Còn vị Vương mụ mụ này chính là quản sự mụ mụ bên cạnh Vương phi, còn nổi tiếng là Yến Hỉ bà bà trong phủ.
Cẩm Nương vừa nghe nàng là người bên cạnh Vương phi, thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, cung kính mời nàng vào ngồi, kêu Tú cô mang đến một hà bao lớn, Cẩm Nương tự mình nhét vào tay của Vương mụ mụ, rồi phát hai hà bao cho Châu nhi cùng Ngọc nhi.
Trong lòng lập tức suy nghĩ thông suốt, Vương mụ mụ trong phủ là Yến hỉ bà bà, nhưng sáng sớm lại tới đây, là muốn. . . . . . là muốn lấy khăn trải giường?
Khi ở trong phủ, Nhị phu nhân đã từng dạy nàng, ngày thứ hai tân hôn, mẹ chồng sẽ phái Yến Hỉ bà bà đến kiểm tra thực hư, một là xem thử hai người có viên phòng không, hai là muốn xem tân nương có lạc hồng không, nhưng mà. . . . . . Bọn họ căn bản cũng không có viên phòng nha, nếu. . . . . . nếu bây giờ thật sự vứt bỏ sự hổ thẹn với lương tâm mà nói thật cho Vương mụ mụ biết, chỉ sợ Vương Phi biết được cũng sẽ không thích đi, đồng giường nhưng lại không thực hiện Chu Công Chi Lễ (chắc ý chỉ chuyện đó), không khác nào nói rõ Nhị thiếu gia đối với nương tử mới cưới không hài lòng, nghĩa là tân nương không được trượng phu yêu thương,. . . . . . như vậy ở trong phủ nhất định sẽ bị xem thường một cách thậm tệ, Cẩm Nương nhất thời có chút khó xử, lẳng lặng u oán nhìn về phía người trên giường.
Vương mụ mụ cũng có chút khó xử, giờ Thìn sắp tới rồi, Vương Phi muốn nàng tới đây lấy vật kia, nhưng Nhị thiếu gia vẫn còn ngủ chưa chịu dậy, chẳng lẽ là đêm trước quá mức lao lực. . . . . . Nhưng nhìn tinh thần của Nhị thiếu phu nhân cũng rất. . . . . .
Ngồi một hồi lâu, Vương mụ mụ có chút đứng ngồi không yên, khỏ xử đưa mắt nhìn Cẩm Nương, Cẩm Nương cười ngượng ngùng đứng lên, làm bộ muốn đi mời Lãnh Hoa Đình rời giường.
Vương mụ mụ liền giành trước một bước nói: “Nếu Nhị thiếu gia chưa dậy, một lát nữa nô tỳ quay trở lại cũng được. Nhị thiếu phu nhân cũng đừng bỏ lỡ chuyện trước mắt.” Dứt lời liền cười đứng dậy.
Cẩm Nương nghe xong vội nói: “Được, làm phiền mụ mụ đợi lâu, một hồi nữa Nhị thiếu gia ngủ dậy, ta liền cùng Gia đi qua bên đó, mụ mụ cứ yên tâm đi, sẽ không bỏ lỡ chuyện gì đâu.”
Vương mụ mụ nghe Cẩm Nương nói như vậy, liền cười đem hà bao nhét vào trong túi tay áo, đoan trang lui ra ngoài.
Cẩm Nương thở phào nhẹ nhỏm, tạm thời ít nhất đã vượt qua cửa ải, nàng nhìn về phía trong màng lụa, người ở trên giường vẫn không nhúc nhích, lòng không khỏi tức giận lên, hắn cũng không phải là heo, trong phòng có nhiều người nói chuyện như vậy mà còn chưa chịu dậy.
Quay đầu hướng hai người Châu nhi Ngọc nhi cười một tiếng nói: “Ta đi mới Gia thức dậy , hai người các ngươi giúp làm một chút đồ ăn sáng có được hay không, buổi sáng ta muốn ăn gì đó nhẹ một chút là được rồi.”
Châu nhi Ngọc nhi liền nhìn nhau, cười lui ra ngoài.
Cẩm Nương đưa mắt ra hiệu, Tứ nhi Bình nhi cùng Tú cô, tất cả cũng lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại nàng cùng người trên giường vẫn đang hô hấp đều đặn kia.
Cẩm Nương nhấc chân đi mấy bước tới giường, đưa tay vung màng lụa lên, lọt vào mắt nàng chính là đôi con ngươi xinh đẹp trong suốt kia, như một tiểu hài nhi đang vô tội nhìn nàng, làm cho lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt, lời phát ra khỏi miệng cũng trở nên ngập ngừng.
“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn rời giường sao?” Cẩm Nương ở trong lòng không khỏi mắng mình vô dụng, rõ ràng là muốn tìm hắn tính sổ , lại bị ánh mắt của hắn mê hoặc, ngay cả nói chuyện cũng trở nên không thuận lợi.
Lãnh Hoa Đình nhún nhún lỗ mũi, đôi mắt lim dim, bộ dáng vừa diễm lệ lại vừa mị hoặc mang theo một chút biếng nhác, nhưng lại nói ra lời rất đáng giận : “Nương tử mới vừa rồi hùng hổ là muốn chất vấn vi phu đêm qua không cùng nàng động phòng sao?”
Cẩm Nương vốn bị bộ dạng mị hoặc kia làm cho si mê, nhưng nghe hắn nói lời này, lập tức vừa thẹn vừa giận, xông tới xốc chăn mền của hắn, quát: “Rời giường, một lúc nữa còn phải đi kính trà, ai muốn cùng tên yêu nghiệt này động phòng đâu chứ.”
Lãnh Hoa Đình chưa từng thấy một người con gái nào hung dữ đến như thế, lại còn dám xốc chăn mền của hắn, mắng hắn yêu nghiệt. . . . . . miệng không khỏi co quắp, con ngươi đen bóng lập tức ngập nước, giống như chú nai con bị chấn kinh lúng túng nhìn Cẩm Nương, đôi môi đỏ mọng hé ra, thở nhẹ nói: “Nương tử, ngươi. . . . . . Khi dễ ta!”
Cẩm Nương nghe được liền khựng lại, đang nhắc nhở chính mình là không được bị người này làm ê hoặc, thì bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Vương Phi: “Cẩm Nương, Đình Nhi còn chưa dậy sao?”
Cẩm Nương lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười, dịu dàng ưu nhã đi tới mở cửa cho Vương Phi, vén một bên rèm lên, Vương Phi mỉm cười đứng ở ngoài cửa, đi theo phía sau là Vương mụ mụ, còn có một người nữa hình như có thân phận là Đại nha đầu.
