Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lần đầu tiên Giản Úc thấy trên mặt Lục Chấp xuất hiện biểu tình phức tạp như vậy, giống như niềm tin từ trước tới nay hắn vẫn luôn tin tưởng bị lật đổ, có khó hiểu, có hoài nghi, càng nhiều hơn là khó có thể tiếp thu được.
Giản Úc có chút không rõ được tình huống trước mắt, cậu do dự đứng lên khỏi ghế tatami, sau đó hỏi: "Lục tiên sinh, có chuyện gì xảy ra rồi sao?"
Đôi mắt Lục Chấp đen nhánh mà gắt gao nhìn chằm chằm Giản Úc, gằn từng chữ mà mở miệng: "Giản Úc, ở trong lòng cậu, chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng thôi sao?"
Nói xong, hai mắt của hắn cố định trên mặt Giản Úc, như không muốn bỏ qua bất luận một tia biểu tình nào xuất hiện trên mặt của cậu, ý đồ muốn phán đoán cái gì đó.
Trong lòng Giản Úc càng thêm nghi hoặc.
Vì sao Lục Chấp đột nhiên lại hỏi như vậy?
Trong lòng cậu, đương nhiên bọn họ chỉ là quan hệ hợp đồng rồi, không phải vẫn luôn như thế sao? Nếu không, lúc trước bọn họ làm một cái hợp đồng làm gì?
Nhưng mà Giản Úc nhìn biểu tình của Lục Chấp, mơ hồ cũng nhận thấy được câu trả lời của mình hình như đối với Lục Chấp rất quan trọng.
Vì thế cậu cũng không có tùy tiện mở miệng trả lời, mà là hỏi: "Phát sinh chuyện gì sao?"
Tầm mắt của Lục Chấp vẫn mảy may không đổi mà cố định trên mặt cậu, tiếng nói phá lệ trầm thấp: "Cậu từ trước tới nay đều nghĩ sau khi kết thúc hợp đồng sẽ cầm tiền rồi rời khỏi đây đúng không?"
Giản Úc lúc này, hình như minh bạch được vì sao Lục Chấp sẽ có loại phản ứng này rồi, có lẽ vừa nãy hắn nhìn thấy cậu thả like cho bài viết kia.
Nhưng mà Giản Úc không rõ, hai người bọn họ vốn dĩ trước đó đã nói rõ việc này rồi mà, vì sao hiện tại Lục Chấp lại có một bộ biểu tình không thể tiếp thu được như thế?
Giản Úc nhấp miệng, sau một lúc lâu vẫn là gật đầu: "Vâng, tôi vẫn luôn nhớ kỹ hiệp nghị của chúng ta."
Lục Chấp yên lặng, như là một người đã bị tuyên án tử hình, lại không cam lòng tranh thủ một lần cuối cùng, hắn thong thả mà mở miệng: "Cậu..... chưa bao giờ có ý nghĩ nào khác sao?"
Giản Úc chớp mắt, lắc lắc đầu, hỏi ngược lại: "Tôi nên có ý nghĩ nào khác sao?"
Lục Chấp không nói chuyện nữa, trong lòng lập tức suy sụp.
Hết thảy đã quá rõ ràng rồi, đó chính là Giản Úc chưa bao giờ thích hắn.
Những việc trước đó làm tâm tư của hắn rối loạn, đều chỉ là một ít trùng hợp hiểu lầm mà thôi.
Phòng ngủ chìm trong một mảnh im lặng, chỉ có bức màn bị gió thổi bay lên rồi lại hạ xuống.
Giản Úc cảm thấy Lục Chấp rất kỳ lạ, cứ như là bị lời nói của cậu đả kích, thần sắc của hắn lạnh lùng, như bị bao trùm một tầng sương lạnh.
Nhưng cậu cũng chỉ nói sự thật mà thôi, cũng đâu có nói cái gì quá mức đâu?
Giản Úc nghĩ trăm lần cũng không ra, nghiêng nghiêng đầu.
Lúc này, trong lúc lơ đãng cậu nhìn thấy sấp văn kiện trong tay Lục Chấp, vì thế cậu mở miệng, phá vỡ yên lặng: "Lục tiên sinh, trong tay của anh là hiệp nghị kết hôn sao?"
Buổi tối ngày đó, lúc cậu đi tìm Lục Chấp, Lục Chấp nói muốn cùng cậu thương lượng hiệp nghị kết hôn một lần nữa, hẳn chính là cái này rồi.
Lục Chấp giống như là bị thanh âm của cậu lôi trở lại trên mặt đất, hắn đem phần văn kiện trong tay nắm chặt, giấu ra phía sau, thanh âm có chút nặng nề: "Không phải."
Giản Úc khó hiểu mà chớp chớp mắt.
Không phải hiệp nghị kết hôn? Vậy đó là gì?
Chẳng qua Lục Chấp đã đem văn kiện giấu ra phía sau rồi, lấy góc độ của Giản Úc, cũng không thấy được trên đó viết nội dung gì.
Giản Úc phát giác được không khí trước mắt có chút kỳ quái.
Đặc biệt là thần sắc của Lục Chấp, thoạt nhìn vô cùng nghiêm trọng.
Vì thế Giản Úc chủ động nói: "Lục tiên sinh, có phải tôi đã nói sai cái gì rồi không?"
Cậu phát hiện, sau khi cậu nói mấy câu kia, cảm xúc Lục Chấp mới có biến hóa như vậy.
Chẳng qua Lục Chấp lại nhìn cậu mà trả lời: "Không có việc gì, không phải cậu sai."
Là chính hắn đối với cảm tình của Giản Úc có phán đoán sai lầm.
Kỳ thật hắn rất ít khi phạm phải những sai lầm cấp thấp như vậy, hắn ở trên thương trường lâu rồi, am hiểu nhất chính là đoán tâm tư của người khác, quá khứ mọi việc vẫn luôn thuận lợi.
Kết quả sau khi gặp được Giản Úc, liền xảy ra biến hóa, hắn ở trước mặt Giản Úc, giống như là một người không đủ lý trí, đầu óc vẫn sẽ luôn bị Giản Úc làm cho rối loạn, chỉ một nụ cười của Giản Úc cũng có thể dễ dàng làm tim hắn dao động.
Kể từ đó, những phán đoán của hắn cũng kém chính xác hơn rất nhiều, khó tránh khỏi sẽ có sai lầm.
Giản Úc lại muốn nói cái gì, Lục Chấp trấn an cậu: "Đừng nghĩ nhiều, thật sự không có quan hệ gì tới cậu."
