Lúc ánh mắt mọi người đang mập mờ thì đội ngũ lại lên đường, trước khi lên xe ngựa Doãn Thiên Lương ngầm thở dài, quả nhiên lên xe chỉ thấy mẹ chồng đang híp mắt nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh.
“Lương nhi, con đã nghĩ thông?” Quận Vương phi bận rộn lôi kéo tay nàng hỏi.
Nghĩ thông suốt cái gì ... Nghe giống như hỏi khách hàng muốn hay không muốn nhận cái gì kia vậy.
“Mẹ, ngài đừng nghe Thừa Dục nói hươu nói vượn, con vẫn trong sạch.” Doãn Thiên Lương nói, trong lòng hận nha, Triển Vong Phi a Triển Vọng Phi, cái người t*ng trùng đầy não này, mỗi lần không trêu chọc tôi, trong lòng anh khó chịu phải không?
Quận Vương phi bĩu môi ngắm nàng một cái: “Trong sạch ... Làm vợ người ta còn trong sạch như vậy cũng không cần nói a. Lương nhi à, tốt nhất con hãy suy nghĩ một chút, mẹ thật không hại con, mẹ là vì tốt cho con.”
Nói đến cha của Lục Quân Tắc, Doãn Thiên Lương cảm thấy rất kì quái, theo lý thuyết lão Quận vương có phải hay không cũng phải có bài vị để thỉnh thoảng tế bài gì đó? Nhưng vì sao nàng đã vào cửa gần một năm cũng không có loại “hoạt động” ra mắt này ... Nhưng nếu nói còn sống thì vì sao trên dưới trong phủ lại không có người này?
Đây là chuyện rất kì quái. Nhưng chuyện này nàng cũng không dám hỏi, thứ nhất nếu thật sự không còn thì sẽ tổn thương tâm mẹ chồng, thứ hai, nếu đây là chuyện tất cả mọi người đều biết nàng còn hỏi vậy sẽ đưa tới sự nghi ngờ từ mẹ chồng. bây giờ nàng phát hiện, mẹ chồng nàng tuyệt đối chẳng qua là người phụ nữ ôn nhu ngoài mặt, trên thực tế là một quý bà rất phúc hắc.
Bởi vì Doãn Thiên Lương không biết bố chồng mình bây giờ còn sống hay đã chết cho nên lời kịch buồn bã này của mẹ chồng nàng liền không có câu kế tiếp, cẳng qua là bất đắc dĩ nhìn mẹ chồng nàng một chút.
Bởi vì tối qua bị lời nói của Lục Quân Tắc quấy nhiễu nên không có tâm tư ngủ, cho nên hôm nay trên đườn thì có chút buồn ngủ, đầu dựa vào thành xe thỉnh thoảng gật gật, Quận Vương phi nhìn nàng như vậy liền để cho nàng gối lên chân của mình một lát.
Xe chạy vững vàng, hơn nữa trên xe cũng trải thảm thật dày, chân Quận Vương phi lại ấm áp mềm mại cho nên Doãn Thiên Lương rất nhanh ngủ thiếp đi.
Trong mơ, mơ thấy hai đứa trẻ con chạy tới gọi nàng là mẹ, một nói mình là Lục Nhân Giáp (người qua đường Giáp, bây giờ sẽ gọi là Lục Nhân Giáp), một nói mình là Lục Điêu Thuyền ... Sau đó Doãn Thiên Lương bị dọa một cái đến tỉnh lại.
Xe dừng lại Doãn Thiên Lương cũng không biết, là bị Quận Vương phi đánh thức, xuống xe còn có chút phân không rõ Đông Tây Nam Bắc, vào trạm dịch nghỉ ngơi Quận Vương phi không biết là cố ý hay vô ý nói một câu: “Sau này, buổi tối Lương nhi chớ dày vò quá muộn, nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong câu đó, Hoắc Lũng Nguyệt đi trước mặt quay đầu nhìn nàng một chút, sau đó khóe miệng mang theo một tia vui vẻ quay đầu lại.
Doãn Thiên Lương thật muốn đâm chết .... Tại sao cuộc đời nàng liền thoát không khỏi cái loại ... trắng trợn này? Có lúc nàng thật là muốn làm khó mẹ chồng cũng không có biện pháp, BH a BH.