Mới vừa rồi bị đại mỹ nhân Lãnh Hoa Đình hạ gục, lúc này lại được gặp vị Vương Phi xinh đẹp như thiên tiên, Cẩm Nương cảm giác mình thật sự có thể không cần ăn mười bữa cơm, sắc đẹp có thể ăn được, sắc đẹp có thể ăn được a, thị giác năm lần bảy lượt bị tập kích, tự ái cũng bị đả kích thành từng mảnh nhỏ, nặn ra một nụ cười ngọt ngào, nàng khom người hành lễ đối với Vương phi rồi nói: “Con dâu đang muốn đi thỉnh an mẫu phi cùng phụ vương, đang hầu hạ Nhị gia rời giường, người lại tự mình đến đây, thật làm con dâu giảm thọ mất.”
Vương Phi cười nhìn Cẩm Nương từ trên xuống dưới, thấy nàng mặc một thân màu đỏ, bộ dáng vui vẻ, dung mạo cũng xem như xinh đẹp khả ái, còn mang theo nụ cười ngọt ngào đứng ở trước cửa phòng, cử chỉ tự nhiên đúng mực, ăn nói cũng rất vẹn toàn, liền khẽ gật đầu nói: “Không sao, con mới đến, không biết tính tình của Định nhi, hắn có một số điểm không tốt, đôi khi có chút thích gây náo loạn, thân quyến của Vương gia đều đã đến đầy đủ, ta sợ con không gọi hắn dậy nổi, nên ta liền tới đây.”
Cẩm Nương nghe xong trong lòng xúc động đến nổi hiển thị ở trên mặt, thật là hiểu con không ai bằng mẹ a, ai nói tên yêu nghiệt kia chỉ có một số điểm không tốt, rõ ràng nhiều như những luống hoa leo trên bờ tường vậy.
Trên mặt nàng vẫn bày ra bộ dáng lúng túng “Ai nha, các thân quyến đều đã đến sao? Thật là vô ý, lại để cho thân thích của phụ vương đợi lâu, con dâu thật thất lễ, Nương, người chờ tí, để con dâu đi thỉnh Nhị gia dậy .” Lại không dối trá mà nói về Lãnh Hoa Đình, hơn nữa cách nói chuyện rất tự nhiên, làm cho Vương Phi hơi kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy đứa con dâu này rất thành thật.
“Không liên quan đến ngươi , để ta đi gọi Đình Nhi .” Vương Phi cười rồi đi vào trong nhà, Vương mụ mụ cũng thừa cơ hội đi theo vào bên trong, Cẩm Nương trong lòng trở nên luống cuống, nhìn là biết chỉ cần chờ Lãnh Hoa Đình thức dậy, sẽ đi kiểm tra tấm chăn trải giường, làm sao bây giờ?
Nàng không nhịn được, mắt liền liếc nhìn về phía người trên giường, đã thấy người trên giường giật chăn trùm kín người, ở trong chăn trề môi nói: “Ta không dậy, không dậy.” Một bộ dạng ăn quịt làm nũng, khiến nàng không khỏi giật mình trừng mắt lớn, thì ra người này không phải chỉ ở trước mặt mình giả bộ làm một tiểu hài tử, mà ngay cả trước mặt Vương Phi cũng vậy, còn. . . . . . Chỉ có hơn chứ không kém!
Vương Phi sốt ruột, đi mấy bước đến trước giường, ôn nhu dụ dỗ nói: “Tiểu Đình ngoan nào, hôm nay là ngày thứ nhất tân nương vào cửa, phải đi kính trà nhận người thân, một đám người lớn bé cũng đều đã ở đại sảnh, con mà không đi, người ta sẽ trách tân nương tử không hiểu chuyện, hôm nay chịu khó dậy sớm, sáng mai sẽ để mặc cho con ngủ a.”
Người trong mềm nghe xong liền lùi lại chui ra, đùng đùng nổi giận mà nói: “Không dậy, đừng tưởng ta không biết, các người đợi ta dậy liền kiểm tra “bài học”.”
Cẩm Nương nghe xong thì ù ù gạc gạc, kiểm tra bài học? Bài học gì?
Vương Phi nghe xong có chút lúng túng, kéo kéo chăn dụ dỗ nói: “Tiểu Đình, Nương không có lừa con, phía trước đúng là có rất nhiều người tới, nãi nãi của ngươi, Nhị thúc Tam thúc, còn có mấy thúc thúc, thẩm thẩm, các tổ nãi nãi, đều chờ ở sảnh trước.”
Người trên giường nghe xong, chợt xốc chăn ngồi dậy, mở to đôi mắt mong chờ nhìn Vương phi, làm nũng nói: “vậy không có kiểm tra “bài học” ?.”
Vương Phi nghe thấy liền cười, sủng nịch sờ đầu hắn: “Không kiểm tra, bất quá, Tiểu Đình nói cho Nương nghe, tối hôm qua con có. . . . . . làm “bài” hay không?”
“Không có.” Kiên quyết trả lời, còn bày ra một bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, Cẩm Nương nghe ra ý tứ trong lời nói của hai mẫu tử, hình như “bài học” kia chính là. . . . . . mặt nàng không khỏi đỏ bừng lên.
Vương Phi vừa thấy tình hình liền có chút kinh ngạc, nhi tử nhà mình dù không hiểu thế sự, nhưng con dâu phải hiểu chứ, vậy tại sao. . . . . . lại không có làm?
“Tại sao? không phải Yến Hỉ bà bà đã dạy ngươi rồi sao? Còn. . . . . . Còn cho ngươi xem sách!”
Lãnh Hoa Đình vừa nghe liền cúi thấp đầu, sắc mặt đỏ bừng, sợ hãi nhìn lên, đôi mắt đầy nước ủy khuất nhìn Vương phi, một hồi lâu mới nghẹn ngào nói ra: “Nương, Tiểu Đình. . . . . . Tiểu Đình không thích cỡi quần áo, cỡi hết y phục. . . . . . cảm thấy rất xấu hổ.” Âm thanh càng ngày càng nhỏ, đến những người đằng sau cũng không thể nghe được, còn chưa nói xong liền kéo chăn, định trùm chăn qua đầu.
Cẩm Nương vừa nghe xong da gà rớt đầy trên đất, bản lãnh giả bộ làm tiểu hài tử của người này thật quá giỏi đi, chỉ có hắn mới nghỉ ra được lý do này , bất quá, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, như vậy Vương Phi sẽ không có cho rằng hắn không viên phòng là vì hắn không vừa ý mình, mà chẳng qua là vì tâm tính của hắn vẫn chưa trưởng thành, nghe hắn truyền đạt lại sự việc, thấy chính con mình mới có vần đề, Vương Phi chỉ phải đem sự việc đè xuống, sẽ không nói ra ngoài, xem như đã giải quyết khó khăn của nàng.
Vương Phi nghe xong liền ngạc nhiên cùng bất đắc dĩ, kéo lấy cái chăn trên người Lãnh Hoa Đình, dụ dỗ nói: “Vậy quên đi, dù sao cuộc sống còn rất dài, Nương đã hiểu, nhất định sẽ không cho người đến kiểm tra, mau mau thức dậy, nếu không một lúc nữa các thân thích đợi lâu sẽ nói con dâu không tốt.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong lập tức rời khỏi giường, mắt phượng thanh khiết sáng ngời nhìn về phía Cẩm Nương, nói: “Nga, vậy Tiểu Đình sẽ rời giường, nương tử rất ngoan, Tiểu Đình rất thích cùng nương tử ngủ chung.”