Giản Úc cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút, cậu cười nhẹ: "Được."
Kế tiếp, Lục Chấp cầm văn kiện rời khỏi phòng ngủ của Giản Úc.
Hắn đem văn kiện chuyển nhượng tài sản đó khóa vào két sắt trong thư phòng, sau đó lái xe rời khỏi biệt thự.
Hắn không trách Giản Úc, bởi vì Giản Úc không làm sai cái gì cả.
Nhưng tâm tình của hắn vẫn rất u ám, như bị ngâm trong đầm nước lạnh lẽo.
Giản Úc không thích hắn.
Giản Úc chưa bao giờ nghĩ muốn tiếp tục với hắn.
Nửa giờ sau.
Một hội sở xa hoa nào đó.
Lục Chấp trầm mặc mà ngồi một mình trên một ghế sô pha đơn, thần sắc lạnh băng, liên tiếp uống mấy ly rượu.
Dù hắn có uống rượu, cũng không có gì khác so với bình thường, ngồi ở đó, một chút cũng không có dáng vẻ đang say.
Chỉ có người quen thuộc mới nhìn ra được, giờ phút này tâm tình của hắn thật sự không tốt.
Tần Diễn cùng Lâm Bác Vũ nhìn nhau, đều thấy được sự mê mang trong mắt đối phương.
Vì thế, Tần Diễn ngồi xuống gần chỗ Lục Chấp, sau đó cầm một ly rượu tính toán chạm ly với hắn.
Kết quả, Lục Chấp căn bản không để ý tới Tần Diễn, vẫn tiếp tục uống rượu.
Tần Diễn chỉ có thể thu hồi ly rượu, sau đó thật cẩn thận mà hỏi: "Anh Lục, anh làm sao vậy? Cùng anh dâu cãi nhau sao?"
Nhắc tới Giản Úc, động tác uống rượu của Lục Chấp dừng lại, sau đó trầm giọng trả lời: "Không có."
Tần Diễn suy nghĩ một lát, lại lần nữa hỏi: "Vậy chính là gần đây công ty xảy ra chuyện gì sao?"
Hỏi xong, chính hắn cũng cảm thấy vấn đề này không chắc lắm, anh Lục của hắn khi nào thì vì chuyện của tập đoàn mà thất thố như vậy chứ?
Quả nhiên, Lục Chấp vẫn trả lời hắn: "Không có."
Tần Diễn nhanh chóng hướng lại gần hắn hơn một chút: "Vậy thì vì cái gì? Nói ra để em cùng Lâm Bác Vũ nghĩ biện pháp cho anh."
Chẳng qua, toàn bộ quá trình Lục Chấp đều không nói một lời.
Tần Diễn biết rõ tính cách anh Lục của hắn, nếu đã không muốn nói, mặc kệ người khác có hỏi như thế nào, cũng sẽ không hỏi ra được.
Tần Diễn nhìn Lâm Bác Vũ một cái, ám chỉ hắn nhanh nghĩ cách gì đi.
Lâm Bác Vũ suy nghĩ, sau đó lấy một hộp thuốc lá mà Tần Diễn tùy ý ném lên bàn, từ trong đó lấy ra một điếu thuốc, đưa qua cho Lục Chấp: "Hút một điếu không?"
Lục Chấp nhìn điếu thuốc kia, nhanh chóng rời mắt đi: "Không hút."
Nghe được lời này, Lâm Bác Vũ cười một cái, đem thuốc bỏ lại trong hộp.
Xem ra người này không có việc gì.
Lục Chấp uống thêm vài ly rượu, liền lấy chìa khóa xe, đứng lên.
Tần Diễn vội vàng nói: "Anh Lục, anh phải về rồi sao? Bộ dáng anh như thế này sao có thể lái xe được?"
Lục Chấp trầm giọng nói: "Tôi tìm người lái thay."
Nói xong, liền cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng bao.
Chờ sau khi hắn rời đi, Tần Diễn sốt ruột mà hỏi Lâm Bác Vũ: "Chúng ta cứ mặc kệ sao? Tôi là lần đầu tiên thấy anh Lục uống nhiều rượu như vậy đó, anh ấy gặp phải chuyện gì vậy nhỉ?"
Lâm Bác Vũ bưng một ly rượu lên, nhẹ nhàng mà lắc một cái, bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, anh Lục của cậu không có việc gì."
Tần Diễn khó hiểu mà nhìn hắn: "Vì sao anh lại khẳng định như vậy?"
Lâm Bác Vũ cười nói: "Cậu không biết vì sao vừa nãy hắn không nhận điếu thuốc kia sao? Còn không phải là lo lắng hút thuốc xong, có khả năng dẫn đến bệnh hen suyễn của Giản Úc?"
Tần Diễn vẫn không rõ lắm: "Thì sao?"
Lâm Bác Vũ ghét bỏ mà nhìn hắn: "Cái này mà còn không hiểu? Một mặt, cho thấy quan hệ của Lục Chấp cùng Giản Úc không xảy qua chuyện gì cả, nếu không, sao hắn phải nhớ thương thân thể của Giản Úc làm gì? Mặc khác, dù hắn có uống nhiều rượu như vậy, thì thần trí của hắn vẫn thanh tỉnh, bằng không hắn cũng sẽ không nghĩ tới chuyện thân thể của Giản Úc."
-
Lục Chấp tìm một người lái thay.
Xe chạy đến biệt thự, người lái thay lấy tiền rồi rời đi.
Lục Chấp ngồi ở ghế sau, cả người như chìm vào trong bóng tối.
Trước tiên hắn không xuống xe, mà đang tự hỏi.
Tuy rằng hắn uống rượu, nhưng vẫn còn rất tỉnh táo.
Hắn suy nghĩ đến tương lai của hắn và Giản Úc.
Hiện tại với hắn mà nói, hắn không có khả năng sẽ buông tay Giản Úc, mặc dù Giản Úc không thích hắn.
Trong cuộc đời Lục Chấp, chưa bao giờ có lựa chọn từ bỏ dễ dàng như vậy, tính cách của hắn chính là như thế, không rõ là do trời sinh, hay do quá trình trưởng thành mà có.
Tóm lại, khi đối mặt với những vấn đề khó giải quyết, phản ứng đầu tiên của hắn là làm thế nào để giải quyết, chứ không phải là trốn tránh.
Xác thật, trước mắt Giản Úc không thích hắn, vậy từ bây giờ hắn có thể theo đuổi Giản Úc trước, cho Giản Úc thấy được tâm ý của mình.
