mày, khó chịu mà thở hổn hển, cuối cùng mới hoàn toàn ngừng ho khan lại.
Vì thế cậu mở vòi nước, cẩn thận mà rửa sạch nước lê trên tay.
Ngón tay của cậu được dòng nước rửa qua, càng thêm có vẻ tinh tế nhưng thiếu sức sống, cứ như chỉ cần nước chảy mạnh thêm một chút nữa, thì tay của cậu cũng sẽ bị thương vậy.
Rửa xong, Giản Úc tắt vòi nước, sau đó từ hộp giấy trên bồn rửa tay, lấy một tờ khăn giấy.
Cậu vừa dùng khăn giấy lau tay, vừa tính toán bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Kết quả, cậu còn chưa kịp ra ngoài, một trận choáng váng mãnh liệt ập tới, cậu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hai chân rốt cuộc không đứng thẳng được nữa.
Một trận trời đất quay cuồng, Giản Úc ngã xuống sàn nhà của phòng vệ sinh, nhắm chặt hai mắt, lâm vào hôn mê........
........
Hai giờ sau.
Lông mi của Giản Úc khẽ rung động hai cái, sau đó đôi mắt nhẹ nhàng mở ra.
Trước mắt cậu giống như có một lớp sương mù vậy, mông lung, cái gì cũng không thấy rõ.
Vài giây sau, cuối cùng cũng khôi phục lại một chút, có thể nhìn thấy rõ được đồ vật.
Giản Úc nhận thấy bản thân đang nằm trên sàn nhà, nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Sau một lúc lâu, cậu mới nhớ lại, vừa rồi cậu rửa tay xong, sau đó ngất xỉu ở phòng vệ sinh.
Thân thể Giản Úc đã suy yếu đến cực điểm rồi, ở trên sàn nhà lạnh băng nằm hai giờ, càng làm cho cả người của cậu lạnh đến phát run.
Cậu gian nan mà từ trên mặt đất đứng dậy, muốn ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng cả người không có sức, ngay cả một bước cũng không bước nổi.
Cậu chỉ có thể chậm rãi ngã ra phía sau, dựa vào trên vách tường, muốn khôi phục lại thể lực một chút.
Không biết có phải do bị nhiễm lạnh hay không, hô hấp của cậu có chút dồn dập, mơ hồ có dấu hiệu phát tác hen suyễn.
Nhưng mà cậu hiện tại, ngay cả đi lấy bình xịt hen suyễn cũng đều làm không được.
Giản Úc chỉ có thể tận lực làm cho hô hấp của mình bình thường lại, muốn cho cảm giác hít thở không thông này giảm bớt một chút.
Cũng may, cuối cùng hen suyễn của cậu cũng không có phát tác.
Trong lòng Giản Úc thả lỏng hơn, lúc này mới nhận ra cánh tay của mình có chút đau.
Cậu nhíu mày, chậm rãi nâng tay lên, kết quả phát hiện khuỷu tay của cậu không biết khi nào thì bị thương, lại còn bị rách da, máu tươi từng giọt từng giọt mà rớt xuống sàn nhà.
Sau đó Giản Úc mới nhìn thấy, trên sàn nhà của toilet đã có không ít vết máu.
Máu tươi nhàn nhạt phá lệ chói mắt, nhìn thấy mà ghê người.
Giản Úc vịn vách tường, mượn lực mà đứng thẳng thân thể, rồi cậu đi về phía trước hai bước, tới bồn rửa tay.
Cậu lại lần nữa mở ra vòi nước, rửa sạch vết thương của mình.
Sau đó, cậu gỡ xuống vòi sen, đem vết máu trên sàn nhà rửa sạch sẽ.
Chờ thu dọn mọi thứ xong xuôi, Giản Úc đi vào phòng ngủ, lấy ra hộp y tế, khó khăn mà đem khuỷu tay của mình băng bó tốt, sau đó thay đổi một bộ quần áo khác.
Đổi xong quần áo, Giản Úc ngồi ở mép giường, nhìn xung quanh phòng ngủ của chính mình một lượt.
