Mặc dù trong cầu tiêu không có mùi gì lạ, thế nhưng cũng không phải là nơi thah nhã gì, ngủ một giấc cũng thật đúng là không được tự nhiên, cho nên nín mấy phút, tay Doãn Thiên Lương vuốt ngực làm ra bộ thổi phòng tâm trạng trở về phòng, nha hoàn hầu hạ nàng rửa tay, nằm vật xuống: “Quận vương, ta có chút không thoải mái, không muốn nói chuyện, ngủ trước.”
Rốt cuộc, thế giới có thể yên tĩnh rồi.
Ngày thứ hai, đại phu lại tới xem qua ... nhưng lúc này tới lại là nữ y quan, đổi thuốc và băng bó lại cho Hoắc Lũng Nguyệt. Quận Vương phi lại xin y quan xem cho Doãn Thiên Lương một chút, nói nàng hôm qua vẫn nôn mửa, có phải nơi nào không thoải mái hay không.
Y quan vừa nghe hai chữ “nôn mửa” ánh mắt liền chiếu lấp lánh, nhưng sau khi bắt mạch thì dần dần bình thản: “Mạch tượng của tiểu Vương phi vững vàng, thân thể rất tốt, về phần nôn mửa, đại khái là ăn đồ hư hoặc là thấy mấy thứ khó chịu đi.”
“Thấy ít thứ? Máu?” Quận Vương phi hỏi.
“Ừ, có khả năng này. Trong ngày thường tiểu Vương phi chưa từng thấy qua cảnh đáng sợ như vậy cho nên trong khoảng thời gian ngắn trong lòng không tiếp nhận được, qua hai ngày tự nhiên không sao.” Y quan nói.
Nàng ta nói nhiều như vậy, Doãn Thiên Lương chỉ thấy được ba chữ lọt vào tai “Tiểu Vương phi” ... Người nghe cười khẽ....
Y quan đi, khuôn mặt xinh đẹp của Quận Vương phi cũng có chút ảm đạm, buồn bà nhìn Doãn Thiên Lương, Doãn Thiên Lương cảm thấy Tiểu Thiến chuyển thế cũng chỉ như thế.
Quận Vương phi nhìn, thỉnh thoảng mày lại nhíu lại, khóe miệng thỉnh thoảng lại nhếch một cái, cuối cùng là cười, khuôn mặt ảm đạm lập tức tan mây đen lộ ánh mặt trời rực rỡ.
Sau đó, ngày vẫn yên bình.
Sau đó, đất bằng nổi lên gợn sóng, hại Doãn Thiên Lương thiếu chút nữa đứng không có vững.
Ngày đó, trời vẫn trong, nắng ấm, gió nhẹ tinh tế như cũ, Doãn Thiên Lương mới vừa ăn xong điểm tâm không lâu đang cùng mẹ chồng nói chuyện phiếm, chú quản gia vội vã qua báo nói trong cung có người đến, thần sắc có chút hốt hoảng, không thể nói cao hứng, vẫn là sợ.
Quận Vương phi phân phó bày hương án để tiếp chỉ nhưng chú Quản gia nói không tới tuyên chỉ, mà tới ban thưởng. Ban thưởng cũng phải ra cửa quỳ nhận à, Lục Quân Tắc không ở nhà, Quận Vương phi liền mang theo nàng đến cửa, nhìn thấy vật kia, mẹ chồng nàng dâu hai mặt nhìn nhau, đây là ... ban thưởng ?
Một thái giám mặt không biểu tình đi tới, giống như ai buổi sáng rời giường không nhìn thấy đạp vào mặt hắn một cái vậy.
“Lão nô cho Quận Vương phi, tiểu Vương phi thỉnh an, hôm nay lão nô là phụng ý chỉ Thánh thượng đưa vật này cho tiểu Vương phi, hoàng thượng nói, đây là vật Nhậm cô nương thích nhất, tiểu Vương phi và Nhậm cô nương hợp ý, cho nên vật này liền giao cho tiểu Vương phi, Nhậm cô nương cũng yên tâm.”
“Nhậm cô nương nàng ... Thế nào?” Doãn Thiên Lương hỏi. Nói lời này là lời không may, nhưng cũng không đoán ra rốt cuộc là như thế nào ... Bọn họ trong cung cũng không nói chuyện được.
