Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 67




Sống an nhàn sung sướng quá lâu Doãn Thiên Lương đi đến lầu bảy liền thở dốc, thở hồng hộc, thở như trâu ... nàng xem xét lại thấy mẹ chồng thoạt nhìn nhu mì giống như nước mặt lại không đổi sắc, hô hấp đều đặn, chỗ dừng lại được đánh giá cao, đứng ở tầng bảy của tháp có thể nhìn thấy cửa thành xa xa, còn có thể nhìn thấy một mảnh màu vàng ngói lưu ly ở nóc nhà hoàng cung, nhìn thật TNND tráng lệ vậy, màu sắc này quá chói con mắt rồi.

Quận Vương phi lôi kéo nàng đi một vòng quanh tháp, đem phong cảnh bốn phía đều nhìn một chút, hành động rất là đắc ý, nhưng, Doãn Thiên Lương thật không có nhìn ra trên mặt bà ấy có một chút mồ hôi nào.

“Ai nha, Lương nhi thế nào lại ra nhiều mồ hôi vậy, để mẹ lau cho con.” Quận Vương phi khẽ kéo tay của mình nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng.

“Không cần, mẹ, con tự mình lau.” Doãn Thiên Lương nói, mẹ chồng là đang biểu diễn động tác mẫu, tự mình cầm khăn tay lau vẫn tốt hơn.

Nàng muốn làm Quận Vương phi liền cho, không biết nàng có nhận ra trước khi mẹ chồng buông tay, khăn tay lụa kia nhẹ nhàng bay ra ngoài, chiếc khăn tay dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng rơi xuống đất, Quận Vương phi ngẩn ra, tay lập tức nắm lan can muốn lật người bắt chiếc khăn, dọa sợ Doãn Thiên Lương một thanh kéo bà lại: “Mẹ, một chiếc khăn thôi ma, ngài cẩn thận chút.”

“Cái gì mà một chiếc khăn mà thôi, đó là cha Quân Tắc đưa cho ta...” Thân thể Quận Vương phi hơi nghiêng ra bên ngoài, một tư thế cũng với chiếc khăn đồng sinh cộng tử, dĩ nhiên Doãn Thiên Lương không thể để cho mẹ chồng mình làm thế, cho nên liền dùng sức lôi ...

Nhưng ai biết ...

Té xuống lại là nàng?

Nghe được tiếng gió vù vù bên tai, Doãn Thiên Lương không tự chủ “a” lên ... Thần a, tầng bảy đó, nàng té xuống đoán chừng thành một đống thịt nát rồi ...

Xa xa, tựa như nhìn thấy mẹ chồng nàng ở trên tầng bảy hướng về phía nàng cười ...

“A....” Doãn Thiên Lương nhắm mắt lại bịt lỗ tai kêu to.

Nghe nói la to có thể giảm bớt sợ hãi.

“A đủ chưa, Oh a?” Có người hỏi nàng.

“Tôi không có chết?” Tạm ngừng xuống.

“Đại khái là không có chết đi, chính nàng nhìn một chút đi.” Người kia nói.

Mới vừa rồi Doãn Thiên Lương là vật rơi tự do thì tốc độ ba hồn bảy vía không có theo kịp giờ phút này rốt cục thở hồng hộc chạy tới mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng rồi. (còi: ý của chị là ba hồn bảy vía của chị đã quay về.) Mở mắt, một đôi mắt đẹp ... cùng với khuôn mặt hơi mỉm cười, tảng đá nhà nàng.

“Ha ha, thật tốt, tôi còn sống ... Ha ha ...” Quay đầu đi ... chết rồi.

Khóe miệng Lục Quân Tắc cong thành vòng cung, ôm nàng từ tảng đá cao nhẹ nhàng rơi xuống đất, đi tới bên người Hoắc Lũng Nguyệt.

“Phản ứng của tiểu cô nương thật đáng yêu, nhưng mà, xem ra dạo chơi không thành.” Hoắc Lũng Nguyệt cười nói.

Ở nơi xa có một bóng người nhàn nhã tự đắc đi tới còn mang theo khuôn mặt cười.

“Lương nhi bị sợ? Lá gan của tiểu nha đầu này cũng không lớn ...” Nói chuyện chính là cái mẹ chồng làm chết ngất người khác, nếu như biết mẹ chồng nàng vô lương tâm như vậy ban đầu còn không có thể kêu gào để cho thổ phỉ thả bà ấy.

“Mẹ, chơi như vậy là quá đáng.” Lục Quân Tắc ôm cái người đang trong trạng thái giả chết bỏ đi.

Còn dư lại hai người phụ nữ nhìn nhau cười một tiêng.

“Đới Lễ ca ca đã biết đau lòng người.” Hoắc Lũng Nguyệt nói.

“Đây còn không phải là ta chọn vợ tốt cho nó sao, lần này thật đúng là cám ơn Lũng Nguyệt, bất quá, còn phải phiền toái ngươi một đoạn thời gian.” Quận Vương phi nói.

Hoắc Lũng Nguyệt gật đầu một cái: “Ha ha, không thành vấn đề, Hạ di. Vừa đúng ta cũng muốn xem một chút Đới Lễ ca ca đau lòng người như thế nào.”

Mơ hồ, tựa như xa lại gần nhẹ nhàng thấm thoát như nữ quỷ u oán khóc thút thít không ngừng lượn lờ ở chung quanh đầu, lượn qua lượn lại ba ngày rồi ...

Đây là người nào thế, khóc còn du dương hơn cả hát?

Mở mắt nhìn một chút, nhé nhé nhé, đây không phải là mỹ nhân mẹ chồng sao? Tại sao giờ phút này lại có bộ dạng giống như cha mẹ chết thế.

Một giây kế tiếp khi mở mắt liền bị ôm vào trong ngực thơm thơm: “Lương nhi con đã tỉnh, hù chết mẹ, nếu con xảy ra chuyện không may thì để cho mẹ sống thế nào a, rất tốt là không có sao, Bồ tát phù hộ.”

“Mẹ, con không sao, ngài đừng khóc được không?” Doãn Thiên Lương nhớ lại vì sao mẹ chồng nàng lại khóc, thật ra thì cũng không thể trách bà ấy, cũng không biết là ai sẽ rơi xuống ...

“Lương nhi, mẹ không phải cố ý, con đừng trách mẹ.” Quận Vương phi nói, thút tha thút thít, mặt mày ảm đạm, thấy thế Doãn Thiên Lương cũng đau lòng.

“Sẽ không trách ngài, ngài cũng không phải là cố ý.” Doãn Thiên Lương nói. Trong đầu chợt hé ra một khuôn mặt tươi cười, khuôn mặt đó là của mẹ chồng nàng, nụ cười này ... Rất xinh đẹp, nhìn mẹ chồng nàng một cái, mưa khóc hoa buồn cũng chỉ như thế đi? Chẳng lẽ là mình hoa mắt?

Có điểm đáng ngờ ... tuyệt đối có điểm đáng ngờ.

“Lương nhi, con phải tin tưởng, mẹ làm hết thảy đều vì tốt cho con, biết không?” Quận Vương phi nói.

Doãn Thiên Lương cười ngọt ngào. Biết mới có quỷ, mẹ chồng à mẹ chồng, ngài có thể đem ta đẩy xuống tới đâu ... Đây là một đầu bài cần phải luận chứng.