Lông mi của cậu nhẹ nhàng mà rung động, đầu óc của cậu đột nhiên thanh tỉnh.
Cậu ý thức được đã đến lúc cậu nên rời khỏi đây rồi.
Cho dù hợp đồng của cậu và Lục Chấp còn chưa kết thúc.
Cậu vẫn luôn giấu diếm chuyện mình bị bệnh nan y với mọi người, chính là không muốn để cho người khác vì cậu mà đau khổ.
Lúc đầu cậu muốn trong một tháng cuối cùng của hợp đồng, có thể cùng mọi người vui vui vẻ vẻ mà vượt qua.
Nhưng trước mắt xem ra, tất cả chuyện này chung quy là làm không được.
Một số triệu chứng khác của cơ thể cậu, như đau đầu, suy giảm thị lực, đều có thể dùng một ít cớ có lệ mà cho qua.
Nhưng mà, chuyện té xỉu này, thì không có cách nào mà gạt được cả.
Hôm nay cậu ở một mình trong nhà vệ sinh té xỉu, lỡ như ngày nào đó trước mặt mọi người té xỉu thì sao đây? Đặc biệt là trước mặt Lục Chấp, vậy bệnh nan y của cậu khẳng định không giấu được hắn.
Huống hồ, lần té xỉu này mất hai giờ, lỡ như về sau càng lâu hơn thì sao? Nửa ngày, một ngày, thậm chí một tuần, đến lúc đó phải giải quyết như thế nào đây?
Giản Úc suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng chậm rãi từ trên giường đứng lên.
So với chuyện để Lục Chấp biết được cậu bị bệnh nan y, cậu tình nguyện để Lục Chấp cảm thấy cậu vô tâm vô tình, không từ mà biệt hơn.
Giản Úc không thu thập thứ gì.
Biệt thự có nhiều người làm như vậy, nếu cậu mang theo một rương hành lý ra cửa, khẳng định sẽ lập tức bị người khác phát hiện.
Cậu đi tới tủ đầu giường, kéo ra ngăn tủ, từ bên trong lấy ra giấy tờ tùy thân của mình, cùng với một tấm thẻ ngân hàng.
Tấm thẻ này, là lúc hai người vừa mới ký hợp đồng, Lục Chấp đưa cho cậu.
Chẳng qua Giản Úc ở biệt thự, ăn uống không lo, cũng chưa từng dùng qua tấm thẻ này, vẫn luôn cất ở trong ngăn tủ, không có sử dụng.
Giản Úc từ trong túi lấy ra di động, đăng nhập app của ngân hàng, kiểm tra tài khoản trong thẻ.
Bên trong có 100 vạn.
Hoàn toàn đủ cho cậu sinh hoạt trong một năm.
Giản Úc bỏ thẻ vào trong túi của mình.
Trước đó cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, muốn cầm năm ngàn vạn của Lục Chấp.
Chờ đến thời khắc phải chia tay thật sự, cậu căn bản không để tâm đ ến chuyện năm ngàn vạn đó, trong lòng cũng chỉ còn không nỡ và luyến tiếc mà thôi.
Cậu luyến tiếc Lục Chấp, không muốn rời khỏi hắn nhanh như vậy.
Giản Úc không biết tình cảm của cậu đối với Lục Chấp là loại nào, cậu không dám, cũng không có tư cách suy nghĩ sâu thêm.
Cậu là người chỉ còn sống được hơn một năm nữa thôi, sao có thể hy vọng xa vời nhiều thứ như thế được?
Rất nhanh, trước mắt Giản Úc phủ kín một tầng hơi nước, như chỉ cần động nhẹ một chút, sẽ có chất lỏng từ bên trong đó rơi xuống.
Trái tim của cậu như bị một bàn tay hung hăng mà bóp chặt, khó chịu đến nổi hô hấp đều phát đau.
Cuối cùng, nước mắt vẫn là chảy xuống.