“Tiểu Vương phi không làm khó lão nô, lão nô bây giờ không biết, chẳng qua là phụng ý chỉ tới tặng đồ cho tiểu Vương phi. Nếu đồ đã đưa đến lão nô liền cáo từ.” Thái giám vội vã chỉ huy người đem đồ khiêng tới để yên ổn liền lên ngựa quay đầu rời đi.
“Nhậm Quân Tử ...” Doãn Thiên Lương không tự chủ nuốt nước miếng, thái giám cũng không tốt nói, còn đem đồ cô ấy thích nhất đưa tới, đây là ...
Quận Vương phi phân phó người đem lồng tre này vào trong phủ, mẹ chồng nàng dâu hai người đứng ở trong viện nhìn hai con vật nhỏ dáng điệu ngây thơ chân thành ở trong lồng.
Vật kia, là hai con gấu mèo nhỏ thứ thiệt, đang núp ở một góc trong lồng tre, nhìn hai người a lạ.
“Mẹ, ngài đã gặp nhiều chuyện, ngài nghe ý tứ của công công có phải hay không Nhậm cô nương nàng ... Đã xảy ra chuyện?” Doãn Thiên Lương hỏi, hai tay đan chéo, hơi run rẩy.
“Đại khái, dữ nhiều lành ít.” Quận Vương phi nắm ở bả vai nàng: “Lương nhi, mẹ biết trong lòng con nhất định có chút không thoải mái, nhưng chuyện của Nhậm cô nương chúng ta cũng không cần thiết phải can thiệp, nếu đây là cái nàng thích nhất thì con thay nàng chiếu cố đi, cũng coi như không làm ... thất vọng một hồi kết bạn với người đó.”
Doãn Thiên Lương không lên tiếng, nhìn chằm chằm hai con gấu mèo. Nhậm Quân Tử là điên chết hay bị Doãn Liệt giết?
Vì vậy, Doãn Thiên Lương ngày này rất yên tĩnh, làm cho người ta dọn một căn phòng nhỏ thu xếp hai con gấu mèo nhỏ, sau đó ngồi ở ngưỡng cửa nhìn. Hai con gấu mèo nhỏ thấy nàng hình như cũng không sợ người lạ, thân thể nhỏ tròn vo từ từ đi tới, ở bên người nàng ngửi ngửi một cái rồi lùi đến trong góc gặm là trúc. Rất tốt là gấu mèo không giống chim, nếu không lại bị dị ứng rồi.
Khá tốt là buổi sáng khi đưa gấu mèo tới còn tặng kèm một xe lá trúc. Tiểu thái giám này nói, lá trúc sẽ từ nội vụ phủ đưa tới, tiểu Vương phi không cần phải lo lắng. Trước khi đi còn để lại một tiểu thái giám vẫn phục vụ gấu mèo nhỏ ở trong cung.
“Ai, nếu các ngươi nói được, thì có thể nói cho ta biết Nhậm Quân Tử sống hay chết, đáng tiếc các ngươi chỉ biết ăn lá trúc.” Doãn Thiên Lương than thở nói. Vốn nghĩ rằng có người đi cùng đường, ai biết nửa đường thì mất.
Cơm tối Doãn Thiên Lương ăn rất ít, trở về phòng nằm cũng không ngủ được, sau lưng truyền đến tiếng hít thở vững vàng của Lục Quân Tắc, Doãn Thiên Lương liền nhẹ nhàng thở dài.
Từ đó, Doãn Thiên Lương nhiều thêm một việc, chăn nuôi gấu mèo nhỏ.
Doãn Thiên Lương hỏi tiểu thái giám tên của gấu mèo nhỏ, tiểu thái giám nói một con tên là đen trắng, một con tên là trắng đen, nhưng Nhậm cô nương chỉ gọi bọn nó là cổn cổn.
Hai con gấu mèo nhỏ mặc dù thấy nàng không có tránh, nhưng vẫn không chịu thân cận với nàng, Doãn Thiên Lương nhìn vật nhỏ cao hứng, chuyện nghĩ trong lòng cũng ít đi, tỷ nhe vết thương của Hoắc Lũng Nguyệt từ từ khôi phục linh tinh ...