Lời kia vừa thốt ra, Cẩm Nương thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, cái gì mà thích ngủ chung cùng mình? Người này thế mà lại dám đem chuyện ám muội đó nói ra một cách trắng trợn như vậy, không thể nào hiểu nổi, hết lần này đến lần khác hắn lại dùng một bộ dạng thanh thuần vô tội, khiến ọi người cảm thấy nếu như nghĩ bậy sẽ thật đáng khinh.
Nhi tử thích con dâu là tốt rồi, trái tim của Vương phi cuối cùng cũng rớt xuống, dù sao cuộc sống còn dài, tuổi của con dâu còn nhỏ, mấy năm này sợ khó có thể mang thai, để cho bọn họ từ từ đến với nhau là được.
Vương Phi hài lòng mang theo thiếp thân của mình rời đi.
Cẩm Nương nhận nhiệm vụ hầu hạ Lãnh Hoa Đình rời giường, Lãnh Hoa Đình nhìn nàng tựa tiếu phi tiếu, rất ngoan ngoãn để cho Cẩm Nương giúp mình mặc áo, mạn bất kinh tâm hỏi: “Nương tử, ngươi có thích cùng ta ngủ chung không?”
Tay Cẩm Nương cứng đờ, lập tức bị hắn chọc giận để đỏ cả mặt, vừa định mắng hắn vô sỉ, hắn lại đột nhiên nắm lấy tay nàng, mạnh mẽ đem nàng ôm vào trong lòng, cả cơ thể lăn một vòng trên giường rồi đè lên người nàng.
“Tối hôm qua không có làm “bài tập”, nương tử hình như rất cao hứng.”
Hắn đem nàng đặt ở phía dưới, trong phượng mâu đen như ngọc mang theo tia chiếm hữu cùng châm biếm, hơi thở ấm áp phả vào trong cổ nàng, ngứa ngứa tê tê, nàng cảm thấy trong lòng như có hàng trăm con sâu cào xé, gương mặt tuyệt mĩ kia ở gần như thế làm cho người ta hít thở không thông, Cẩm Nương nhất thời quên hết tức giận, quên cả phản kháng, càng quên trả lời, ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Hắn đem mặt tiến tới gần, cái mũi thẳng tắp chà chà trên chóp mũi của nàng, há miệng, cắn Cẩm Nương một cái.
Một cơn đau nhói làm cho Cẩm Nương thức tỉnh, trong miệng còn mang theo một mùi vị tanh tanh của máu, không khỏi tức giận, đưa tay đánh hắn một cái, há mồm liền mắn mắng: “Hỗn . . . . .” Hắn lập tức lấy tay che miệng nàng, khóe miệng câu lên một nụ cười tà mị nói: “Danh xưng yêu nghiệt ta xem như chấp nhận, không được gọi bất kì các tên khác.”
Dứt lời, hắn nhẹ buông tay thả Cẩm Nương, từ trên giường bắn ra ngồi xuống , đầu hướng về phía ngoài hô: “Người đâu?”
Châu nhi cùng Ngọc nhi ở bên ngoài tiến vào, kính cẩn hầu hạ hắn mặc quần áo, rửa mặt sạch sẽ.
Cẩm Nương giận đến nổi muốn bùng nổ, nhưng lại chỉ có thể nuốt xuống, bởi vì người nọ đang làm một bộ dáng đơn thuần vô tội nhìn nàng, mà bọn hạ nhân đối với hắn lại càng che chở bảo toàn, thấy Cẩm Nương trợn mắt nhìn Nhị thiếu gia, ánh mắt Châu nhi Ngọc nhi cũng có chút lạnh nhạt, chẳng lẽ ngay cả Thiếu phu nhân cũng ghét bỏ Nhị thiếu gia hay sao?
Cẩm Nương không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống cục tức này, thu hồi vẻ tức giận trên mặt, bày ra một bộ dáng như không có gì xảy ra, rồi đi ra khỏi phòng.
Một mình đứng trong tiền sảnh, hướng về phía cửa sổ, dốc sức hít thở sâu.
Tú cô nhìn thấy liền lén lút đến gần nàng, thấy sắc mặt của nàng bất thường, liền khuyên nhủ: “Cuộc sống vợ chồng chính là như vậy, luôn không như ý muốn ngươi chỉ mới vào cửa, không biết rõ tính tình của Gia như thế nào, làm nương tử, thì phải luôn nhường nhịn gia, sống chung lâu dần, rồi sẽ thành thói quen thôi.”
Cẩm Nương càng nghe càng cảm thấy phiền lòng, nàng là người mang tư tưởng hiện đại, bảo nàng xem tướng công như trời là chuyện không thể, nhưng có thể rời phủ trốn đi sao? còn khó khăn hơn, xã hội này đối với nữ nhân quá mức hà khắc, nhất là nữ nhân bỏ nhà ra đi hoặc nữ nhân bị hưu thì quả thật rất khó có thể tồn tại tốt được.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình vô dụng, vừa mới đến một hoàn cảnh mới, bị một chút tức giận liền muốn bỏ cuộc giữa chừng, không phải nói là sẽ mạnh mẽ sống tốt hay sao? Vậy càng phải nổ lực tìm cách để có thể sống tốt, khó khăn hơn nữa thì như thế nào, hơn mấy ngàn năm văn hóa lắng đọng mà chẳng lẽ lại không có một chút ưu thế nào sao, Cẩm Nương lặng lẽ nắm chặt tay lại, tên yêu nghiệt chết tiệt, một ngày này đó ta sẽ trừng trị ngươi.
Rốt cục Lãnh Hoa Đình cũng chuẩn bị thỏa đáng, Châu nhi đẩy ra cửa phòng.
Cẩm Nương khôi phục tâm tình, từ phòng bên ngoài đi vào trong, liền thấy Lãnh Hoa Đình một thân hồng bào ( hồng bào: y phục dài tới gót màu đỏ [hóa ra 2 anh chị mặc đồ đôi :”> ] ), đầu đội phát quan ngọc màu tím, mái tóc dài được buộc ở đỉnh đầu, đuôi tóc tết thành những bím tóc được có gắn những viên ngọc nhỏ ở trên, làm cho cả người trở nên nổi bật càng thêm diễm lệ, Cẩm Nương hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm, đừng háo sắc, đừng háo sắc a, nhìn nhiều sẽ thành thói quen, nhìn lâu thẩm mỹ sẽ ngày càng cao, nhắm mắt làm ngơ là được rồi.
Trên mặt nàng nở một nụ cười nhàn nhạt, giống như vừa rồi căn bản chưa từng sinh khí, ưu nhã đến gần Lãnh Hoa Đình: “Tướng công, lại đây dùng đồ ăn sáng trước, hay chúng ta sẽ đi ngay bây giờ?”
Lãnh Hoa Đình trong mắt hiện một tia tinh nghịch, giương mắt nhìn nàng: “Ta nghe nương tử .”
