Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 41: C41: Cậu muốn sinh con




Giản Úc vẫn luôn xấu hổ vô cùng, thật vất vả mới chịu đựng được vài phút gian nan, sau đó mới cùng Lục Chấp tiễn cô giáo đi.

Người vừa đi, Giản Úc lập tức nhìn về phía Lục Chấp, không cao hứng nói: "Anh vừa rồi là cố ý đúng không?"

Lục Chấp nhíu mày, dường như có hơi khó hiểu hỏi: "Cố ý cái gì?"

Giản Úc thở phì phì nói: "Cố ý để tôi ở trước mặt giáo viên bị xấu mặt!"

Lục Chấp nhếch nhếch khóe miệng: "Không phải."

Giản Úc dùng khuôn mặt "tôi còn lâu mới tin anh" nhìn Lục Chấp: "Vậy vì sao anh lại không ngăn cản tôi?"

Làm hại cậu ở trước mắt giáo viên của Lục Chấp khoe khoang nửa ngày, thật là xấu hổ muốn chết.

Lục Chấp nhìn cậu một cái thật sâu: "Lần sau lúc kêu tôi, tốt nhất nên ra hiệu một chút."

Nói xong, hắn liền cất bước đi xử lý sự tình.

Giản Úc ngơ ngẩn mà đứng tại chỗ, tự hỏi lời Lục Chấp vừa nói.

Lục Chấp nói như vậy là có ý gì?

Gọi hắn?

Chẳng lẽ là nói lúc cậu gọi hắn là "Chồng ơi"?

Nhưng mà đây cũng không phải lần đầu tiên cậu gọi Lục Chấp là " Chồng ", trước đó ở nhà cũ Lục gia, không phải cũng đã gọi qua rồi sao?

Sao lần này Lục Chấp lại phản ứng không kịp, thậm chí ngăn cản cậu "yêu thương" hắn trước mặt giáo viên cũng quên mất?

Giản Úc nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có thể là Lục Chấp đang tìm đại một lý do để thoái thác có lệ với cậu, mà mục đích chân chính của hắn chính là muốn làm cậu xấu mặt!!

Giản Úc càng nghĩ càng thấy chỉ có thể là như vậy, mãi cho đến lúc ăn cơm, trên mặt cậu vẫn còn có chút không vui.

Trên bàn cơm, Lục Chấp tự nhiên mà ngồi bên cạnh Giản Úc.

Hắn nhìn thoáng qua Giản Úc đang mím môi bên cạnh, nhịn không được cong cong khóe miệng.

Người này tính tình còn rất lớn nhỉ?

Chẳng qua dù Giản Úc có tính là tức giận, nhưng cả người vẫn là một dạng đáng yêu mềm mại, chỉ khác ngày thường ở chỗ, trên mặt không còn ý cười chiêu bài, trong mắt cũng không còn ánh sáng lấp lánh nữa, mà gắt gao nhấp môi, cũng không thèm nhìn hắn cái nào.

Mắt thấy Giản Úc lao lực mà lột một con tôm.

Lục Chấp chủ động nói: "Tôi giúp cậu lột nhé?

Giản Úc hừ nói: "Không cần."

Cậu cúi đầu, nghiêm túc mà lột tôm trong tay.

Chỉ là không biết con tôm này bị làm sao, đặc biệt khó lột, cậu phí sức chín trâu hai hổ, cuối cùng vẫn không lột được hoàn chỉnh con tôm.

Giản Úc nhìn con tôm bị mình làm cho lung tung rối loạn, đều sợ ngây người.

Ngày thường lúc cậu đàn dương cầm, ngón tay đều rất linh hoạt mà, không có lý do gì mà ngay cả một con tôm cũng lột không tốt được? Cứ như năng lực làm việc của cậu rất yếu vậy.

Giản Úc không thừa nhận bản thân mình yếu như vậy, chỉ cảm thấy là do con tôm này có vấn đề.

Vì thế Giản Úc chưa từ bỏ ý định mà lần nữa lấy qua một con tôm.