Lục Chấp suy nghĩ cẩn thận, trước kia hắn có xem qua chứng minh thư của Giản Úc, 25 tháng 10 chính là sinh nhật của Giản Úc.
Vậy trong ngày sinh nhật của Giản Úc, hắn sẽ thổ lộ với cậu.
Hai người bọn họ lúc ký hiệp nghị là vào tháng 11, lúc đó cũng là lúc mối quan hệ hôn nhân của họ sẽ kết thúc.
Vừa vặn trước lúc đó, phải đem Giản Úc hoàn toàn lưu lại bên cạnh hắn.
Nói thật, Lục Chấp đối với chuyện thổ lộ với người khác, không hề có kinh nghiệm.
Hắn chưa từng cùng người khác nói chuyện yêu đương, hiện tại lòng chợt rung động, chính là nồng nhiệt che trời lấp đất, trái tim như tràn đầy dung nham nóng bỏng, lại giống như tràn ngập mềm mại.
Trừ cái này ra, cũng mang theo một chút bối rối.
Làm sao để hướng một người thổ lộ?
Hắn suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra được cái gì.
Vì thế hắn lấy ra di động, bắt đầu ở trên mạng tìm kiếm......
Chờ sau khi Lục Chấp tìm được một ít cách theo đuổi người khác, lúc này mới xuống xe, đi vào biệt thự.
Không nghĩ tới lúc hắn đi vào nhà, phát hiện Giản Úc còn chưa ngủ.
Giản Úc cầm một ly sữa bò, đang ngồi trên ghế sô pha chờ hắn, sau khi thấy Lục Chấp, cậu đứng lên, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn: "Lục tiên sinh, anh đã về rồi? Có muốn uống sữa bò hay không?"
Lúc nãy cậu phát hiện tâm tình của Lục Chấp không tốt, sau đó lại lái xe ra cửa, vì thế cậu theo bản năng mà đi xuống lầu, chờ Lục Chấp về.
Hiện tại nhìn thấy Lục Chấp đã trở lại, lòng của cậu cũng thả lỏng hơn.
Lục Chấp nặng nề mà nhìn Giản Úc: "Cậu cố ý chờ tôi trở về sao?"
Giản Úc gật đầu một cái: "Vâng."
Bởi vì cậu không rõ có phải do lời nói của mình làm ảnh hưởng tới Lục Chấp hay không, cho nên cậu phải đợi Lục Chấp trở về, mới có thể hoàn toàn an tâm được.
Lục Chấp tự đáy lòng mà cười một chút: "Cảm ơn."
Tuy rằng Giản Úc không thích hắn, nhưng vẫn nguyện ý đêm khuya chờ hắn về nhà.
Này có phải nói lên rằng, Giản Úc đối với hắn vẫn có một chút hảo cảm hay không?
Cho dù chỉ có một chút thôi cũng được.
-
Tháng 9, mùa thu tới rồi, một ít lá cây cũng bắt đầu ngã sang màu vàng.
Giản Úc đã đi học được mấy ngày.
Điều đáng mừng là học kỳ trước cậu không có nợ môn, cho nên không cần phải học lại, cứ vậy, gánh nặng của cậu cũng giảm bớt rất nhiều.
Trước mắt cậu còn chưa có suy nghĩ kỹ được, chờ sau khi kết thúc hiệp nghị, cậu muốn ở lại thành phố này hay là rời đi.
Nếu như rời đi, vậy cậu không cần phải đi học nữa, dù sao có bằng tốt nghiệp hay không đối với cậu mà nói, là thật sự không có ảnh hưởng gì.
Huống hồ, nếu như muốn lấy được bằng tốt nghiệp, cậu còn phải chuẩn bị thực tập cùng với luận văn tốt nghiệp, chỉ nghĩ thôi đã khiến cậu đau đầu.
Thân thể bây giờ của cậu, cần gì phải cố gắng làm những việc này làm gì? Không phải là khiến bản thân chịu tội sao?
Hôm nay, Giản Úc đi tới trường học giao một phần báo cáo, sau đó về lại biệt thự.
Chỉ một việc đơn giản như vậy, toàn bộ hành trình cậu đều ngồi xe buýt, nhưng vẫn làm cậu cảm thấy rất mệt mỏi.
Cậu giống như càng ngày càng không có sức lực để làm việc gì nữa.
Sau khi cậu trở lại biệt thự, cậu lười nhác mà dựa vào trên sô pha, không còn chút tinh thần nào để đi làm chuyện khác nữa.
Cậu cứ như vậy mà dựa vào trên sô pha, phát ngốc, trong đầu một mảnh trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ nổi.
Lúc này, dì Trương đi tới, hỏi cậu: "Giản tiên sinh, tôi tính toán muốn làm một ít bánh ngọt, hiện tại cậu muốn ăn cái gì?"
Nghe được có đồ ăn ngon, tinh thần của Giản Úc lập tức tốt hơn một chút, cậu ngồi ngay ngắn lại, ho một tiếng, sau đó nói với dì Trương: "Có thể làm bánh gạo nếp được không ạ?"
Dì Trương cười nói: "Đương nhiên là được rồi, tôi làm nhiều một chút, đến lúc đó mà ăn không hết, còn có thể bỏ vào tủ lạnh để giành."
Giản Úc lễ phép cười nói: "Cảm ơn dì Trương."
Dì Trương cười không khép miệng lại được: "Cậu đừng khách khí với tôi như vậy."
Bà rất thích đứa nhỏ Giản Úc này, vừa ngoan ngoãn lại còn lễ phép, từ lúc cậu tới biệt thự, mọi người giống như đều bị cảm xúc của cậu cảm nhiễm, đều trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Lúc này, dì Trương lại nghĩ tới cái gì, hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, cậu cùng Lục tiên sinh sau khi kết hôn, còn chưa có đi hưởng tuần trăng mặt nhỉ? Hai người tính toán khi nào thì đi?"
Giản Úc mê mang nói: " Hưởng tuần trăng mật?"
Dì Trương cười nói: "Đúng vậy, không phải mọi người đều rất thích đi hưởng tuần trăng mật sao? Chẳng qua Lục tiên sinh vẫn luôn bận rộn, khả năng không rút ra được thời gian rảnh, chờ khi nào ngài ấy nhàn rỗi rồi, khẳng định sẽ đưa cậu đi."
Giản Úc nghe xong lời này, lại lắc đầu: "Chúng tôi không đi."