Nha Nha , lại đem cầu đá qua ình, không để ngươi ăn, sẽ có người nói ta không quan tâm đến thân thể của ngươi, để ngươi ăn, một đám người đang đợi ở phía trước sẽ…, Cẩm Nương trong lòng thầm mắng hắn ngàn lần, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: “Tướng công, ngươi nhìn xem, mẫu phi mới vừa đến nói, các trưởng lão đều ở phía trước đợi cả rồi, chúng ta qua đó muộn cũng không hay, không bằng, những đồ ăn này để cho Tứ nhi hâm nóng lại, một lát trở lại ăn sẽ tốt hơn?”
Lãnh Hoa Đình nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỉu môi nói: “Được rồi.” Nhưng một cặp mắt lại đang nhìn chằm chằm vào món ăn ở trên bàn.
Cẩm Nương ở trong lòng thầm khinh bỉ mình, thuận tay bưng điểm tâm lại cho hắn: “Vừa đi vừa ăn đi.” Dứt lời cầm miếng quế hoa cao lên, không nói gì liền nhét vào miệng hắn.
Lãnh Hoa Đình chưa kịp chuẩn bị đã bị nàng nhét đồ ăn vào miệng, cũng không tức giận, bắt đầu từ từ ăn, Lãnh Khiêm bên ngoài nghe có động tĩnh, lắc mình đi vào, liếc nhìn Cẩm Nương một cái, rồi hỏi Lãnh Hoa Đình: “Thiếu gia, phải đi Hòe Viện?”
Lãnh Hoa Đình một miệng đầy thức ăn gật đầu, Lãnh Khiêm liền đem cả người hắn cùng ghế dựa ra khỏi phòng, Cẩm Nương đang muốn để dĩa điểm tâm xuống thì nghe hắn nói: “Nương tử, ta còn muốn.”
Cẩm Nương nghe được liền khựng lại, Nha Nha , vì sao chỉ là một câu nói rất bình thường lại bị hắn làm cho trở nên ám muội đến chết người thế?
Đỏ mặt đuổi theo, nàng cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào trong miệng hắn, xe lăn từ từ đi qua vườn hoa của Giản thân vương phủ, buổi sáng ngày hôm nay, Giản thân vương phủ xuất hiện một hình ảnh thật đặc biệt, Lãnh Khiêm lạnh lùng đẩy Nhị thiếu gia đi khỏi phòng, mà Nhị thiếu phu nhân mới vừa vào cửa thì đang cầm một đĩa điểm tâm, cẩn thận đút cho Nhị thiếu gia, đi đến viện của Vương phi cũng đúng lúc ăn điểm tâm xong.
Cẩm Nương thuận tay đưa cái đĩa cho Tú cô.
Vương mụ mụ đang ở trước cửa sân lo lắng nhìn, thấy Nhị thiếu gia cùng Nhị thiếu phu nhân đã tới, liền vội vàng đi vào bẩm báo, Đại nha hoàn bên người Vương Phi đích thân đến đón.
“Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, Vương Gia Vương Phi cùng các thân quyến đang đợi ở trong phòng.”
Xem ra, quả thật đã bị bắt chờ đến nổi nòng lòng, Cẩm Nương liền có chút ít xấu hổ, ngượng ngùng cười nói: “Làm phiền vị tỷ tỷ này dẫn đường.” Nhìn cách ăn mặc của Ngọc Bích liền biết, nàng nhất định là cánh tay đắc lực bên người Vương Phi , vừa rồi người đi theo Vương Phi cũng mặc trang phục này, nhưng màu sắc lại bất đồng, cho nên, Cẩm Nương đối với nàng liền có một chút trang trọng.
Ngọc Bích nghe Cẩm Nương gọi nàng bằng tỷ tỷ, liền che miệng cười một tiếng: “Nhị thiếu phu nhân, gọi nô tỳ Ngọc Bích là được rồi, xin mời vào.” Vừa nói liền ở phía trước dẫn đường.
Ngay sau đó thì có các người hầu đem đến một tấm gỗ đặt trên cầu thang, Lãnh Khiêm đẩy xe lăn tiến vào trong, Cẩm Nương hơi dừng một chút, chung quy nàng vẫn cảm thấy chiếc xe lăn kia quá mức cồng kềnh, rất không linh hoạt, đang nghiêng đầu nhớ lại chiếc xe lăn ở kiếp trước, Lãnh Hoa Đình ở phía trước phát hiện nàng không có đi theo, quay đầu lại, thấy nàng hình như đang suy nghĩ điều gì đó đến ngây người, không khỏi liếc nàng một cái.
Đôi mắt đẹp nhìn quanh, mâu quang lưu chuyển, nói phong tình vạn chủng cũng thật không quá, người ta thì phải quay đầu cười một cái, hắn thì lại không cần cười cũng có thể hạ gục người ta, Cẩm Nương một lần nữa bị vẻ hoa lệ của hắn làm cho giật mình trong thoáng chốc.
Lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo hắn, liền nghe hắn nhỏ giọng mắng: “Ngu ngốc, một hồi đứng bên cạnh ta đừng nói chuyện.”
Cẩm Nương trợn mắt nhìn hắn, nhưng cũng không dám mắng, đàng hoàng đi theo sát bên cạnh xe lăn vào đại sảnh.
Ở đại sảnh quả nhiên có rất nhiều người ngồi, Cẩm Nương vừa nhấc mắt, liền thấy mười mấy ánh mắt đang đồng thời nhìn vào mình, nàng lớn đến như vậy cũng chưa từng bị nhiều người nhìn như thế, nên Cẩm Nương có chút khẩn trương, bàn tay vừa đặt trên xe lăn liền được một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy, tâm tư lập tức trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, nàng cũng không giãy dụa, để mặc cho bàn tay của mình bị nắm lấy.
“Ơ, nhìn kìa, Nhị thiếu gia cùng Nhị thiếu phu nhân đúng là phu nhân tình thâm, hai người tay trong tay tiến vào.” Thanh âm ngọt ngào này là một người phụ nhân trung niên xinh đẹp phát ra.
Cẩm Nương theo tiếng nói nhìn sang, vị phu nhân xinh đẹp kia trên dưới khoảng ba mươi tuổi, cùng Lãnh Hoa Đường có chút giống nhau, nàng ta một thân cung trang hoa lệ, xem chừng chức vị không thấp, đang ngồi ở phía sau một vị Lão thái thái, xem ra niên kỷ khoảng sáu bảy chục tuổi, mặt mũi nhân hậu, trong tay cầm một chuỗi hạt tràng, đang dùng ánh mắt đánh giá kỹ lưỡng Cẩm Nương, xem ra, bà hẳn là người có địa vị cao nhất ở đây, nhưng bà lại không mở miệng nói lời nào, thì vị mỹ nhân mặc cung trang ở trước lại đoạt lời nói, trong giọng nói còn lộ vẻ cay nghiệt, vị lão phụ nguyên đang quan sát đánh giá Cẩm Nương, liền quét mắt nhìn vị mỹ nhân mặc cung trang kia.