Kết quả không có gì bất ngờ, cậu lại lột lộn xộn hết cả lên.

Cậu nhìn con tôm không còn hoàn chỉnh trước mắt. bỗng có chút khóc không ra nước mắt.

Lúc này, Lục Chấp bên cạnh nhìn vẻ mặt uể oải của Giản Úc, có chút buồn cười mà mang bao tay dùng một lần lên, sau đó lấy một con tôm qua bắt đầu lột.

Hắn lột hai ba lần liền lột tốt một con tôm, sau đó bỏ vào đ ĩa trước mặt Giản Úc: "Ăn đi."

Giản Úc nhìn Lục Chấp lột tôm, có chút ngây ngốc.

Vì sao con tôm mà Lục Chấp lột lại hoàn chỉnh như vậy?

Cậu quay đầu có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Lục Chấp.

Lục Chấp nhếch môi nói: "Làm sao vậy? Ăn đi."

Giản Úc lấy con tôm mà Lục Chấp đã lột.

Ăn thì ăn.

Có tiện nghi mà không chiếm là kẻ ngu ngốc.

Lúc này, Lục Chấp hỏi cậu: "Muốn ăn nữa không?"

Giản Úc quyết đoán gật đầu: "Ăn."

Cơ hội có thể nô dịch được Lục Chấp không nhiều lắm, cậu phải nắm chắc cơ hội này mới được.

Lục Chấp thấy biểu tình Giản Úc rốt cuộc cũng vui vẻ trở lại, vì thế lấy qua con tôm thứ hai bắt đầu lột.

Cùng lúc đó, những nhân viên khác trên bàn cơm đều sợ ngây người.

Đây vẫn là Lục tổng thủ đoạn tàn nhẫn, sấm rền gió cuốn của bọn họ sao?

Phải biết rằng, Lục Chấp ngày thường ở tập đoàn ai ai cũng vô cùng sợ hãi, chỉ nói một câu với hắn, cũng có thể run lập cập vì sự lạnh lùng của hắn, càng đừng nói đến công tác gây ra sai lầm, vậy tuyệt đối sẽ bị Lục Chấp phê bình đến hoài nghi nhân sinh luôn.

Tóm lại, nhân viên ở Lục thị dù cho như thế nào cũng không thể đem một Lục Chấp đang lột tôm cho người ta cùng với Lục Chấp ngày thường ở công ty liên hệ với nhau được.

Một đám người hai mặt nhìn nhau, nhưng căn bản không dám nhiều lời, chỉ có thể vừa làm bộ ăn cơm, vừa trộm đánh giá hai người.


Chỉ có Tần Diễn, ỷ vào việc có quan hệ tốt với Lục Chấp, cầm chén, cười hì hì mà tới bên cạnh Lục Chấp: "Anh Lục, anh có thể thuận tiện lột giúp em hai con không? Em cũng muốn ăn tôm."

Nhưng mà Lục Chấp chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Cậu không có tay sao?"

Tần Diễn: "......."

Chung quy là hỏi nhầm người rồi a!!

Quả nhiên cũng chỉ có anh dâu mới được ưu đãi như vậy!!!

Giản Úc ăn liên tiếp vài con tôm do Lục Chấp lột, ban đầu tâm tình cậu còn có chút buồn bực, bây giờ đã nhẹ nhàng hơn hẳn.

Xem ở thái độ Lục Chấp đã lột tôm cho cậu, vậy cậu không so đo với hắn nữa.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người trong tập đoàn lại nói chuyện thêm một lúc, sau đó mới lục tục rời khỏi khách sạn.

Giản Úc đi theo Lục Chấp rời khỏi khách sạn, sau đó đi về phía xe của bọn họ.

Mời vừa đến gần xe, Giản Úc còn chưa kịp mở cửa, liền nghe thấy một trận động tĩnh ở phía sau, theo đó là một giọng nam hô lớn: "Lục Chấp."

Giản Úc cùng Lục Chấp đều quay đầu nhìn lại, sau đó liền thấy Cố Bắc.