Cậu duỗi tay lau đi, nhưng có lau như thế nào cũng không sạch được, vẫn có nước mắt cuồn cuộn không ngừng tràn ra......
Giản Úc cũng là lần đầu tiên biết được, thì ra cậu cũng có thể khóc nhiều như vậy.
Cuối cùng, dù thế nào cũng không lau sạch được nước mắt, cậu dứt khoát buông tha, tùy ý cho nước mắt rơi đầy hai má.
Cậu nỗ lực mở to mắt, không cho nước mắt làm mờ tầm mắt của cậu, sau đó cậu lấy di động, mở ra ốp lưng, từ bên trong lấy ra thẻ điện thoại.
Cậu không muốn bất cứ ai liên lạc được với cậu.
Cậu chỉ muốn một mình im lặng chờ đợi tử vong đến.
Cuối cùng, trước khi Giản Úc rời khỏi phòng ngủ, còn mang theo một thứ.
Chính là con hạc giấy mà Lục Chấp đã gấp cho cậu.
Giản Úc đem con hạc giấy cẩn thận mà cầm ở trong tay, sau đó bỏ vào trong túi áo khoác, đi từng bước xuống lầu.
Lúc trước khi tới biệt thự, cậu còn mang một ít hành lý, hiện tại lúc rời đi, cậu một thân nhẹ nhàng, những đồ vật cậu mang theo, dùng túi của quần áo là có thể cất được.
Làm cho người ta không phát hiện ra được một chút bất thường nào, chỉ cảm thấy cậu là muốn ra ngoài một chuyến mà thôi.
Giản Úc từ biệt đi ra ngoài, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào mà bầu trời đã đổ tuyết rồi.
Vân Kinh là thành thị ở phía Bắc, đầu tháng 10 hạ tuyết, hiện tại cũng xem như không còn sớm nữa.
Giản Úc đứng ở dưới mái hiên, ngước mắt nhìn một hồi, sau đó cất bước, đi vào trong gió tuyết.
Lúc này, một người làm phát hiện ra cậu, theo bản năng hỏi một câu: "Giản tiên sinh, cậu đi đâu vậy?"
Giản Úc quay đầu lại, nhìn người làm một cái, cười nói: "Tôi đi siêu thị mua một ít đồ."
Tuyết đang bay đầy trời, Giản Úc cứ như vậy đứng trong màn tuyết tung bay, lúc cậu cười lên, mặt mày cong cong, cả khuôn mặt đều xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Cậu cứ đứng đó như vậy, lại giống như giây tiếp theo sẽ biến mất không thấy đâu.
Người làm không tự chủ mà nói nhiều thêm vài câu: "Hiện tại tuyết rơi nhiều như vậy, hay là cậu chờ Lục tiên sinh trở về rồi hẳn cùng ngài ấy đi siêu thị. Hoặc là cậu muốn mua cái gì, tôi giúp cậu đi mua trở về cũng được."
Giản Úc ở biệt thự này cũng gần một năm, cùng tất cả mọi người trong biệt thự ở chung rất tốt.
Những người làm ở đây đều thích cậu, thích một vị chủ nhân khác của biệt thự này.
" Cảm ơn, không cần đâu."
Giản Úc cự tuyệt đề nghị của người làm, sau đó bước từng bước về phía trước.
Hình như tuyết lại rơi càng lớn hơn, thân ảnh tinh tế đơn bạc của cậu dần dần ẩn vào trong màn gió tuyết trắng xóa.
Tạm biệt. Lục Chấp.
-
Tập đoàn Lục thị.
Hôm nay Lục Chấp không vội làm việc, mà đang chuẩn bị chuyện thổ lộ với Giản Úc.
Vốn dĩ, hắn tính toán sẽ thổ lộ vào ngày sinh nhật của cậu, nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, tối hôm qua ở trên đài tháp cao, dưới cơn xúc động, nhất thời không chú ý, hắn đã đem tâm ý của mình nói ra rồi.
Chỉ là sau đó Giản Úc nhào vào trong lòng của hắn, vẫn luôn khóc đến không dừng lại được. Lục Chấp chỉ lo lắng trấn an cậu, cũng không rảnh suy nghĩ tới việc khác.