Vương Gia ngồi bên cạnh Lão phu nhân, nhẹ trách mắng: “Nói ít một chút.”
Vị mỹ nhân mặc cung trang kia bĩu môi nói: “Vương gia, thiếp thân đang khen tân nương tử mà, nàng thật giỏi lại có thể đoạt được tâm của Đình Nhi, Đình Nhi ngày thường rất không để ý tới người khác, nên đây quả là chuyện hiếm thấy đó .”
Lão phu nhân nghe xong liền gật đầu, nói: “Ừ, cũng đúng, Đình Nhi đứa nhỏ này tính tình có chút kỳ quái, người bình thường thật đúng là không hợp, khó thấy được hắn lại yêu thích tân nương tử.”
Vương Phi ngồi bên cạnh Lão phu nhân không thích người khác nói Lãnh Hoa Đình kì quái, Đình Nhi thường ngày rất nhạy cảm và dễ giận, Lưu thị nói chuyện như vậy, là cố ý chọc giận Đình Nhi, khiến hắn ở trước mặt Lão phu nhân cùng các thân quyến khác phát cáu, ấn tượng của lão phu nhân đối với Đình Nhi vốn không tốt rồi, nên mới tiếp lời nói Đình Nhi hắn. . . . . .
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi khẩn trương nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, quả nhiên sắc mặt hắn có chút trắng bệch, đôi mắt đen đỏ lên một chút.
Nên không khỏi vội vàng thay đổi đề tài, đối với Cẩm Nương nói: “Cẩm Nương, đến đây ra mắt mọi người,”
Phu nhân quá nhiều, Cẩm Nương sau khi đi vào đã chú ý mấy người, đối với vị mỹ nhân mặc cung trang xinh đẹp mở miệng đầu tiên, thì nàng đã đoán được thân phận, về phần vị lão phụ nhân kia, nhìn thái độ tôn kính của Vương gia cùng Vương Phi đối với bà, hẳn là tổ mẫu của Lãnh Hoa Đình, nhưng xem ra, nàng tựa hồ đối với Lãnh Hoa Đình không mấy yêu thích.
Lực trên tay có chút tăng mạnh, Cẩm Nương cảm giác Lãnh Hoa Đình đang khẩn trương, nàng có chút kinh ngạc, người này chắc không phải đang giả bộ đấy chứ, nàng vội cụp mắt xuống, thấy sắc mặt hắn có chút trắng bệch, không giống như đang giả bộ, nên không khỏi lo lắng, lúc này vừa nghe thấy Vương Phi gọi, nàng liền đẩy xe lăn đi lên phía trước.
Các thành viên trong nhà đang tụ tập lại ở phòng khách, nữ quyến thì nhiều, nên Lãnh Khiêm không thích hợp ở lại, vì vậy khi thấy Thiếu phu nhân vừa đụng đến tay vịn, hắn liền lui ra ngoài.
Vương Phi đứng dậy, nói với Cẩm Nương: ” Đến đây, con dâu ngoan, đầu tiên dập đầu cho lão phu nhân trước.”
Cẩm Nương liền nhìn Lãnh Hoa Đình một cái, nhẹ giọng nói: “Tướng công, thiếp thân thay người dập đầu.”
Lời vừa nói ra, không chỉ Lãnh Hoa Đình, tất cả những người khác trong phòng đều nhất nhất đình trệ.
Lãnh Hoa Đình giương mắt nhìn Cẩm Nương, chỉ thấy trong con mắt trong trẻo của nàng có trấn an cùng khích lệ, hắn không khỏi khẽ câu môi, lặng lẽ buông tay nàng ra.
Bên cạnh, Ngọc Bích cầm một cái đệm đến trước mặt Lão phu nhân, Cẩm Nương liền quỳ xuống, dập đầu cộp cộp sáu cái, khi vừa dập đầu đến cái thứ ba , liền nghe Vương Phi ở bên cạnh thở nhẹ: “Hài tử. . . . . .”
Nhưng lão phu nhân cũng không ngăn cản nàng, vì vậy Vương Phi chỉ có thể trơ mắt nhìn Cẩm Nương ngốc nghếch dập đầu xuống.
Cẩm Nương ngẩng đầu lên, trên trán đã nổi lên vết xanh tím, Bích Ngọc vội vàng bưng chén trà ngon đến, Cẩm Nương cung kính dâng lên, Lão phu nhân rốt cuộc cũng lộ vẻ xúc động, đích thân nhận lấy chén trà, nhấp nhẹ miệng nói: “Ừ, đứa nhỏ này vừa hiền lành lại vừa hiếu thuận.” Vừa nói, vừa gỡ từ trên tay một đôi vòng ngọc, đặt ở trên mâm trà, rất nhanh liền nghe được tiếng hút khí “Hít”, xem ra, giá trị của đôi vòng ngọc này không rẻ, Cẩm Nương khẽ mỉm cười, điềm đạm nói cảm ơn: “Tôn tức tạ phần thưởng của Lão phu nhân.” (tôn tức: cháu dâu)
Vừa tiếp nhận vật vào tay Cẩm Nương liền lấy trong tay một cái gói gì đó, cẩn thận mở ra, hai tay trình lên, bên trong là một đôi bao tay bằng lông dê tốt mà Cẩm Nương đã làm từ lúc còn ở bên nhà mẹ đẻ, lão phu nhân cầm trong tay một hồi lâu vẫn không biết đây là thứ gì, không khỏi nhìn về phía Cẩm Nương, Cẩm Nương mỉm cười cầm lấy một cái, vừa tự mình mở bao tay ra, vừa giúp lão phu nhân đeo vào, nói: “Trời giá rét, Tôn nhi may cái này cho Lão phu nhân chống rét.”
Lão phu nhân đeo cả hai cái, nhìn đường chỉ tinh tế, may rất kĩ lưỡng, vừa mềm mại lại vừa ấm hòa, hơn nữa cũng không gây cản trở, lão phu nhân thường ngày ra cửa, đều mang theo ấm lô nhỏ, xung quanh hai tay đều được lông bọc, trùm vào trong ống tay áo cũng ấm áp, nhưng nếu muốn làm gì, thì hai tay phải thò ra ngoài liền bị lạnh, cái này quả nhiên thật thuận tiện và rất thích hợp, lão phu nhân mặt mày hớn hở đứng lên: “Hài tử, ngươi thật đúng là có lòng, không trách được ngay cả đứa trẻ như Đình Nhi cũng đều thích ngươi.”
Cẩm Nương nghe xong mặt liền ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Tướng công rất tốt!”
Yêu nghiệt kia mặc dù ghê tởm, nhưng hắn tướng công của nàng, Cẩm Nương nghe người khác nói hắn không tốt, trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Ngồi ở một bên ánh mắt của Vương Phi cũng đỏ lên, nhìn Cẩm Nương không chớp mắt.
Cẩm Nương đứng lên, Ngọc Bích lại đem cái đệm đặt ở dưới chân Vương Gia, Cẩm Nương cuối đầu định lạy, thì một đôi bàn tay to kịp thời đỡ lấy nàng: “Kính trà là được.”
