“Ha ha, Lương nhi, thời điểm bắt bướm cũng không chú ý, rớt đồ cũng không biết.” Doãn Thiên Lẫm khẽ cười nói, đem đồ thả vào trong tay nàng: “Cất đi, sau này cẩn thận.”
Doãn Thiên Lương lúc này ngây ngẩn cả người, nàng ngơ ngác nhìn Doãn Thiên Lẫm ... bắt bướm? Chẳng lẽ ngày đó nàng lô ra nguyên hình bị Doãn Thiên Lẫm thấy được? Nếu không hắn làm sao biết được nàng nói dối là đuổi theo con bớm? Nhìn mặt Doãn Thiên Lẫm cũng vô cùng lịch sự tuấn tú, Doãn Thiên Lương suy tính buổi tối có muốn đem hắn diệt khẩu hay không.
“Lương nhi?” Doãn Thiên Lẫm vỗ vỗ đầu nàng.
“A, cảm tạ, tạ nhị ca, sau này ta sẽ cẩn thận.” Doãn Thiên Lương lấy lại tinh thần nói, sau đó quýnh lên đi ra.
Một đường trở lại khuê phòng, trái tim Doãn Thiên Lương đạp giống như đua ngựa vậy... bình tĩnh không được. Xong rồi, nàng mới làm quý tộc có mấy ngày sẽ lại bị thu hồn.
Doãn Thiên Lẫm có thể cảm thấy nàng bị tâm thần phân liệ hay không ? Có thể thực sự mời đạo sĩ tới thu phục nàng hay không? Nàng cũng không muốn giống như Tôn Ngộ Không bị nhốt vào trong lọ, nàng còn phải về nhà. Không biết bây giờ nàng trèo tường trốn đi có kịp không? Thật là không bỏ được thức ăn nhà Vương gia cũng những bày biện cao cấp này a.
Ở trong phòng tới tới lui lui mấy vòng, bọn nha hoàn thấy nàng lắm cái trâm hoa nhỏ đi qua đi lại cũng không hiểu, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu đứng thẳng hàng.
Chợt thấy Doãn Thiên Lương u ám đi tới mép giường thẳng tắp nằm xuống trừng tròng mắt nhìn đỉnh màn, Hương Châu vội vàng tới cúi người xuống hỏi: “Quận chúa, ngài không thoải mái?”
Doãn Thiên Lương nghiêng đầu nhìn nàng ta một chút, bộ mặt mệt mỏi: “hương Châu, đầu ta có chút choáng váng, nếu như một lát lão thái quân truyền cơm, người trở lời thay ta, ta nghỉ một chút.”
“Nô tỳ sai người đi mời đại phu.” Hương Châu nói.
“Không cần, ta một lát sẽ tốt.” Âm thanh của Doãn Thiên Lương yếu ớt, giống như người bị đói bụng chừng mấy ngày. Nói xong ngược lại nhanh chóng, rất nhanh nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hương Châu cau mày, tự mình đi bẩm báo Vương phi.
Đại phu đến xem qua, nói có chút bị gió lạnh, không có gì đáng ngại. bất quá, Doãn Thiên Lương danh chính ngôn thuận đạt được đặc quyền “dưỡng bệnh”, đặc quyền giá cao là uống thuốc. Doãn Thiên Lương trước kia cuồng thích uống cà phê, cho nên coi thuốc như cà phê uống.
Trạm vương phi buổi tối đến xem nàng, lôi kéo tay của nàng : “Đứa nhỏ này, thế nào không cẩn thận lại bị bệnh lúc này.” Nhìn Doãn Thiên Lương một chút bỗng nhiên lại cười: “Hay là xấu hổ khi nhìn thấy Ngạn Chương.”
Doãn Thiên Lương rũ xuống mi mắt, con ngươi cố ý nhìn về phía giữa giường. Cũng không nói lời nào, vốn định kìm nén đỏ ửng một chút, đáng tiếc biểu bì da có chút dày, mạch máu không tệ ... gọi là da mặt dày, cho nên nghẹn không ra được.
Trạm vương phi lại hiểu lầm, nhìn Doãn Thiên Lương vừa cười.