Cố Bắc uống say khướt, ngay cả áo sơ mi đều mở hai nút, vô cùng ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố.

Hắn nghiêng ngả lảo đảo đi tới, chỉ vào Lục Chấp nói: "Mày, mày đừng có đi, tao còn có lời muốn nói."

Lục Chấp lạnh lùng liếc hắn một cái, cũng không thèm để ý đến hắn, ngược lại nói với Giản Úc: "Lên xe đi."

Giản Úc gật gật đầu, không nhìn Cố Bắc nữa, duỗi tay kéo cửa xe của ghế phụ ra.

Kết quả lúc này, Cố Bắc lại đột nhiên vọt tới trước đầu xe, giơ tay ngăn cản xe của bọn họ, lớn tiếng nói: "Ông đây nói, có, có chuyện muốn phân phó!"

Hắn lắc lư thân thể, chỉ vào Lục Chấp nói: "Mày, mày nhanh chóng đem vị trí tổng tài Lục thị nhường ra ngay! Nếu không, đừng, đừng trách tao không khách khí!"

Cố Bắc hôm nay phải nói là vô cùng mất mặt, hắn cố ý thừa dịp tập đoàn tổ chức lễ kỷ niệm mà tới, chính là muốn nhân cơ hội này mượn sức cao tầng của tập đoàn, muốn cùng nhau liên hợp lại để lật đổ Lục Chấp, sau đó hắn có thể nhân cơ hội đó để tiến vào tập đoàn Lục thị.

Kết quả, những cao tầng đó, một đám đều không thèm nhìn hắn, hoặc ở một bên nói chuyện phiếm ngó lơ hắn, hoặc chính là trực tiếp cự tuyệt hắn.

Cái này làm cho Cố Bắc vô vùng nhục nhã, thời gian tiếp theo, cũng chỉ có thể mượn rượu giải sầu.

Trước mắt, Lục Chấp lạnh lùng mà nhìn hắn, sau đó gọi cho Trần Hoài một cuộc điện thoại: "Gọi hai người ra xử lý Cố Bắc đi."

Rất nhanh, Trần Hoài liền mang theo hai vệ sĩ đi tới: "Lục tổng."

Lục Chấp lạnh giọng phân phó: "Đầu óc Cố Bắc không tỉnh táo, các người giúp hắn thanh tỉnh một chút."

" Vâng."

Hai vệ sĩ lập tức tiến lên, kéo Cố Bắc đi.

Cố Bắc bắt đầu giãy giụa, nhưng với bộ dạng này của hắn, làm sao có thể thoát khỏi hai vệ sĩ hàng năm được huấn luyện, căn bản không có một chút sức lực để chống cự.

Cố Bắc có chút hoảng thần: "Lục Chấp, con mẹ nó mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám làm gì với tao, mẹ của tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"

Thần sắc Lục Chấp không hề dao động.

Cố Bắc càng luống cuống, rượu đều tỉnh hơn phân nửa, trước khi bị vệ sĩ kéo đi, lảo đảo chạy về phía trước: "Lục Chấp, mày, mày sẽ hối hận! Tao tuyệt đối sẽ làm cho mày hối hận!"

Lục Chấp không có để ý đến hắn, mà phân phó cho Trần Hoài: "Cậu đi giám sát, phải làm cho Cố Bắc tỉnh táo thật tốt."

" Vâng, Lục tổng."

Trần Hoài lĩnh mệnh rời đi.

Một trò khôi hài cứ như vậy kết thúc, Giản Úc cùng Lục Chấp cuối cùng cũng lên xe.

Sau đó đi về nhà.

Giản Úc ngồi ở ghế phụ, lén lút đánh giá Lục Chấp một cái.

Nhưng mà, cái liếc mắt lặng lẽ như vậy, vẫn bị Lục Chấp bắt được.

Lục Chấp hỏi cậu: "Làm sao vậy?"

Giản Úc có chút kinh ngạc, Lục Chấp làm sao phát hiện được cậu đang nhìn hắn chứ?