Tân nương tử vừa vào cửa, đối với cha mẹ trưởng bối dòng chính (con vợ chính) phải dập đầu, nhưng Vương Gia nhìn thấy trên trán nàng có những vết xanh tím liền cảm thấy đau lòng, hiếm thấy đứa nhỏ nào có nghĩa khí như thế này, bằng lòng thay Đình Nhi gánh vác, nếu còn để nàng dập đầu nữa, e rằng đầu óc sẽ bị choáng váng.
Lưu thị ở bên cạnh nghe thế liền khẽ hừ một tiếng, “Hừ, Vương Gia quả thật rất biết thương tiếc nương tử của Đình Nhi.”
Ngụ ý là đối với những người con dâu khác thì rất bất công, chẳng lẽ nàng không biết chánh thê của Lãnh Hoa Đường là Quận chúa đang ngồi ở đây nghe sao?
Cẩm Nương đang suy nghĩ xem có nên hành lễ cho xong hết không, để tránh chọc người khác đàm tiếu phỉ báng, thì đã nghe ở phía sau truyền đến một âm thanh dễ nghe: “Di nương, phụ vương chỉ vì thấy đệ muội lúc nãy đã dập đầu sáu cái rồi, những người con dâu mới vào cửa lúc trước e rằng cũng không thể giống như đệ muội, ngốc nghếch dập đầu cộp cộp hăng say đến như thế, nếu còn để nàng tiếp tục dập đầu, người biết rõ thì không sao, không biết còn tưởng nàng đang cùng sàn nhà tỉ thí đó chứ.”
Lời vừa nói ra, cả phòng cười rộ lên, Cẩm Nương không khỏi quay đầu lại nhìn, liền chạm vào một đôi mắt hạnh sáng rực rỡ, nhìn nàng nháy mắt, rồi cười ngọt ngào, Cẩm Nương cũng mỉm cười ngọt ngào lại, trong lòng biết rõ, nàng ấy công khai trêu chọc mình, nhưng kỳ thật là đang giải vây, để nàng khỏi phải dập đầu cực khổ, nàng ấy đã nói như thế rồi, thì khẳng định ngay cả dập đầu cho Vương Phi cũng được miễn, xem ra, sáu thay cho chín, cũng rất đáng giá.
Quả nhiên đã nghe người bên cạnh cười haha nói: “Quận chúa nói rất đúng, nương tử của tiểu Đình quả là một người thành thật, nào có người dùng sức dập đầu như vậy, mau mau kính trà, nhìn xem Vương gia sẽ thưởng cho ngươi cái gì, ai nha nha, ban đầu Ngọc Nhi ta của vào cửa, lão phu nhân cũng không thưởng đồ tốt đến như thế, hôm nay, ngay cả Vương Gia cũng thiên vị, nhất định tâm của Lão phu nhân cũng nghiêng về phía ngươi đó chứ.”
Cẩm Nương theo tiếng nói quay lại tìm, thì thấy cũng là một vị trưởng bối, tuổi cũng gần bằng của Vương Phi, nàng không biết là ai, Vương Phi thấy vậy liền cười nói: “Cẩm Nương, đó là Nhị thẩm của ngươi, vị bên cạnh kia là Nhị thúc.” Rồi chỉ vào một đôi vợ chồng trung niên khác: “Đây là Tam thúc cùng Tam thẩm của ngươi.”
Cẩm Nương còn quỳ gối, không thể làm gì tốt hơn ngoài lên tiếng chào các thúc thúc thẩm thẩm.
Trong nhà lại cười vang, Tam thẩm bên kia liền nói: “Mới nói nàng thành thật, vậy mà một lát sau liền được hời, một câu các thúc thúc thẩm thẩm liền đem toàn bộ chúng ta gọi đủ.”
Quả nhiên phía sau có người nói tiếp: “Cũng không đúng, ở đây cũng đâu phải chỉ có các thúc thúc thẩm thẩm ruột thịt, những thúc thúc thẩm thẩm họ như chúng ta cũng không phải cũng được bao gồm trong đó sao? Ừ, đúng là thực sự gặp may đây, quên đi , chúng ta cũng không cần làm khó bắt nàng kính trà làm lễ để làm gì, các vị thúc thẩm, các ngươi có quà ra mắt con dâu như bao tiền lì xì gì đấy, đều lấy ra hết đi, xem thử cháu dâu của chúng ta có bao nhiêu đôi tay để nhận.”
Lại có một người nói: “Ai, còn Tứ thẩm nha, ngươi đừng nóng vội, Vương gia cũng còn chưa có uống trà đâu, quà của chúng ta còn cả đống thời gian để đưa, không mất ngay được đâu.”
Ngọc Bích nghe thấy vậy vội vàng bưng trà cho Cẩm Nương, Cẩm Nương hai tay giơ cao, Vương Gia bưng trà uống, rồi từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bải trịnh trọng đặt vào mâm, trong thính đường náo nhiệt đột nhiên lặng ngắt như tờ. Đột nhiên yên tĩnh như vậy, làm cho Cẩm Nương có chút khó chịu, nàng tập trung tư tưởng nhìn vào khối ngọc bài trong tay, đen bóng như ngọc, toản ra ánh sáng nhàn nhạt, tuy nói là cực phẩm, nhưng những người ở trong đại sảnh này, đều trực thuộc Giản thân vương phủ, thì có loại bảo bối nào chưa từng thấy qua, đâu đến nổi bị miếng ngọc này làm cho hít thở không thông chứ?
Nàng bỗng nghe thấy Lão phu nhân trầm giọng nói: “Vương gia, ngươi đã quyết định rồi sao?”
Vương gia giơ tay lên thi lễ với Lão phu nhân một cái rồi nói, nói: “Cái này vốn nên là của Đình Nhi, nhi tử quyết định như vậy, không hề xin ý kiến của mẫu thân, xin mẫu thân trách phạt.”
Lão thái thái liền khẽ hừ một tiếng, rồi bùi ngùi thở dài, “Quên đi , ngươi. . . . . . làm vậy nhất định là có đạo lý của ngươi, ta già rồi, quản không được nhiều việc như vậy, ngươi nghĩ kỹ rồi làm sao thì làm.”
Cẩm Nương nghe liền biết khối ngọc bài này có ý nghĩa đặc thù gì đấy, liền vội vàng cất đi, nàng cũng không ngốc đến nổi từ chối, vật tốt không thể không thu, nếu ngay cả Lão thái thái của Giản thân vương phủ cũng coi trọng, thì tuyệt đối là bảo vật hiếm thấy.
Lưu thị ở bên cạnh thấy bộ dạng Cẩm Nương thu khối ngọc bài của Vương Gia vào như một lẽ đương nhiên, thì không khỏi vừa đố kị vừa hận, cười lạnh nói: “Vương gia thật đúng là thiên vị, ban đầu Quận chúa nương nương vào phủ ta, cũng không thấy tặng thứ tốt như vậy a.” Ngụ ý, thân phận của Cẩm Nương so với Quận chúa nương nương không chỉ thua một hai điểm.