“Lương nhi của chúng ta rốt cục cũng biết xấu hổ, Lương nhi a, mới vừa rồi mẹ đã hỏi, đứa bé Ngạn Chương kia giống như cũng rất vừa ý Lương nhi.” Trạm vương phi nói.
Lão già thích luyến đồng... Doãn Thiên Lương nghĩ đến. Trên mặt vẫn như cũ, một bộ không biết, con ngươi nhìn hướng tới nơi nào.
“Tốt lắm tốt lắm, uống một ngày thuốc là tốt đi, nếu không, Ngạn Chương bị Ngưng nhi và Tịnh nhi đoạt mất.” Trạm vương phi nói.
Tặng miến phí còn sợ nàng không thích đâu, giành đi ... dĩ nhiên, lời này chỉ có thể oán thầm.
Hương Châu bưng thuốc, TRạm vương phi nhìn nàng ngoan ngoãn uống thuốc liền cười: “Thuốc này cũng không trị xấu hổ, hay là Lương nhi đừng uống.”
Mặt Doãn Thiên Lương căng cứng chôn ở sau chén thuốc. Mẹ Vương phi thật có tế bào hài hước.
Mẹ vương phi lại làm nàng không thể làm gì khác là uống một ngày thuốc thì “thân thể suy yếu kia” biến mất. Ngay cả lúc này ánh mắt Doãn Thiên Lăng nhìn nàng cũng có chút không đúng. Mặc dù Doãn Thiên Lương lạnh cả người, nhưng cũng quyết định chủ ý đến chết cũng không nhận.
Sau bữa tối ngày này nói đến chuyện lên Kinh, Doãn Thiên Lương đang muốn lấy việc không liên quan đến mình, lấy cớ trở về “nghỉ ngơi lấy sức”, chỉ nghe Doãn Thiên Lăng nói: “Sao Thiên Lẫm nói Lương nhi không đi đây? Ta xem Lương nhi cũng đi theo lên kinh nhìn một chút, Tịnh nhi và Ngưng nhi không có trong phủ, một mình nàng buồn bực sao.”
“Đại ca, ta không buồn, nhị ca cũng không đi a.” Doãn Thiên Lương nói. Tận lực khống chế giọng nói không nhanh không chậm. Đi thôi đi thôi, cũng đi, trong núi không có hổ, nàng chính là Bá vương.
“Lương nhi.” Trạm vương phi vỗ vỗ tay của nàng : “Thật nhiều năm chưa từng gặp qua cữu cữu, mợ, sợ rằng cũng không nhận ra, vừa đúng đi cùng gặp thân thích.”
“Mẫu thân, ta ... thân thể ta mấy ngày nay khó chịu, nếu như trên đường tạo thành rắc rối làm trễ nải hành trình sẽ không tốt.” Doãn Thiên Lương nói. Nàng hết sức đặc biệt không muốn đi “thăm người thân”.
“Không có sao, có đại phu đi theo còn sợ gì Tốt lắm, ngày lên đường cũng nhanh, Lương nhi ngươi trở về thu dọn đồ đạc đi.” Trạm vương phi nói.
“Vâng, mẫu thân.” Doãn Thiên Lương đứng dậy phúc thân, cúi đầu hướng trốn đi, từ bả vai cũng có thể nhìn ra nàng đang ỉu xìu.
“Lương nhi giống như là thật sự không thoải mái, bằng không ...” Trạm vương gia lên tiếng, tiểu khuê nữ này không thích nói chuyện không thường ra cửa, đến Kinh sợ là sẽ sợ người lạ, ở lại trong phủ cũng tự tại chút.
“Chính không thoải mái mời càng thêm mang theo nàng đi cùng, ngài suy nghĩ một chút, chỉ có Thiên Lẫm cùng Lương nhi, Thiên Lẫm là ca ca, vạn nhất Lương nhi có bệnh gì, Thiên Lẫm lại không có phương tiện chiếu cố, còn không bằng đi theo lên Kinh, ta cũng yên tâm chút.” Trạm vương phi nói.
“Phu nhân nói có lý, vậy thì mang theo Lương nhi đi.” Trạm vương gia nói.
Khóe miêng Doãn Thiên Lẫm khẽ cười.