Chẳng qua hôm nay, hắn cần phải an bài chuyện thổ lộ một cách thỏa đáng.
Kế hoạch của Lục Chấp là chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Vì thế, hắn bận rộn nửa ngày, cho người vận chuyển một lượng lớn hoa hồng, nến cùng với một số thứ khác tới.
Chủ yếu là việc chuẩn bị hoa hồng trì hoãn khá nhiều thời gian. Giản Úc không thể tiếp xúc với phấn hóa, cho nên Lục Chấp cho người mua loại hoa hồng bất tử*.
* Hoa hồng bất tử(hoa hồng khô) là một loại hoa hồng đã được sấy khô. Nó đại diện cho tình yêu chung thuỷ, tình yêu mãi mãi và mãnh liệt.
Bỗng nhiên, không biết vì cái gì, Lục Chấp cảm thấy tâm thần của mình dao động một chút.
Hắn ngồi ở trước bàn làm việc, theo bản năng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó phát hiện không biết từ bao giờ trời đã hạ tuyết rồi.
Hắn nhìn những bông tuyết bay lả tả kia, khó có được một phen thất thần.
Sau đó hắn thu hồi tầm mắt, tiếp túc công việc chuẩn bị thổ lộ.
Chờ sau khi hắn cùng với mấy cấp dưới bàn bạc xong, những thứ nên mua cũng đều mua xong hết, hắn đứng dậy, rời khỏi văn phòng.
Lúc này, Tần Diễn vừa vặn từ trong thang máy ra tới, thấy Lục Chấp, hắn kinh ngạc nói: "Anh Lục, anh chuẩn bị đi đâu vậy?"
Thần sắc Lục Chấp nhàn nhạt, trả lời: "Về nhà."
Tần Diễn không dám tin mà mở to hai mắt nói: "Lúc này mới có 3 giờ chiều, vậy mà anh đã muốn về nhà?"
Đây vẫn là anh Lục cuồng công tác mà hắn quen biết sao?
Lục Chấp bước chân không ngừng, đi nhanh đến thang máy chuyên dụng: "Tôi có chút việc."
Tần Diễn đi theo sau hắn: "Chuyện gì vậy? Em vừa mới đi chơi ở gần đây, thuận tiện ghé xem anh, không nghĩ tới anh lại muốn về nhà."
Nói xong, hắn ý thức được gì đó, nháy mắt hưng phấn nói: "Anh là vội về nhà để bồi anh dâu phải không?"
Lục Chấp nhìn hắn một cái, không trả lời, mà ấn nút thang máy.
Tần Diễn đi theo hắn, cùng đi vào thang máy chuyên dụng cho tổng tài, ríu rít nói không ngừng: "Anh Lục, một khi anh nói chuyện yêu đương, cũng quá ngược cẩu độc thân rồi! Ngay cả công việc cũng không muốn làm, chỉ nghĩ vội vã về nhà với anh dâu! Anh làm như vậy, khiến một con cẩu độc thân như em đây thật là bi thương mà!"
Chẳng qua, ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng khuôn mặt lại cười vô cùng cao hứng.
Hắn vẫn luôn chờ đợi anh Lục của hắn có được hạnh phúc, hiện tại cuối cùng cũng được như nguyện rồi.
Thang máy rất nhanh đã tới lầu một, Lục Chấp cất bước đi ra bên ngoài.
Hắn đi được hai bước, nghĩ tới cái gì, nói với Tần Diễn: "Trần Hoài đặt một phòng tiệc riêng, nhưng đêm nay tôi không đi được, nếu như cậu muốn thì có thể đi."
Lúc đầu Lục Chấp tính đêm nay cùng một số đối tác ăn cơm, chuyện này mấy ngày trước đã định xuống rồi, chỉ là tối hôm qua hắn không cẩn thận mà nói ra tâm ý của mình với Giản Úc, nên đêm nay bằng mọi giá hắn phải thổ lộ.