Phần lớn trong Giản thân vương phủ đều biết, bởi vì Nhị công tử thân mang tàn tật, cho nên bị Tôn gia ghét bỏ, chỉ nguyện cho phép gả Tứ cô nương cho Nhị công tử, chẳng qua vị nữ tử này không biết vận mệnh gì, bỗng nhiên lại được Thánh Thượng hạ chỉ, phong mẫu thân của nàng làm Bình Thê, cho nên, địa vị của nàng cũng thành con của vợ lớn, vì vậy khi được gả đi, cũng mang theo 240 rương đồ cưới, so với trưởng nữ khi được gả vào Trữ thân vương phủ cũng không hề thua kém, nhưng dù thế nào, thì cũng không thế sánh bằng thân phận Quận chúa cao quý của thế tử phi.
Vương gia hành động như thế này quả thật thiên vị, trong phủ thật ra chỉ có mấy người hiểu được khối ngọc bài kia biểu thị điều gì, Lưu thị cũng chẳng hiểu rõ tình hình lắm, vì nàng thấy lão thái thái xem trọng như vậy, nên cho rằng nó quả thật là một vật quý và quan trọng, nếu không Lão thái thái sống cả đời rồi sẽ không dùng ngữ khí chua xót như vậy để nói với Vương Gia, nhưng đánh bậy đánh bạ, không ngờ lại bị nàng nói trúng.
Nhị đệ Giản thân vương, Nhị lão gia của Lãnh phủ, lớn lên cùng Vương gia cũng có bảy tám phần tương tự, chẳng qua là tướng mạo nho nhã hơn, dưới cằm có một chòm râu, lộ ra sự khôn khéo cùng chững chạc của một người trung niên, hai mắt hắn lóe sáng đầy cơ trí: “Vương gia, quyết định lần này sợ là không ổn đâu, dù sao, Đường Nhi mới là thế tử. . . . . .”
Vương gia đưa ánh mắt trong trẻo sắc bén nhìn về phía hắn nói: “Không sai, Đường Nhi là thế tử, nhưng Đường Nhi cũng là thứ xuất.” (thứ xuất: con vợ thứ)
Nhị lão gia nghe được liền khựng lại, một hồi lâu mới nói: “Nhưng mà Đình Nhi. . . . . .”
Vương gia vung tay lên, ngăn hắn nói: “Nhị đệ, bọn tiểu bối đều ở đây, chuyện này không cần bàn luận nữa, Bổn vương đã quyết định.”
Bình thường hắn sẽ không ở trước mặt huynh đệ mình tự xưng Bổn vương, nếu ngay cả việc tự xưng cũng thay đổi, thì điều đó nghĩa là đang nói với mỗi một người ở trong nhà rằng, hắn là Vương gia, là người đứng đầu trong căn nhà này, hắn đối với bất cứ mọi chuyện trong nhà, đều có quyền xen vào, không cho phép phản đối.
Nhị lão gia nhìn về phía thế tử Lãnh Hoa Đường vẫn ưu nhã ngồi trên sảnh đường, trên mặt hắn vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt, chẳng qua trong đôi mắt chợt lóe lên một tia âm lệ khiến cho sắc mặt hắn khẽ lộ cảm xúc, chuyện này, quả nhiên không thích hợp nói ở chỗ này.
Lãnh Hoa Đình vốn đang ngồi xe lăn trong sảnh đường, trên mặt hắn lúc này lộ ra không kiên nhẫn, tự mình đẩy xe lăn lên trước, lạnh lùng đối với Vương gia nói: “Còn muốn để cho nương tử của ta quỳ bao lâu!”
Vương gia liền ngẩn ra, nhưng ngay sau đó khuôn mặt chuyển sang tươi cười, ôn nhu nói với Lãnh Hoa Đình: “Sẽ không lâu nữa.” Rồi cúi đầu nói với Cẩm Nương: “Mau mau đứng lên đi.”
Cẩm Nương quả thật đã quỳ được một lúc rồi, nghe cả một phòng bởi vì khối ngọc mà gây gỗ, nên nàng chỉ có thể quỳ ngây ngốc một chỗ, trưởng bối không gọi, nàng cũng không dám đứng lên, bất quá, cũng may, tướng công yêu nghiệt này đã nghĩ tới nàng, trong lòng không khỏi lướt qua một tia ngọt ngào, bất quá, trước mặt các trưởng bối phải cố ý giả bộ không nghe thấy, vì câu nói ban nãy của người nọ nghe có chút thất lễ.
Vương gia tựa hồ rất nhân nhượng hắn, nhưng lão phu nhân cùng một phòng đầy thân thích e là không như vậy.
Cẩm Nương vừa tặng đôi gang tay da dê cho Vương gia, đó là khi nàng ở trong phủ, đặc biệt tìm phụ thân xin da dê để làm, da ở thời đại này quả thật không tốt lắm, nhưng Cẩm Nương muốn hàng tốt một chút nên tốn hơi nhiều tâm tư, còn suy nghĩ rất nhiều biện pháp mới có thể khiến cho bộ da trở nên mềm mại bóng loáng, làm ra hai cặp, một đôi đưa cho phụ thân, còn đôi này đưa cho Vương gia, đeo vào lúc cưỡi ngựa , vừa ấm áp vừa không sợ bị cấn tay.
Vương gia dĩ nhiên thích, cảm thấy mình trao hắc ngọc cho Cẩm Nương quả là một quyết định chính xác đến cỡ nào, mặc dù, còn phải đợi dạy dỗ thêm, nhưng khó có thể gặp được một người có tài năng như vậy để giao phó.
Cẩm Nương đứng lên, khóe mắt liếc về phía lão phu nhân, quả nhiên thấy sắc mặt lão phu nhân so với hồi nãy còn trầm hơn.
Ngọc Bích thấy Cẩm Nương đứng lên, mà Nhị thiếu gia bên kia đã không còn kiên nhẫn , vội vàng đem cái đệm trải trước mặt Vương Phi, Cẩm Nương liền đi qua quỳ xuống, làm bộ muốn dập đầu, Vương Phi đã đở lấy nàng, cười nói: “Đã nói ngươi không cần phải dập đầu rồi, nhìn xem, nếu còn dập đầu nữa Đình Nhi sẽ trách mẫu thân không biết thương xót cho con dâu thấy.”
Cẩm Nương nghe thấy liền cười, nhận lấy trà trong tay Ngọc Bích dâng lên cho Vương Phi, Vương Phi thưởng cho nàng một chiếc vòng ngọc tím ánh kím, ở giữa có một viên ngọc màu xanh lục, vừa nhìn cũng biết giá trị liên thành .
Cẩm Nương mỉm cười tạ ơn, rồi đem cất đi, mắt thấy đã dâng trà hết các chánh chủ, tiếp theo là phải ra mắt thúc bối (thúc bối: trưởng bối thúc thúc) , bởi vì vừa rồi mới bị trêu ghẹo, Cẩm Nương cũng được giảm bớt không ít chuyện, được Vương Phi tự mình giới thiệu, tiếp xúc với từng người từng người một, nâng cái mâm lên, quà ra mắt cũng chất thành một đống lớn.