Trước không nói, Lục Chấp vẫn luôn rất bận, liền tính không bận, hình như bọn họ cũng không cần phải đi?
Kết quả lúc này, lại có một thanh âm trầm thấp vang lên: "Chúng tôi sẽ đi."
Giản Úc nghe tiếng thì nhìn lại, thấy được Lục Chấp đang đi vào biệt thự.
Lục Chấp mặc một thân tây trang màu đen, thân hình cao lớn, bộ dáng trác tuyệt, mỗi lần hắn xuất hiện, cảnh vật xung quanh đều như ảm đạm thất sắc, làm cho tầm mắt của mọi người theo bản năng mà tập trung ở trên người hắn.
Giản Úc ngơ ngẩn mà nhìn Lục Chấp, có chút mê mang: "Chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật sao?"
Lục Chấp ngồi bên cạnh cậu, đem túi trên tay đặt lên bàn trà, sau đó gật đầu nói: "Ừ, chờ khi nào tôi rảnh, chúng ta liền đi."
Giản Úc càng thêm khó hiểu.
Bọn họ chỉ còn hai tháng nữa là tách ra rồi, hà tất còn phải đi hưởng tuần trăng mật làm gì?
Chẳng lẽ hiện tại Lục Chấp vẫn cần diễn kịch trước mặt người Lục gia sao?
Lục Chấp đã nhận ra ánh mắt có chút khó hiểu của Giản Úc, vì thế hắn nói với cậu: "Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi."
Chờ đến sinh nhật của Giản Úc, hắn sẽ thổ lộ với cậu, để mối quan hệ của hai người trở nên danh chính ngôn thuận.
Cho dù Giản Úc nhất thời không đáp ứng hắn, cũng không có quan hệ gì, hắn có thể tiếp tục theo đuổi Giản Úc, cho đến khi cậu cũng thích hắn mới thôi.
Giản Úc cái hiểu cái không mà gật đầu: "Vâng,"
Đến lúc đó cậu sẽ biết sao?
Lục Chấp sẽ tuyên bố sự tình trọng đại gì với cậu sao?
Dì Trương thấy hai người nói chuyện vui vẻ, vì thế bà cười cười xoay người đi vào bếp.
Lúc này, Giản Úc chú ý tới cái túi trên bàn trà, càng xem càng cảm thấy quen thuộc, vì thế cậu theo bản năng mà hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, đây là cái gì vậy?"
Lục Chấp nhàn nhạt giải thích: "Thuốc bổ của cậu, tôi đã nhờ thầy của Lâm Bác Vũ gửi lại đây, vừa mới đi lấy về tới."
Giản Úc chớp chớp mắt, theo bản năng nói: "Nhiều như vậy sao, nhưng mà chỉ còn hai tháng......"
Nói một nửa, cậu lại ngậm miệng.
Cậu muốn nói, còn có hai tháng nữa thì cậu đi rồi, cũng không uống hết được số thuốc bổ này.
Chẳng qua, chuyện này cậu cùng Lục Chấp đều biết rõ ràng trong lòng, nhưng nếu nói ra khỏi miệng, cảm giác vẫn là không quá thích hợp lắm.
Nhưng mà, Lục Chấp đã đoán được nửa câu sau mà Giản Úc còn chưa nói xong, hắn khẽ nhíu mày.
Trong lòng Giản Úc trước sau đều suy nghĩ chuyện muốn rời đi, vẫn luôn không thay đổi.
Cho dù chỉ là phân lượng thuốc bổ nhiều hơn một chút, cũng sẽ ngay lập tức liên hệ đến chuyện rời đi.
Buổi tối.
Lục Chấp tự mình đi tới phòng bếp, bắt đầu nấu thuốc cho Giản Úc.
Trước kia thuốc bổ đều là do dì Trương nấu, nhưng mà lần này thuốc bổ phức tạp hơn, Lục Chấp lo dì Trương lớn tuổi, không nhớ rõ phân lượng, sẽ lẫn lộn bước nào đó, vì thế hắn tự mình nấu, mới có thể yên tâm được.
Giản Úc đi tới phòng bếp, có chút kinh ngạc mà nhìn Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh đang nấu thuốc cho tôi sao?"
Lục Chấp nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Giản Úc vội vàng nói: "Nếu không để tôi tự mình làm là được rồi."
Lục Chấp rất bận a, mỗi ngày phải xử lý nhiều việc như vậy, sao có thể ở phòng bếp nấu thuốc cho cậu được chứ?
Lục Chấp nghe vậy, nhếch môi: "Tự cậu nấu? Xác định sẽ không bị bỏng tay không?"
Giản Úc: "......."
Nói chuyện thì nói chuyện, sao lại muốn đả kích người ta chứ?
Cậu thoạt nhìn vô dụng như vậy sao?
Giản Úc hừ một tiếng, thuận tay lấy một cái bánh ngọt nhỏ bên cạnh, sau đó dựa vào bàn, từng chút từng chút mà ăn.
Không cho cậu nấu thuốc càng tốt, vừa hay cậu có thể ăn bánh ngọt.
Lục Chấp nhìn thoáng qua Giản Úc đang thờ phì phì, ý cười trong mắt càng sâu thêm.
Lúc Giản Úc rũ mắt xuống, lông mi dày rậm cũng buông xuống theo, tạo thành một cái bóng mờ dưới mí mắt, làn da của cậu trắng nõn, mơ hồ còn có thể thấy được những lông tơ thật nhỏ.
Bóng đèn phòng bếp chiếu ánh sáng lên người cậu, làm cả người của cậu thoạt nhìn càng thêm lóa mắt, cũng làm cho người nhìn thấy trong lòng càng mềm mại hơn.
Lục Chấp nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, mới thu hồi tầm mắt.
Lúc này, đồng hồ đếm ngược trên di động cũng vừa vặn kết thúc.
Vì thế, Lục Chấp lấy một cái khăn lông, đặt nó lên tay cầm của nồi đất, rồi đổ thuốc ra chén.
Thang thuốc bổ này rất phức tạp, lúc nấu thuốc, mỗi một loại thuốc đều phải canh thời gian cho vào khác nhau, độ lửa cũng khác nhau, cho nên phải sắc từng loại riêng biệt, chờ tất cả sắc xong hết, mới lại trộn lẫn vào nhau.
Lúc Lục Chấp làm những việc này, biểu tình vô cùng nghiêm túc, mỗi một bước đều phải làm tốt nhất.
Giản Úc vốn dĩ đang dựa một bên, có chút tức giận, nhưng nhìn Lục Chấp đổ đợt thuốc đầu tiên ra, sau đó bắt đầu nấu đợt thuốc thứ hai, cậu đột nhiên tức giận không nổi nữa.