Nói xong, Lục Chấp lấy ra di động, nhanh chóng nhấn vài cái, đem tên nhà hàng và số phòng gửi cho Tần Diễn.
Tần Diễn vừa thấy Lục Chấp gửi tên nhà hàng, lập tức kinh hỉ mà quơ tay múa chân nói: "Anh Lục, sao anh biết em muốn đi tới nhà hàng này ăn cơm? Em hẹn rất nhiều lần cũng không hẹn được, không nghĩ tới tối nay cuối cùng lại có thể đi được."
Nhà hàng kia chính là nổi tiếng khó đặt trước.
Cũng chỉ có cấp bậc như Lục Chấp mới có thể thoải mái hẹn trước được ở nhà hàng như thế này.
Lúc này, hai người đã đi tới bên ngoài của tập đoàn.
Trần Hoài đã sớm lái xe chờ ở nơi đó.
Lục Chấp vừa mở cửa xe, vừa nói với Tần Diễn: "Hôm nay tâm tình của tôi tốt, coi như là phát cho cậu một bao lì xì."
Tần Diễn nghe được lời này, càng thêm tin tưởng vững chắc, anh Lục của hắn cùng anh dâu đêm nay tuyệt đối là phát sinh sự việc lãng mạn đặc biệt nào đó.
Hắn kích động mà nói với Lục Chấp: "Anh Lục, em chúc anh cùng anh dâu có một đêm siêu cấp tốt đẹp!"
Lục Chấp đóng cửa xe trước, sau đó trả lời một tiếng: "Cảm ơn."
Rất nhanh, chiếc xe Bentley màu đen chạy về phía trước.
Trần Hoài vừa lái xe, vừa nói với Lục Chấp ngồi ở ghế sau: "Lục tổng, đồ vật mà ngài phân phó cần phải mua, hiện tại đều đã vận chuyển toàn bộ đến biệt thự rồi."
Lục Chấp ngồi ở ghế sau, gật đầu nói: "Ừ."
Sau đó, hắn lấy ra mấy cái văn kiện khẩn cấp, cầm bút máy, bắt đầu ký tên.
Hắn cũng không ngẩng đầu lên mà phân phó Trần Hoài: "Đợi lát nữa cậu đem mấy cái văn kiện này, đưa tới trong tay của các đối tác."
Trần Hoài cung kính nói: "Vâng, Lục tổng."
Lúc này, vừa vặn gặp được một cái đèn đỏ, Trần Hoài dẫm phanh dừng lại, lơ đãng nhìn ra bên ngoài đường phố.
Chợt Trần Hoài nhìn thấy một người đặc biệt giống Giản Úc, đang rẽ qua chỗ ngoặt bên đường.
Trần Hoài không xác định đó có phải là Giản Úc hay không, vì thế vội vàng nói với Lục Chấp ở phía sau: "Lục tổng, ngài xem người kia có phải Giản tiên sinh hay không?"
Lục Chấp dừng ký tên lại.
Hắn nâng đôi mắt đen nhánh của mình lên, nhìn theo hướng mà Trần Hoài chỉ.
Nhưng mà, hắn không nhìn thấy được người mà Trần Hoài nói, chỉ thấy được một góc áo màu trắng mà thôi.
Rất nhanh, ngay cả góc áo cũng đều biến mất.
Lục Chấp yên lặng nhìn chỗ ngoặt bên đường, sau đó hỏi Trần Hoài: "Cậu xác định người đó là Giản Úc sao?"
Trần Hoài do dự nói: "Tôi cũng không thấy rõ. Chẳng qua đại khái có lẽ không phải Giản tiên sinh, nơi này cách biệt thự khá xa, huống chi còn đang có tuyết rơi, Giản tiên sinh không có việc gì chạy tới đây làm gì?"
Lục Chấp nhanh chóng làm phán đoán.
Hôm nay Giản Úc cũng không có việc gì cần phải ra cửa, cũng không cần phải đi tới trường học.
Cậu sợ lạnh như vậy, với thời tiết như thế này, hẳn là sẽ nằm ở trên sô pha, ôm thảm chơi di động.