Chẳng qua nếu bị bắt gặp rồi, cậu cũng chỉ nói đúng sự thật: "Chính là muốn nhìn xem tâm tình của anh như thế nào."

Vốn dĩ đang rất tốt, đột nhiên lại xông ra một Cố Bắc nói năng lung tung, người bình thường đều sẽ cảm thấy khó chịu.

Lục Chấp vừa lái xe, vừa trả lời cậu: "Tôi không có việc gì."

Giản Úc gật đầu một cái: "À, vậy là tốt rồi."

Nghĩ đến cũng đúng, dù sao Lục Chấp cũng là tổng tài của tập đoàn Lục thị, mỗi ngày đối mặt với biết bao nhiêu sự tình, nếu mà việc nào, người nào đều có thể ảnh hưởng đến hắn được, vậy vị trí tổng tài này hắn đúng là không ngồi nổi.

Cố Bắc đối với Lục Chấp mà nói, chỉ là một nhân vật râu ria mà thôi, nếu phải nói, chính là một người có cùng một mẹ, điểm này làm người ta cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa bực bội.

Hôm nay.

Sau khi Giản Úc ở trường học xong mấy tiết học, cũng không có trở lại biệt thự ngay.

Đêm nay, lớp bọn họ có cử hành một hoạt động, mục đích chính là lôi kéo tình cảm của các bạn học lại gần nhau hơn.

Đại học không thể so với trước kia, chỉ nói đếng một lớp này của bọn họ, ngày thường cơ hội gặp mặt nhau cũng không nhiều.

Bởi vậy, lớp trưởng ở trong nhóm thông báo, ai không có việc gì thì đều phải tham gia.

Giản Úc trở lại biệt thự cũng là chơi, cho nên cậu cũng phản hồi lại trong nhóm, là mình cũng sẽ tham gia.


Chạng vạng, bạn cùng lớp đều tụ tập ở trong sân trường.

Lớp trưởng là một nữ sinh viên rất biết cách xử sự, cô tự xuất tiền túi, mua đồ ăn vặt và đồ uống để mời mọi người.

Mọi người ngồi thành một vòng tròn, có người tự nguyện biểu diễn tài nghệ, liền đi lên biểu diễn tài nghệ.

Trên mặt mỗi người đều tràn đầy thanh xuân tốt đẹp.

Giản Úc cũng khoanh chân, ngồi trong đám người.

Cậu vừa mở một cái thạch trái cây, vừa nhìn mọi người xung quanh.

Cậu cảm thấy giờ khắc này thật tốt đẹp.

Thời gian của cậu không nhiều lắm, phải cảm thụ đầy đủ những thứ tốt đẹp như thế này mới được.

Lúc này, chính giữa là một nữ sinh đang hát, dáng vẻ ngọt ngào, giọng hát cũng rất êm tai.

Giản Úc vừa cầm thìa múc thạch trái cây ăn, vừa cùng mọi người nhìn cô.

Nhưng mà, cô đang hát đến một nửa, lại đi tới gần Giản Úc: " Bạn học Giản Úc, lời tiếp theo, cậu có thể cùng tôi hát chung không?"

Xung quanh tức khắc một trận ồn ào, sau đó đem ánh mắt chuyển đến trên người Giản Úc.

Giản Úc cầm thạch trái cây, có chút ngốc.

Cậu lễ phép mà cười một chút: "Cảm ơn, nhưng tôi không biết hát bài này."

Cậu nói chính là lời thật, ngày thường cậu rất ít ca hát, đối với những ca khúc biết tương đối ít.

Nữ sinh kia có chút thất vọng nói: "Vậy được, cậu nghe tôi hát cũng được."

Ồn ào xung quanh lập tức lại lớn hơn nữa.

Giản Úc: "....."

Sao thế nhỉ?

Không phải là ý tứ mà cậu nghĩ đấy chứ?

Chỉ là rất nhanh, nữ sinh kia đã hát xong, về vị trí của mình ngồi xuống, lại đến lượt người khác lên biểu diễn.