Buổi chiều, vì phòng ngừa mẹ chồng nói những lời xa xôi chọc người, Doãn Thiên Lương làm bộ như tinh thần rất dồi dào, còn lôi kéo Quận Vương phi nói chuyện, còn muốn hướng lời Quận Vương phi nói về cha của đá cẩm thạch. Sau đó nàng nghe được rất nhiều nghe nói.
Nghe nói cha của đá cẩm thạch là phi thường ngọc thụ lâm phong, chỉ tiếc mặt râu quai nón rất ảnh hưởng đến hình tượng, nghe nói cha của đá cẩm thạch còn vô cùng khôi hài, nghe nói cha của đá cẩm thạch thân cao bảy thước, nghe nói cha của đá cẩm thạch ngâm thơ hay một tay viết chữ đẹp ... Nghe nói cha của đá cẩm thạch chính là người văn võ toàn tài, nhưng là “nghe nói” nhiều như vậy còn không thấy nghe đến trong điểm muốn nghe ... như vậy con người như Thần Tiên này đến hôm nay còn sống hay đã chết rồi ...
Thời gian nghe chuyện xưa luôn qua thật nhanh, chờ mẹ chồng nàng dâu miệng đắng lưỡi khô vén rèm lên thì đã đến hoàng hôn, trời chiều không chút nào tiếc rẻ ánh sáng rực rỡ hào phóng vung vẩy khắp ruộng đồng, khắp nơi tràn ngập màu sắc nhu hòa.
“Thật đẹp, trước kia cha Quân Tắc rất thích thời điểm như vậy.” Quận Vương phi nói, làm như lâm vào hồi ức.
Những điều tốt đẹp kia cũng đủ cho bà nhớ lại cả đời.
Không nghĩ tới cha đá cẩm thạch còn lãng mạn như vậy, đáng tiếc lại sinh ra tảng đá.
Nhưng, vẫn rất hâm mộ mẹ chồng, ở độ tuổi của bà cũng tình thơ ý họa như vậy, ở chút “nghe nói” đó tình cảm của cha mẹ chồng giống như mật vậy, khó trách bây giờ một mình mẹ chồng vẫn có thể sống vui vẻ như thế.
Bầu trời đen tối cuối cùng cũng tới trạm dịch, ba người phụ nữ ăn cơm xong đang chuẩn bị trở về phòng của mình nghỉ ngơi, người làm nói Bắc Chu Nghiễm Vương gia cầu kiến công chúa, Quận Vương phi và Doãn Thiên Lương lập tức nhìn về phía Hoắc Lũng Nguyệt.
Khá lắm, xem một chút người ta rất thành thật, nhanh nhẹn, nhiệt tình, dưới con mắt mọi người sẽ phải là hoa dưới ánh trăng rồi.
Hoắc Lũng Nguyệt mặt đỏ lên khiển trách cung nữ này: “Hỗn trướng, hắn nói đến gặp ngươi sẽ tới báo, quy củ cũng quên sao?”
Cung nữ có chút ủy khuất lui ra, Doãn Thiên Lương quay đầu nhìn Quận Vương phi một chút, con ngươi xoay xoay, vì sao nàng cảm thấy Hoắc Lũng Nguyệt này có chút nghĩ một đằng làm một lẻo thế?
“Lương nhi à, trời không còn sớm, về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Quận Vương phi cũng đứng dậy: “Ta cũng nên trở về ngủ, một lão già lọm khọm không chịu nổi giày vò nữa.”
Trở về gian phòng của mình rửa mặt xong rồi thoải mái khoan khoái mà nằm ở trên giường, tối hôm nay Lục Quân Tắc kia sẽ không trở về ... buổi sáng nàng đã nhiều lần hỏi thăm xcs định qua, cho nên nàng có thể tùy ý chiếm đoạt cả cái giường.
Nhắm mắt lại tưởng tượng cha của đá cẩm thạch hình dáng như thế nào... lại phát hiện nàng chỉ có thể tưởng tượng mặt Lục Quân Tắc gắn lên râu ria, suy nghĩ bộ dạng Lục Quân Tắc ngâm thơ vừa bút thành văn thật đúng là có điểm là lạ, còn muốn Lục Quân Tắc dính râu ria lúc hoàng hôn nhàn nhã ngắm trời chiều ...
Chỉ có một chữ ... Phốc !!!
Nghĩ đi nghĩ lại có chút buồn ngủ, Doãn Thiên Lương tìm tư thế thoải mái chuẩn bị đi tìm Chu Công.