Lục Chấp không thể nghĩ được lý do nào khiến Giản Úc có thể ra cửa.
Lúc này, đèn đỏ kết thúc, đèn xanh sáng lên.
Lục Chấp phân phó Trần Hoài: "Đi thôi."
Xe một lần nữa chạy về phía trước, cách góc đường này càng ngày càng xa........
Lục Chấp trở lại biệt thự, ngoài ý muốn phát hiện Giản Úc không có ở biệt thự.
Hắn nghĩ tới lúc nãy ở trên xe Trần Hoài có nói là thấy Giản Úc.
Vì thế Lục Chấp hỏi một người làm trong đó: "Giản Úc ra ngoài rồi sao?"
Người làm kia suy nghĩ một chút, nói: "Tôi vừa nãy có nghe Tiểu Diệp nói, Giản tiên sinh đi siêu thị mua chút đồ."
Ánh mắt Lục Chấp nặng nề, nói với cô: "Cô gọi Tiểu Diệp kia tới đây."
Chỉ chốc lát sau, người làm gọi là Tiểu Diệp đi tới trước mặt Lục Chấp, hai tay nắm lại với nhau: "Lục tiên sinh, ngài tìm tôi?"
Lục Chấp hỏi cô: "Là cô thấy Giản Úc đi siêu thị sao?"
Tiểu Diệp khẳng định gật gật đầu: "Đúng vậy, lúc Giản tiên sinh ra cửa, vừa vặn là tôi gặp được cậu ấy, hai chúng tôi có nói mấy câu, cậu ấy nói cậu ấy muốn đi siêu thị mua một ít đồ vật."
Lục Chấp nghe xong những lời này, trong lòng hiểu rõ, gật đầu nói: "Được, cô đi làm việc của mình đi."
Người làm rời đi.
Lục Chấp đứng tại chỗ, suy nghĩ một chút.
Lúc đầu hắn còn cân nhắc, đêm nay phải làm như thế nào mới tránh được Giản Úc, sau đó bố trí một bữa ăn dưới ánh nến cho thỏa đáng.
Kết quả hiện tại Giản Úc đi siêu thị, vừa vặn để lại thời gian trống.
Lục Chấp không chần chừ nữa, hắn cởi bỏ áo khoác màu đen đặt qua một bên, sau đó đem tay áo sơ mi cuộn lên hai lần.
Hắn muốn chuẩn bị xong bữa tối dưới ánh nến trước khi Giản Úc đi siêu thị trở về.
Đầu tiên hắn phân phó người làm, đem những hoa hồng, nến cùng một số thứ linh tinh bố trí thật hoàn hảo.
Hắn cho người mua tổng cộng 999 đóa hoa hồng, mỗi một đóa đều đặc biệt đỏ rực, nhiệt liệt lại lãng mạn, chỉ cần liếc mắt một cái, liền khiến người ta tim đập thình thịch.
Trong lúc đám người làm bố trí biệt thự, Lục Chấp đi tới phòng bếp, nói với dì Trương: "Đêm nay để tôi tự chuẩn bị bữa tối cho tôi và Giản Úc."
Dì Trương nghe xong, lập tức cười đến không khép miệng lại được: "Lục tiên sinh, khó có khi ngài có tâm như vậy, Giản tiên sinh nhất định sẽ rất cảm động."
Bà nhìn mối quan hệ của Lục Chấp và Giản Úc ngày càng thân mật hơn, trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Lục Chấp lấy ra nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị sẵn.
Tất cả đều là nguyên liệu tốt nhất, bò bít tết, gan ngỗng, trứng cá muối.....
Bữa tối dưới ánh nến, vẫn là những thứ này phù hợp với khung cảnh này hơn.
Hắn một bên lưu loát mà đem nguyên liệu từ trong đóng gói lấy ra, một bên nói với dì Trương: "Tôi cũng không biết nấu ăn, nhờ dì ở một bên chỉ đạo tôi một chút."