Chuyện này cũng liền tạm thời bỏ qua.

Giản Úc càng không thèm để ở trong lòng.

Cậu ăn xong thạch trái cây, sau đó liền chuyên tâm xem các tiết mục khác, làm một người xem chỉ cần vỗ tay cổ vũ.

Cùng lúc đó, ở biệt thự.

Lục Chấp tan tầm trở về, đi vào biệt thự.

Hắn theo bản năng nhìn xung quanh một vòng, nhưng không thấy thân ảnh quen thuộc nào đó.

Lục Chấp hỏi người làm: "Giản Úc đâu?"

Người làm lắc đầu nói: "Tôi không biết, có khả năng đang ở trên lầu?"

Lúc này dì Trương từ trong phòng bếp đi ra, cười nói: "Lục tiên sinh về rồi, Tôi đã sớm làm xong cơm tối, hiện tại bày ra cho ngài nhé?"

Lục Chấp hỏi bà: "Giản Úc không ăn hả?"

Dì Trương trả lời: "Giản tiên sinh nói lớp của bọn họ đêm nay có hoạt động, sẽ không trở về ăn cơm."

Lục Chấp nâng tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ.

Hiện tại đã 8 giờ tối.

Hắn lạnh nhạt nói: "Không vội, dì đem đồ ăn giữ ấm đi, chờ khi nào Giản Úc trở về thì cùng nhau ăn. Bọn họ tổ chức hoạt động, không nhất định sẽ ăn cơm."

Dì Trương cười nói: "Được rồi, vẫn là Lục tiên sinh suy nghĩ chu đáo."

Trường học bên này.

Giản Úc xem tiết mục, xem đến có chút đói bụng. lại mở ra thêm một bao hạt dưa.

Cậu vừa mới xé mở túi hạt dưa, di động liền rung vài cái.

Cậu buông túi hạt dưa xuống, cầm di động lên, mở khóa xem xét.

Là Lục Chấp gửi tin nhắn wechat.

[ Lục Chấp: Khi nào cậu về?]

Giản Úc đánh chữ trả lời: [Không biết nữa, chắc là cũng nhanh, tầm nửa giờ nữa đi.]

[ Lục Chấp: Được, tôi tới đón cậu. ]

Giản Úc thấy tin này, vội vàng đánh chữ: [ Không cần, tôi tự mình ngồi xe buýt là được rồi. ]

Cậu biết ngày thường Lục Chấp rất bận, bây giờ cố ý đích thân tới đây một chuyến, khẳng định rất phiền toái.

Nhưng mà Lục Chấp bên kia trả lời lại đây.


[ Lục Chấp: Không có việc gì, tiện đường. ]

Giản Úc nhìn hai chữ "tiện đường" này, tự nhiên lại có chút quen thuộc.

Giống như lần trước Lục Chấp tới tìm cậu, cũng nói là tiện đường?

Chẳng lẽ gần trường học của bọn họ có chi nhánh của tập đoàn Lục thị sao?

Giản Úc nghĩ không ra, đơn giản là không thèm nghĩ nữa.

Cậu gửi qua cho Lục Chấp một cái định vị.

Dù sao Lục Chấp cũng đã nói là tiện đường, cậu cũng không cần phải từ chối thêm làm gì.

Giản Úc đoán vẫn còn khá là chuẩn xác, qua hai mươi phút sau, mọi người biểu diễn cũng không sai biệt lắm, sau đó tại chỗ giải tán.

Giản Úc thu thập những túi đồ ăn vặt, mang theo cặp sách, đi đến thùng rác.

Cậu vừa mới ném rác vào thùng, muốn nhắn cho Lục Chấp một tin, hỏi hắn đã đến chưa.

Lúc này, có một nữ sinh đi tới cạnh cậu.

Giản Úc phát hiện là bạn học nữ lúc nãy mời cậu hát cùng, trong lòng lập tức có chút nghi hoặc: "Chào cậu, xin hỏi có việc gì sao?"