Tuy rằng bản thân cậu cũng không phải là thật sự tức giận, nhưng hiện tại chút buồn bực nho nhỏ đó cũng không còn.
Cậu nhìn thoáng qua trên kệ bếp, vẫn còn vài túi thuốc nhỏ nữa, nói vậy, còn phải phân biệt mà nấu thêm vài lần nữa.
Nhưng mà, Lục Chấp lại không có một chút không kiên nhẫn nào, hắn đem một túi thuốc nhỏ bỏ vào ấm, sau đó đốt lửa, rồi lại bắt đầu bấm đồng hồ đếm ngược trên di động.
Giản Úc ngơ ngẩn mà nhìn một màn này.
Sau một lúc lâu, cậu hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh không cảm thấy phiền phức sao?"
Lục Chấp là một người trước nay không xuống phòng bếp, có khi những đồ vật trong bếp hắn còn không biết hết được, nhưng giờ phút này hắn lại nguyện ý đứng ở chỗ này, tinh tế mà giúp cậu nấu thuốc.
Lúc này, Lục Chấp đem điện thoại để qua một bên, sau đó ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn cậu: "Tôi hy vọng có thể nhìn thấy được bộ dáng khỏe mạnh của cậu."
Thanh âm của hắn trầm thấp dễ nghe, còn mang theo nồng đậm mong đợi.
Giản Úc cúi đầu nhìn cái tay đang cầm bánh ngọt của mình, nhấp miệng, rầu rĩ nói: "Nếu như vẫn luôn không khỏe được thì sao?"
Lục Chấp trịnh trọng nói: "Tôi nhất định sẽ luôn nấu thuốc cho cậu, nấu cho đến khi thân thể của cậu trở nên khỏe mạnh mới thôi."
Không biết như thế nào, đột nhiên Giản Úc có chút muốn khóc.
Từ lúc xuyên qua đến nay, cậu chưa từng có loại cảm xúc như thế này, nhưng giờ này khắc này, trong lòng của cậu lại có hơi hoảng hốt, mơ hồ có chút không thở nổi.
Cậu khắc chế cảm xúc của chính mình, cố gắng đ è xuống một chút chua xót dâng lên trong lòng, sau đó mới lên tiếng nói: "Vậy anh có nghĩ tới? Rất có thể tôi sẽ vẫn luôn là bộ dáng ốm yếu như vậy."
Thậm chí hơn một năm sau, còn sẽ chết đi.
Đôi mắt của Lục Chấp rất đen, rất thâm thúy, hắn cứ như vậy yên lặng mà nhìn Giản Úc, gằn từng chữ từng chữ một: "Tôi nhất định sẽ nghĩ cách khiến cậu càng thêm khỏe mạnh."
Mỗi một chữ hắn nói ra đều thật nặng, bên trong chứa vô hạn hứa hẹn.
Giản Úc cảm thấy hốc mắt của mình ẩm ướt, nên không dám chớp mắt.
Lục Chấp vì sao lại đối tốt với cậu như vậy? Điều này ngược lại làm cho cậu rất khổ sở, bởi vì cậu nhất định sẽ phải phụ tấm lòng này của hắn.
Cậu không chỉ không thể khỏe mạnh, thậm chí ngay cả sống tốt đều làm không được.
Lúc này, Lục Chấp cũng đã nhận ra được sự khác thường của cậu, hắn đi tới trước mặt Giản Úc, quan tâm mà nhìn chăm chú vào cậu: "Làm sao vậy? Sao cậu lại khóc?"
Giản Úc lắc đầu, không nói lời nào.
Lúc này, cậu nhịn không được mà quay đầu ho hai cái.
Vì cái ho này, nước mắt của cậu rốt cuộc không nhịn được nữa, từng giọt từng giọt mà từ đôi mắt xinh đẹp rơi ra, chảy xuống gương mặt của cậu.
Lông mi của cậu cũng dính nước, tụ thành từng cụm, nhẹ nhàng mà run rẩy.
Cả người nhìn vô cùng đáng thương cùng yếu ớt.
Thần sắc Lục Chấp ngưng trọng, một đôi mắt đen nhánh gắt gao mà nhìn chằm chằm Giản Úc, đôi tay đỡ lấy bờ vai của cậu: "Giản Úc, rốt cuộc cậu làm sao vậy?"
Giản Úc chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói.
Cậu không thể nói ra tình hình thực tế cho Lục Chấp nghe được, nếu Lục Chấp biết cậu sẽ chết, khẳng định sẽ rất đau lòng.
Lục Chấp thấy Giản Úc mãi vẫn không nói lời nào, chỉ có thể đem người ôm vào trong lòng, một tay nhẹ nhẹ mà vỗ vỗ lên lưng cậu, giúp cậu thuận khí, thấp giọng trấn an: "Không có việc gì, có tôi ở đây rồi."
Giản Úc vùi mặt vào trong lòng Lục Chấp, không biết vì sao, lại khóc đến mức không dừng lại được.
Cậu duỗi tay vòng quanh eo Lục Chấp, đôi tay gắt gao mà nắm lấy quần áo của hắn, dường như chỉ có làm như vậy, mới có thể phát ti3t ra một chút cảm xúc đã nén chặt trong lòng của cậu bấy lâu nay.
.........
Thật lâu sau, Giản Úc rốt cuộc từ trong cực độ bi thương khôi phục lại.
Cậu lùi lại từ trong lồ ng ngực của Lục Chấp, sau đó liền phát hiện quần áo của hắn bị nước mắt của cậu dính ướt một mảng lớn.
Cậu tức khắc có chút ngượng ngùng mà quay đầu đi.
Cậu không thể hiểu được vì sao mình lại khóc lớn như vậy, thật là mất mặt.
Nhưng mà, Lục Chấp căn bản không để ý đến quần áo của mình, mà là nhìn chằm chằm Giản Úc nói: "Nếu như cậu gặp phải chuyện gì không giải quyết được, cậu nhất định phải nói với tôi."
Giản Úc gật đầu một cái: "Được."
Đáng tiếc đây chỉ là một lời nói dối.
Cậu nhất định sẽ không nói cái gì cho Lục Chấp, thậm chỉ sẽ đem thân thể suy yếu của chính mình che giấu thật tốt, không cho Lục Chấp phát hiện ra một chút nào.
Lúc này, Lục Chấp duỗi tay, xoa mặt của Giản Úc, dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt của cậu.