Dì Trương lập tức cười nói: "Không thành vấn đề, tôi liền ở đây nhìn ngài làm."
Trong cuộc đời Lục Chấp đây vẫn là lần đầu tiên hắn vào nhà bếp nấu ăn.
Vốn dĩ, với thân phận của hắn mà nói, có khả năng cả đời đều sẽ không cần phải tự mình nấu, dù sao ngày thường hắn đều bận công việc của tập đoàn, cũng không lấy ra thời gian để nghiên cứu thực đơn.
Nhưng mà, đêm nay hắn lại muốn tự mình làm một bàn đồ ăn, dù sao đêm nay cũng có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Tuy rằng Lục Chấp chưa bao giờ nấu ăn, nhưng mà ngộ tính của hắn cực cao, lực hành động cũng cực mạnh.
Ngoại trừ lần đầu tiên bít tết làm không thành công, phải làm lại lần thứ hai, còn lại mấy món ăn sau, hắn đều làm rất hoàn mỹ.
Hắn mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, thân hình cao lớn đứng trước bàn bếp, tỉ mỉ mà làm việc.
Hình ảnh này, là hình tượng người chồng trong mơ của rất nhiều người -------
Đẹp trai nhiều tiền, còn có thể bớt chút thời gian mà chuẩn bị một bữa cơm.
Dì Trương nhìn Lục Chấp đem từng món ăn đã chuẩn bị tốt ra, bà nhịn không được mà khen: "Lục tiên sinh, tay nghề của ngài đều muốn vượt qua cả tôi rồi."
Lục Chấp nghe xong lời này, lại nói: "Chỉ cần Giản Úc cảm thấy ăn ngon là được."
Nghĩ đến Giản Úc, trong đôi mắt của hắn tự nhiên mang lên ý cười.
Cũng không biết lát nữa Giản Úc trở lại biệt thự, nhìn đến những thứ này, sẽ có phản ứng như thế nào.
Lúc 6 giờ tối, Lục Chấp từ trong phòng bếp đi ra, lên lầu thay một bộ quần áo.
Chờ sau khi hắn xuống lầu lần nữa, đám người làm đã đem biệt thự bố trí tốt rồi.
Hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át, ánh nến lóa mắt, cùng với những dải lụa màu sắc rực rỡ, tất cả hợp thành một cảnh tượng lãng mạn cực điểm, hết thảy đều xa hoa lộng lẫy.
Thân hình Lục Chấp cao lớn, đứng ở giữa, tuấn mỹ đến siêu phàm thoát tục, giơ tay nhấc chân đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Lục Chấp nâng tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ.
Theo lý thì đến lúc này rồi, Giản Úc hẳn là phải trở về rồi mới đúng.
Lục Chấp trước tiên không có gọi điện cho Giản Úc, vì muốn cho cậu một niềm kinh hỉ tuyệt đối.
Nếu gọi điện thoại, khó tránh khỏi sẽ bại lộ cái gì đó.
Nhưng mà, cho đến lúc 7 giờ tối.
Giản Úc vẫn chưa trở về.
Biệt thự một mảnh an tĩnh, trong không khí dường như ẩn ẩn có chút hơi thở nôn nóng.
Lục Chấp không chờ đợi thêm nữa, hắn lấy ra di động, gọi điện cho Giản Úc một cuộc.
Nhưng mà, giây tiếp theo, di động truyền ra một giọng nữ lạnh băng ----
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Thần sắc Lục Chấp căng thẳng, tay cầm di động đột nhiên rũ xuống.
Không biết vì cái gì, một trận hoảng loạn mãnh liệt bao trùm lấy hắn, đến nỗi trái tim của hắn bắt đầu giật giật phát đau.
Hắn nâng đôi mắt đen nhánh của mình, nhìn ra bên ngoài biệt thự.
Thời tiết u ám, chỉ có thể thấy gió tuyết thổi qua, cùng với những đèn đường cô độc, trừ cái này ra, không còn gì khác.
Cho nên, Giản Úc đi đâu rồi?
Hoa hồng bất tử