Nữ sinh kia đến trước mặt cậu, đứng yên, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: "Giản Úc, thật ra tôi để ý cậu rất lâu rồi."

Giản Úc không đoán được cô muốn nói gì tiếp theo, vì thế chỉ có thể cẩn thận đáp: "Ừm?"

Nữ sinh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, lại rũ mắt, mặt đỏ nói: "Tôi cảm thấy cậu rất tốt, là loại anh trai nhỏ mà tôi rất thích, cậu có thể cho tôi một cơ hội được không?"

Giản Úc không nghĩ tới thật sự là đến tỏ tình, cậu nhanh chóng cười cười nói: "Ngại quá."

Rất rõ ràng, đây là lời cự tuyệt.

Nữ sinh kia cắn môi một chút, kiên trì hỏi một câu: "Cậu có người mình thích rồi sao?"

Người mình thích?

Tất nhiên là Giản Úc không có, chẳng qua trước mắt như vậy, cậu cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, thừa nhận: "Đúng vậy, hơn nữa chúng tôi đính hôn rồi."

Liền tạm thời đem Lục Chấp ra để ngăn cản một chút, như vậy chuyện này dễ xử lý hơn.

Cách đó không xa, Lục Chấp ngừng xe, vừa muốn lên tiếng gọi Giản Úc, kết quả liền thấy Giản Úc đang cùng một nữ sinh nói chuyện.

Nghe được nội dung mà bọn họ nói, động tác Lục Chấp lập tức dừng lại.

Bên này,

Nữ sinh có chút thất vọng nói: "A, như vậy sao, nhưng ngày thường tôi không nhìn thấy hai người ở bên nhau?"

Giản Úc cười nói: "Lần trước ở trên diễn đàn còn truyền đến ồn ào huyên náo, cậu không thấy bài viết sao?"

Nữ sinh hạ giọng: "Ngày thường tôi ít khi lên mạng."

Rất nhanh, cô lấy lại tinh thần: "Nếu cậu đã có một nửa kia rồi, vậy tôi chúc hai người hạnh phúc."

Giản Úc cười với cô: "Cảm ơn."

Nữ sinh xoay người rời đi.

Giản Úc lấy ra di động, gọi qua cho Lục Chấp.

Kết quả, cậu vừa gọi, cách đó không xa vang lên tiếng chuông di động.

Giản Úc còn nghĩ, sao lại có sự trùng hợp như vậy, cho đến khi cậu lơ đãng quay đầu, sau đó liền nhìn thấy Lục Chấp đang đứng dựa vào trên thân xe.

Lục Chấp mặc một cái áo khoác màu xám, khóe miệng như ngậm ý cười.

Giá trị nhan sắc của hắn thật sự quá cao, tùy tiện đứng ở kia, đều dẫn tới vô số người dừng chân, ngoáy đầu.

Giản Úc: "!!"

Lục Chấp đến đây lúc nào vậy?

Trường học có rất nhiều xe tới lui, cậu căn bản không chú ý tới xe của Lục Chấp!

Cho nên, vừa nãy Lục Chấp thấy được nhiều hay ít, nghe được nhiều hay ít?

Giản Úc cắt đứt cuộc gọi, sau đó bỏ điện thoại vào trong túi áo, có chút không được tự nhiên mà đi qua.

Cậu hỏi dò: "Lục tiên sinh, anh tới khi nào vậy?"

Chủ là yếu là vì để ứng phó nữ sinh kia, cậu bịa chuyện nói mình thích Lục Chấp.

Lục Chấp chắc là không nghe thấy phải không?

Đôi tay Lục Chấp đặt ở trong túi áo khoác, biểu tình cùng tư thái đều so với dĩ vãng thả lỏng hơn nhiều, nhìn Giản Úc nói: "Tới được một lúc rồi."

Giản Úc hơi mở to mắt: "Vậy anh có nghe được cái gì không?"

Ngàn vạn đừng nghe thấy lời cậu đã nói a!

Kết quả Lục Chấp không đáp mà hỏi lại: "Cậu nói cái gì?"