Sau khi Giản Úc khóc xong, đôi mắt có vẻ càng thêm trong vắt, ngập nước, như hàm chứa một dòng suối trong, lông mi thon dài của cậu cong lên, mang theo chút hơi nước ướt át.
Lục Chấp cau mày.
Hắn không biết vì sao Giản Úc lại khóc.
Nhưng hắn biết, vừa rồi Giản Úc rất đau lòng, cái loại đau lòng này lan tràn ra, làm cho cả trái tim của hắn cũng thắt chặt theo.
Hắn quyết định phải đi điều tra một chút, xem Giản Úc có phải bị bắt nạt ở chỗ nào hay không.
Thể lực của Giản Úc càng ngày càng không tốt, chỉ khóc như vậy một hồi, cậu liền mệt mỏi không chịu nổi, ngay cả đứng cũng có chút khó khăn.
Cậu một tay chống vào bàn, sợ chân của mình đột nhiên mềm ra liền sẽ té ngã ra đất.
Lúc này, đồng hồ đếm ngược vang lên, đợt thuốc thứ hai đã nấu xong.
Lục Chấp duỗi tay tắt lửa, sau đó ôm Giản Úc lên, thanh âm nặng nề: "Tôi mang cậu đi nghỉ ngơi trước."
Lục Chấp ôm Giản Úc trở về phòng ngủ lầu hai, thật cẩn thận mà đặt cậu vào trong ổ chăn, sau đó thay cậu đắp chăn đàng hoàng.
Giản Úc xác thật rất mệt, nhưng lúc này, cậu có lời muốn nói.
Cậu có một loại dự cảm, thật giống như về sau cậu không thể cùng Lục Chấp tạm biệt thật tốt, còn không bằng hiện tại đem những chuyện nên nói, nói cho rõ ràng.
Vì thế cậu mở miệng: "Lục tiên sinh."
Cậu vừa mới khóc xong, trong thanh âm còn mang theo mỏi mệt cùng một chút khàn khàn.
Lục Chấp ngồi ở mép giường, nhìn cậu thật sâu: "Tôi đây?"
Giản Úc miễn cưỡng cười một cái, sau đó nói: "Từ khi tôi đến biệt thự, vẫn luôn trải qua thật vui vẻ, cảm ơn anh."
Nếu lúc cậu xuyên qua, không gặp được Lục Chấp, vậy khẳng định cậu sẽ giống như đời trước vậy, thân thể càng ngày càng kém, cuối cùng chết đi một cách thê thảm.
Nhưng mà cậu vừa vặn lại gặp được Lục Chấp, còn cùng Lục Chấp kết hôn hợp đồng, Lục Chấp vẫn luôn chăm sóc cho cậu, cho nên cậu mới có thể vô ưu vô lự mà vượt qua được một năm này.
Lục Chấp nhíu mày: "Vì sao đột nhiên lại nói cái này?"
Biểu tình cùng ngữ khí của Giản Úc rất kỳ quái, cứ như là bọn họ về sau không còn có khả năng gặp lại vậy.
Giản Úc suy yếu mà nằm lại trên gối đầu, nhẹ nhàng cười: "Không có gì nha, chính là đột nhiên muốn nói với anh cái này thôi."
Lục Chấp duỗi tay, đem chăn kéo lên che cậu kín mít, sau đó nói: "Cậu hình như đang rất mệt, nghỉ ngơi trước đi, những việc này chờ sau này lại nói."
Giản Úc lắc đầu, kiên trì nói: "Tôi muốn bây giờ nói với anh."
Lục Chấp nhăn mày càng chặt, chẳng qua hắn cũng không có đứng dậy rời đi, mà là nghe Giản Úc nói chuyện.
Giản Úc thong thả mà nói: "Anh ở trong lòng tôi, là một người rất tốt. Anh giúp tôi nhiều như vậy, nhưng tôi lại không có cái gì để báo đáp anh, coi như là tôi thiếu nợ anh đi....."
Đang nói, cậu lại quay đầu ho hai tiếng, môi có chút trắng bệch.
Ho xong, cậu còn muốn nói thêm.
Lục Chấp quyết đoán ngăn lại: "Đừng nói nữa, nghĩ ngơi cho tốt đi."
Bộ dáng suy yếu này của Giản Úc, làm cho người ta có cảm giác mãnh liệt rằng, giây tiếp theo cậu liền biến mất không thấy nữa, làm người ta không biết nên làm sao mới có thể nắm được cậu.
Giản Úc xác thật có chút mỏi mệt, mí mắt của cậu càng ngày càng nặng, giống như đã dùng xong hết năng lượng của ngày hôm nay rồi vậy.
Cậu đành phải nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, ngủ ngon."
Lục Chấp trả lời: "Ngủ ngon."
Cuối cùng, Giản Úc chống đỡ không nổi nữa, nhắm lại mắt, lâm vào ngủ say.
Lục Chấp cũng không có rời khỏi phòng ngủ ngay.
Hắn ngồi ở mép giường, lẳng lặng mà nhìn Giản Úc trên giường.
Đầu của cậu chìm sâu vào gối đầu mềm mại, những sợi tóc của cậu rũ xuống, lộ ra một khuôn mặt rõ ràng.
Lông mi của cậu nh ỏ dài, đặc biệt là khi nhắm mắt lại, giống như một bàn chải nhỏ.
Bộ dáng của cậu đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng cũng yếu ớt đến làm người đau lòng.
Ánh mắt Lục Chấp nặng nề, hắn đưa tay qua, nhất nhất mà miêu tả khuôn mặt của Giản Úc, thật lâu cũng luyến tiếc mà thu hồi tay.
Tâm tình của hắn không hiểu ra sao mà cảm thấy trầm trọng, có lẽ là bởi vì Giản Úc vừa khóc, cũng có lẽ là do Giản Úc vừa mới nói những câu nói kia.
Cho dù hắn đối mặt với một số vấn đề trọng đại của tập đoàn, cũng sẽ không hoảng hốt như thế này, nhưng giờ khắc này, hắn không thể không thừa nhận, tâm tình của hắn trước sau đều không thể yên ổn nổi.
Thời gian luôn qua thật mau, giống như chỉ trong nháy mắt, cũng đã đi qua nửa tháng.
Giản Úc cảm giác số lần mỏi mệt càng ngày càng thường xuyên.
Cậu giống như không thể tiến hành một ít hoạt động trong một thời gian dài, cho dù chỉ là đơn thuần đi bộ 1000m.