Giản thân vương có ba huynh đệ, nhưng chỉ có vương gia là trưởng tử, cho nên, đã danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế, mà lúc trước Vương Phi từng giới thiệu Nhị thúc cùng Tam thúc cả hai cũng là thứ xuất, bởi vì Lão phu nhân, mà cả ba gia đình đều không có phân phủ, tất cả đều ở chung trong phủ, nhưng cũng phân thành ba đại viện.
Chủ viện của Giản thân vương ở giữa, Nhị lão gia ở tại Đông viện, Tam lão gia ở Tây viện, ba viện tuy đều có tường ngăn cách giữa các viện, nhưng đều có chung một hồ lớn, lại có các cửa nhỏ thông với nhau, cho nên, ngày thường lui tới với nhau rất dễ dàng.
Mà phụ thân của Giản thân vương cũng có hai huynh đệ, đều đã chuyển ra ngoài phủ, nhưng cũng ở chung trên một con đường, Nhị lão thái gia mặc dù không có tập vị (chức vị được di chuyền qua nhiều dòng họ), nhưng cũng được phong chức Bá Hầu , hôm nay Nhị lão thái gia đã qua đời, con trai lớn tiếp tục kế vị, cũng chính Tứ thúc hiện tại, vì thế tứ thẩm Tử cũng là Hầu phu nhân, mời vừa rồi chính là người châm biếm nói muốn cùng nhau lấy bao lì xì ra.
Cẩm Nương đang nâng cái mâm đi tới trước mặt tứ thẩm, Tứ thẩm vừa nhìn là biết người khôn khéo lợi hại, thân thiết nhiệt tình lôi tay Cẩm Nương, nhỏ giọng nói: “Cháu dâu, vừa rồi ngươi mới đưa thứ gì cho Lão thái phu nhân thế”
Cẩm Nương vừa nghe, đỏ mặt, có chút không được tự nhiên, nhìn bộ dạng Tứ thẩm tựa hồ đối với thứ đó rất tò mò, nhưng nàng đưa vật đáp lễ cho tất cả mọi người đều giống nhau, dĩ nhiên ko so được với cái bao tay của Lão phu nhân được nàng bỏ ra nhiều tâm tư hơn, lông cừu ở thời đại này vốn rất khó tìm, nếu không phải vì lão gia đánh trận ở biên quan mang trở về một ít, Cẩm Nương thật đúng là không thể làm được như thế, nếu Tứ thẩm thật sự tìm nàng xin, nàng quả thật không có cách nào trả lời.
“Hồi Tứ thẩm, đây là một đôi bao tay, dùng để đi đường, thật ra thì, cùng ống tay bình thường chúng ta hay đeo không khác biệt lắm, chẳng qua được chia làm năm ngón tay.” Cẩm Nương cười trả lời.
“Tay nghề của ngươi thật khéo léo, trách không được chưa thành thiếu nữ đã xuất giá, mẹ chồng của ngươi cũng thường xuyên khen ngợi.” Tứ thẩm vẫn thân mật lôi tay Cẩm Nương cười nói, trong mắt lại lộ ra tia lãnh ý, nàng đều đã thẳng miệng hỏi rồi, nếu như bình thường sẽ ngay lập tức tự mình đòi làm một đôi để tặng nàng, nhưng đứa cháu này cũng thật lợi hại, nói không phải là vật gì đáng giá, thật không nên trông mong vào kẻ hẹp hòi này nữa, thứ xuất đúng là không có một chút phóng khoáng.
Nụ cười trên mặt tuy không giảm, chẳng qua bao tiền lì xì khi lấy ra, cũng là ném vào trong mâm, có chút giống phát phần thưởng cho ăn xin ngoài đường.
Vương Phi ở một bên nhìn thấy ánh mắt liền ngưng trọng.
Cẩm Nương cũng không để ý đến, cung kính nói tạ ơn, rồi đi đến trước mặt Tam thúc cùng Tam thẩm, Tam thúc vóc người có chút mập, oai vệ ngồi trên ghế, sắc mặt nhìn có chút sưng, một bộ dạng như chưa tỉnh ngủ hẳn, tam thẩm thì rất ốm, khuông mặt lộ ra vẻ hiền lành nhát gan, thấy Cẩm Nương đi tới đây, vội vàng cười đem bao tiền lì xì lấy ra, ánh mắt Tam lão gia vừa lướt qua, tay nàng liền có chút run, Tam lão gia ở trước mặt Cẩm Nương đoạt lấy bao lì xì, mở ra nhìn thoáng qua, rồi sau đó mới bỏ vào khay của Cẩm Nương, lười biếng nói với Cẩm Nương: “Cháu dâu, ngươi là người cầm hắc ngọc, sau này Tam thúc sẽ phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn, bao lì xì hôm nay là để chúc mừng ngươi, sáng mai nhớ cho lại Tam thúc một phần hậu lễ nha.”
Cẩm Nương nghe xong thì vẻ mặt hắc tuyến, tam thẩm ngược lại ngượng ngùng cười mỉa nói với Cẩm Nương: “Cháu dâu chớ để ý, Tam thúc của ngươi trêu chọc ngươi thôi.”
Tam thúc nghe xong cũng cười, chờ Cẩm Nương nhận lễ, nói tạ ơn, hắn mới lầm bầm, như là cố ý nói cho Cẩm Nương cùng Vương Phi nghe : “Ta nghe thông gia ở biên giới nhiều năm, có được ít hổ cốt thượng hạng, Tam thúc ta có thể uống rượu hổ cốt kia là tốt rồi, có thể khiến thân thể khỏe mạnh.”
Cẩm Nương nghe được liền giật mình, bất đắc dĩ quay đầu cười nói: “Để ngày nào đó cháu dâu trở về xin phụ thân một ít để biếu Tam thúc.”
Tam thúc ánh mắt tựa như nhắm mà không nhắm, cả thân thể ngồi lệch một bên trên ghế, nghe lời này ánh mắt mới mở to một chút, nói: “Ừ, nhớ kĩ, nếu muốn xương cánh tay mà ngâm tốt thì phải ngâm với rượu Trúc Diệp Thanh.”
Vương Phi nghe không nổi nữa, liền dắt Cẩm Nương đi xuống dưới, khóe mắt của Cẩm Nương liếc một cái liền thấy được bộ dạng xấu hổ của Tam thẩm khi nhìn mình.
Nhị thúc Nhị thẩm sớm đã chuẩn bị xong bao tiền lì xì, Nhị thúc thư sinh nho nhã, Nhị thẩm vẻ mặt có chút lạnh lùng, phong thái tao nhả, ánh mắt rét lạnh, nghe nói trước khi gả vào đây là tài nữ nổi tiếng của kinh thành, thảo nào có chút thái độ không để người khác vào mắt.