Hắn nhớ tới lúc bản thân nghe được Giản Úc nói thích hắn.

Lúc ấy Giản Úc đứng dưới đèn đường, quanh người đều có một tầng vòng sáng, ánh sáng rơi vào đáy mắt của cậu, làm đôi mắt của cậu thoạt nhìn lấp lánh, giống như bầu trời đầy sao.

Giản Úc nói ra chữ "thích" như vậy, chỉ sợ không có người nào sẽ không động tâm.

Giản Úc: "......"

Lục Chấp hẳn là đã nghe được rồi đi?!!

Bằng không phản ứng của hắn sao lại có chút quái quái như vậy.

Đèn đường chiếu ánh sáng vàng ấm áp lên hai người đang đứng, gió đêm bắt đầu thổi.

Giản Úc nghiêm túc mà đánh giá Lục Chấp, muốn từ trong thần sắc của hắn mà quan sát ra được cái gì đó, rốt cuộc hắn có nghe được gì hay không.

Nhưng cậu muốn từ thần sắc của Lục Chấp mà quan sát ra được gì, là một việc vô cùng khó khăn, vì biểu tình của hắn vốn dĩ đã ít hơn người khác, nhiều lắm cũng chỉ là biểu tình nhỏ.

Giản Úc còn chưa quan sát rõ ràng.

Lúc này, Lục Chấp xoay người, giúp cậu kéo ra cửa xe ghế phụ: "Được rồi, về nhà thôi."


Giản Úc không cam lòng nói: "Tôi hỏi anh sao anh lại không trả lời chứ!"

Lục Chấp quay đầu liếc cậu một cái, nhướng mày: " Vậy không bằng cậu hỏi cụ thể ra xem, nếu không tôi rất khó trả lời."

Giản Úc: "...."

Lục Chấp ở trên thương trường lăn lộn bao lâu, nếu hắn đã không muốn để lộ, người khác làm cái gì cũng sẽ không hỏi ra được.

Nhưng mà, Giản Úc lại không có khả năng sẽ chủ động nói với Lục Chấp, cậu vừa mới nói thích Lục Chấp đều chỉ là để lừa gạt.

Nghe còn thấy hơi kỳ quái, không thể hiểu được.

Giản Úc không có cách gì, chỉ có thể lên xe.

Cậu an ủi chính mình, Lục Chấp hẳn là không nghe thấy được.

Nếu không, Lục Chấp chợt nghe thấy cậu nói thích hắn, khẳng định phải đặc biệt kinh ngạc mới đúng, nhưng biểu tình vừa nãy của Lục Chấp thoạt nhìn rất nhẹ nhàng bình tĩnh, không giống như đột nhiên tiếp thu được tin tức lớn nào.

Nghĩ đến đây, Giản Úc rốt cuộc cũng yên tâm, không có truy vấn thêm nữa.

Xe chậm rãi chạy về biệt thự.

Giản Úc đang sửa sang lại bài thi của mình trong cặp sách.

Lúc này Lục Chấp lên tiếng: "Nhân duyên của cậu ở trường tốt lắm sao?"

Giản Úc ngừng động tác trên tay, khó hiểu mà nhìn về phía Lục Chấp: "Không có a, vì sao lại hỏi như vậy?"

Cậu ở trường cũng không phải là sinh viên đặc biệt gì, không có tham gia xã đoàn, cũng không tham gia các hoạt động, ngay cả bạn học còn không nhớ được.

Lục Chấp làm bộ lơ đang nói: "Mới nãy không phải có người thổ lộ với cậu sao?"

Giản Úc đối với việc này cũng có chút mờ mịt: "Tôi cũng không rõ lắm."

Cậu cũng nữ sinh kia tuy rằng là học cùng lớp, nhưng ngày thường cũng không có giao lưu gì, chỉ khi nào có bài tập chuyên ngành, thì sẽ cũng nhau làm thành một tổ nhỏ để hoàn thành báo cáo.

Nghe Giản Úc nói như vậy, Lục Chấp không tiếp tục hỏi thêm nữa, mà nói: "Chúng ta ngày mai đi mua nhẫn cưới."