Đa số thời gian cậu đều là ngồi xe buýt đi tới trường, nhưng trạm xe buýt không phải ở trước cửa nhà.
Cậu phải đi ra khỏi khu biệt thự, sau đó mới có thể đến trạm xe buýt được.
Chính là một đoạn đường ngắn như vậy, đều khiến cậu có chút cố sức.
Mỗi lần cậu đều chậm rì rì mà đi, thậm chí có đôi khi, cậu đi được một lúc còn phải dừng lại, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống nghỉ tạm vài phút, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.
Trừ cái này ra, các cơ quan trên cơ thể của cậu giống như cũng đều bị thoái hóa theo.
Như đôi mắt, cậu phát hiện thị lực của mình hình như không bằng lúc trước.
Bản thân cậu không có cận thị, nhưng tầm mắt lại dần dần trở nên có chút mơ hồ.
Ngày đó cậu đứng ở cửa sổ sát đất, đã không thể nhìn thấy rõ lắm vườn rau của cậu. Rõ ràng trước đó, cậu vẫn có thể thấy rõ được dâu tây của cậu đã chín hay chưa.
Chẳng qua cũng may, Giản Úc đã sớm đối với những chuyện này chuẩn bị tâm lý, tuy rằng có một ít lo lắng nho nhỏ, nhưng so với đột nhiên phát hiện thân thể của mình trở nên suy yếu, thì như vậy đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Hiện tại điều duy nhất cậu phải làm đó là, giấu giếm tình huống thân thể của chính mình.
Thời gian hợp đồng sắp kết thúc rồi, còn khoảng một tháng rưỡi nữa, cậu muốn vượt qua thời gian cuối cùng này với mọi người thật tốt.
Đặc biệt là Lục Chấp, cậu không muốn Lục Chấp sẽ vì tình huống thân thể của cậu mà cảm thấy khó chịu.
Chờ đến ngày hiệp nghị kết thúc, cậu liền tìm một địa phương không quen biết ai, một người yên lặng mà chờ đợi tử vong.
Hôm nay.
Thời tiết không tệ lắm, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất.
Giản Úc dựa vào cổng lớn của biệt thự, lười nhác mà đứng ở đó, hưởng thụ một chút thời gian tốt đẹp này.
Cậu phát hiện người vẫn là nên phơi nắng nhiều, phơi nhiều một chút tâm tình cũng sẽ trở nên tốt hơn.
Ngày thường Lục Chấp sẽ đi thư phòng làm việc, nhưng hôm nay không biết vì sao, hắn lại không đi, mà lại đứng ở gần cậu, trả lời tin nhắn của đối tác.
Giản Úc có chút tò mò: "Lục tiên sinh, giá trị thị trường của tập đoàn Lục thị có phải càng ngày càng cao hay không?"
Dù sao Lục Chấp vẫn là một người cuồng công việc chân chính, cho dù là ở nhà, cũng sẽ xử lý rất nhiều công việc của tập đoàn.
Có một tổng tài như vậy, tập đoàn Lục thị có muốn không phát triển mạnh cũng không được nhỉ?
Lục Chấp ngước mắt, cười nhìn cậu: "Nếu không để ngày nào đó, tôi mang cậu đi tập đoàn kiểm tra nhé?"
Giản Úc cả kinh, vội vàng xua tay: "Vậy thì không cần đâu."
Cậu chỉ thuận miệng nói thôi, Lục Chấp sao lại còn coi như thật vậy?
Trong mắt Lục Chấp mang theo ý cười: "Chỉ cần cậu muốn đi kiểm tra, tôi tùy thời đều có thể phụng bồi."
Giản Úc có chút nghi hoặc mà nhìn Lục Chấp, sao hắn lại có vẻ thản nhiên như vậy?
Chỉ có nửa kia chân chính của Lục Chấp, mới có tư cách đi kiểm tra tài sản của tập đoàn mới phải?
Chờ sau khi hợp đồng của hai người kết thúc, Lục Chấp hẳn là có thể đi tìm bạn lữ chân chính của hắn rồi.
Mỗi lần nghĩ đến tương lai Lục Chấp sẽ cùng một người nào đó đi qua cả đời, trong lòng Giản Úc đều sẽ có chút không thoải mái.
Cậu không rõ điểm không thoải mái này rốt cuộc là cái gì, cũng không muốn nghĩ sâu xa.
Vì thế cậu dứt khoát nghĩ chuyện khác, để dời đi lực chú ý.
Lúc này, Giản Úc thấy ở đằng xa có một người mặc bộ y phục màu đỏ đi tới, vì thế cậu theo bản năng mà nói: "Tần Diễn tới."
Cậu nhớ rõ Tần Diễn thích mặc tây trang màu đỏ nhất, hoặc những bộ có màu sắc sặc sỡ, giống như tính cách của hắn vậy, nhiệt tình lại phô trương.
Lục Chấp nâng mắt từ trên màn hình điện thoại lên, không chút để ý mà nhìn theo tầm mắt của Giản Úc.
Giây tiếp theo, sắc mặt của hắn thay đổi, nhíu mày.
Hắn nhìn về phía Giản Úc, hỏi: "Cậu vừa mới nói là Tần Diễn?"
Giản Úc cả kinh.
Chẳng lẽ cậu nói sai rồi sao?
Cũng phải, tầm mắt của cậu mơ mơ hồ hồ, căn bản không thấy rõ được rốt cuộc là ai tới, chỉ có thể nhìn thấy được hình như đối phương mặt một bộ quần áo màu đỏ, vì thế theo bản năng cho rằng đó là Tần Diễn.
Giản Úc nhấp miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Cậu sợ Lục Chấp nhận ra được thị lực của cậu đang yếu dần.
Cũng may tựa hồ Lục Chấp cũng không có chú ý tới vấn đề này, mà chỉ nhàn nhạt nói: "Kia không phải là Tần Diễn, mà là Lâm Bác Vũ."
Giản Úc lập tức nói: "Đúng vậy, là bác sĩ Lâm tới, mới nãy tôi nói sai rồi."
Kết quả Lục Chấp không nói, chỉ nhìn cậu thật sâu, trong đôi mắt đen là một mảnh lo lắng.
Giản Úc có chút không rõ vì sao Lục Chấp lại làm ra cái phản ứng này.
Chẳng lẽ vừa rồi không phải là Tần Diễn, cũng không phải là Lâm Bác Vũ sao?
Giản Úc như lọt vào trong sương mù, thì người kia đã tới trước mặt bọn họ.