Giản Úc: "....."

Đề tài có cần phải xoay chuyển nhanh như vậy không?

Hơn nữa, trước kia cũng không thấy Lục Chấp nói qua việc sẽ đi mua nhẫn cưới, sao đột nhiên lại nhắc tới?

Chẳng qua khó hiểu thì khó hiểu, cậu vẫn phối hợp nói: "Được, buổi sáng ngày mai tôi có tiết, buổi chiều có thể đi."

Lúc này, Lục Chấp còn nói thêm: " Chờ khi nào cậu nghỉ hè, chúng ta liền cử hành hôn lễ, dù sao đến lúc đó cũng phải mua, không bằng hiện tại chuẩn bị thật tốt."

Hắn nói một phen như vậy cũng không biết là đang thuyết phục ai.

Dù sao Giản Úc nghe xong, cũng chỉ bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu.

Cậu nói mà, sao Lục Chấp đột nhiên lại nhắc tới chuyện mua nhẫn, thì ra là vì làm chuẩn bị cho hôn lễ.

Nghỉ hè còn có 2 tháng nữa thôi, xem ra sau hai tháng, bọn họ sẽ cử hành hôn lễ.

Hai phút sau, bọn họ gặp một cái đèn đỏ.

Lục Chấp dẫm phanh.

Lúc đang đợi đèn đỏ, hắn bất động thanh sắc mà đánh giá tay của Giản Úc đang đặt ở cặp sách.

Ngón tay Giản Úc tinh tế, trắng đẹp, mang nhẫn lên nhất định rất thích hợp.

Sau khi trở lại biệt thự, Giản Úc phát hiện một việc vô cùng kinh hỉ.

Hai con thỏ mà cậu mua, vậy mà đã sinh thỏ con rồi!!

Thỏ con lông xù xù, tổng cộng có ba con, cuộn tròn ở trong ổ thỏ, ai thấy tâm cùng mềm nhũn.

Nho nhỏ, đặc biệt đáng yêu.

Giản Úc đầy mặt đều là cao hứng, vui sướng chỉ càng tăng chứ không giảm được, cậu vui vẻ mà gọi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh lại đây xem nè, có thỏ con!"

Lục Chấp cất bước đi tới, nhìn thoáng qua con thỏ trong ổ, trả lời: "Khá tốt."

Giản Úc ngồi xổm trước chuồng thỏ, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn một nhà năm con thỏ, nhịn không được cảm thán nói: "Ngay cả thỏ cũng có con rồi."

Thời gian trôi qua thật nhanh, cứ như vừa mới mua thỏ ngày hôm qua vậy.

Vậy mà nháy mắt đã qua được vài tháng rồi.

Giản Úc cảm thán xong, nghe thấy Lục Chấp không nói gì, vì thế ngước mắt nhìn về phía Lục Chấp: "Lục tiên sinh, làm sao vậy?"

Đang tốt, tự nhiên sao lại an tĩnh rồi?

Lục Chấp yên lặng nhìn cậu: "Cậu là nam sinh, không thể sinh em bé."

Giản Úc: "??"

Này không phải là chuyện đương nhiên sao?

Sao Lục Chấp lại nói cho cậu vấn đề này?

Giản Úc chớp chớp mắt, mờ mịt nói: "Tôi biết mà."

Lục Chấp nhướng mày: "Biểu tình vừa rồi của cậu, giống như đang mơ ước vậy."

Giản Úc: "!!"

Cậu là một nam sinh làm sao có thể mơ ước sinh bé con được chứ?

Cậu là đang cảm thán! Cảm thán hiểu không?!

Vì để chứng mình cho bản thân, cậu lập tức đứng lên: "Tôi không có mơ ước như vậy!"

Lục Chấp như suy tư mà nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười: "Phải không?"

Giản Úc: "......"

Cái ngữ khí không tin này của Lục Chấp là như thế nào vậy hả?!!

Tác giả có lời muốn nói:

Cho cậu sinh!