Chờ Giản Úc thấy rõ ràng rốt cuộc người kia là ai, nháy mắt cậu liền ngơ ngẩn.
Cậu biết vì sao Lục Chấp lại dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn cậu rồi.
Bởi vì người tới là Trần Hoài.
Vừa nãy là Lục Chấp cố ý nói đó là Lâm Bác Vũ, chính là muốn thử xem rốt cuộc cậu có nhìn thấy rõ người tới là ai không.
Giản Úc nhấp miệng, ngón tay gắt gao mà nắm chặt khung cửa.
Lúc này Trần Hoài đi tới, cung kính nói: "Lục tổng, Giản tiên sinh."
Lục Chấp nhìn cũng không thèm nhìn Trần Hoài một cái, mà chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Giản Úc, gằn từng chữ nói: "Đôi mắt của cậu làm sao vậy?"
Xung quanh một mảnh an tĩnh, giống như không khí cũng đều áp lực thêm vài phần.
Trong lòng Giản Úc dâng lên một mảnh bất an, ngón tay gắt gao mà túm chặt khung cửa, ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Đã bảo phải che giấu thật tốt, kết quả nhanh như vậy cậu đã bại lộ rồi?
Lúc này, Lục Chấp ý bảo Trần Hoài đi thư phòng chờ hắn.
Sau khi Trần Hoài rời đi, Lục Chấp nắm tay Giản Úc qua, không cho cậu dùng sức mà nắm khung cửa nữa.
Lục Chấp hơi hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt của Giản Úc, thanh âm thả nhẹ: "Đừng sợ, nói cho tôi, mắt của cậu làm sao vậy?"
Giản Úc hoảng loạn vài giây, sau đó nghĩ tới một lý do còn tính là không tồi: "Tôi bị cận."
" Cận?"
Lục Chấp nhất thời có chút khó hiểu, mắt của Giản Úc trước kia còn rất tốt, sao gần đây lại bị cận?
Giản Úc tận lực ổn định lại tâm tình của mình, ngữ khí bình tĩnh nói: "Vâng, chính là bị cận. Có thể do tôi chơi di động nhiều quá, trước đó có đoạn thời gian vẫn luôn cảm thấy thị lực không còn tốt nữa, chỉ là chưa có nói với anh mà thôi."
Lục Chấp tinh tế mà đánh giá đôi mắt của cậu, sau một lúc lâu mới nói: "Buổi chiều tôi mang cậu đi đến cửa hàng mắt kính kiểm tra."
Giản Úc vội vàng nói: "Không cần đâu, tôi tự mình đi là được rồi. Trần trợ lý không phải tới rồi sao? Hẳn là anh cùng anh ấy có việc cần thương lượng nhỉ? Anh bận việc của chính mình đi."
Lục Chấp lại kiên định nói: "Chuyện công việc không vội."
Giản Úc nói: "Việc kiểm tra mắt của tôi cũng không vội a, chỉ là bị cận mà thôi. Trần trợ lý còn đang ở thư phòng chờ anh đó, anh vẫn nên đi xem trước đi."
Cuối cùng, dưới sự khuyên bảo cật lực của Giản Úc, Lục Chấp lên lầu đi thư phòng.
Giản Úc chờ hắn vào thư phòng rồi, sau đó vội vã ra cửa, cầm di động, tìm một cửa hàng mắt kính gần đó.
Cậu không thể cùng Lục Chấp đi kiểm tra được, bởi vì cậu căn bản không phải là bị cận.
Trước khi Lục Chấp bận việc xong, cậu phải đi mua một cái mắt kính không độ, giả bộ bị cận.
Dù sao, một người chưa từng mang qua kính, cũng sẽ không đoán được cậu mua là loại kính nào để đeo.
Hai mươi phút sau, Giản Úc đi tới một cửa hàng bán mắt kính, mua một cái mắt kính không có độ.
Sau đó cậu quay trở lại biệt thự.
Chờ sau khi Lục Chấp vội xong, lại lần nữa xuống lầu, nhìn thấy chính là Giản Úc đã mang mắt kính.
Giản Úc mua cho mình một cái mắt kính
đơn giản, mặt của cậu vốn dĩ đã nhỏ, mang mắt kính lên, càng giống như một học sinh trung học vậy.
Điều không thay đổi, chính là cặp mắt xinh đẹp trong sáng kia, dù cho có mang mắt kính, cũng vẫn động lòng người như cũ.
Lục Chấp bước đi tới trước mặt Giản Úc, thấp giọng nói: "Không phải đã nói là chờ tôi cùng đi hay sao?"
Giản Úc nghiêng đầu: "Đại khái là vì tôi muốn cho anh một kinh hỉ?"
Lục Chấp cười khẽ, duỗi tay chỉnh lại sợi tóc trên trán của cậu: "Thật kinh hỉ."
Hắn nhìn dáng vẻ này của Giản Úc, xác thật rất vui vẻ, nhưng mà không biết vì sao, đáy lòng trước sau vẫn cảm thấy nặng nề.
Bởi vì, hắn có thể cảm giác được, thân thể của Giản Úc so với trước kia càng hư nhược hơn rồi.
Hắn không biết đây là ảo giác của mình hay xác thật là có chuyện gì đó.
Dù sao từ báo cáo sức khỏe của Giản Úc, thì thân thể của cậu không có vấn đề gì.
Cuối cùng, Lục Chấp rũ mắt nhìn Giản Úc, thấp giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, cậu phải ăn cơm nhiều một chút."
Ngữ khí của hắn phá lệ nhu hòa, giống như đang dỗ dành người ta vậy.
Giản Úc cảm thấy hình như mình bị coi như là một đứa trẻ, vì thế cậu chớp mắt nói: "Lượng cơm của mỗi người là cố định."
Tuy rằng cậu thích ăn, nhưng phân lượng không nhiều.
Lục Chấp cười khẽ: "Vậy để dì Trương làm nhiều món ăn dinh dưỡng cho cậu, giống như phật nhảy tường thế nào?"
Giản Úc suy nghĩ một chút, cậu còn chưa được ăn qua món phật nhảy tường đâu, còn khá là tò mò, vì thế gật đầu nói: "Được nha."
Lục Chấp nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, trong lòng càng thêm mềm mại: "Vậy đêm nay tôi nói dì Trương làm cho cậu."
Hai người đứng ở nơi đó, nói một ít chuyện phiếm, nhưng lại có cảm giác rất thân mật.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên hai người, khiến cho người ta không đành lòng quấy rầy một màn tốt đẹp này.
Phật nhảy tường