Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 59




“Chuyện con gái ra chiến trường là có nguyên nhân, con xem Hoa Mộc Lan đó không phải là không thể làm gì sao? Tuy nói Hoắc tiểu thư không phải thay cha nhập ngũ, nhưng lại vì cha báo thù. Mười lăm năm trước một lúc bắt giam hai cha con, Hoắc lão Tướng quân dúng cảm hi sinh cho tổ quốc, mặc dù dưới gối Hoắc lão Tướng quân chỉ có một con lại không làm gì được vì chưa kịp lớn, Hoắc tiểu thư từ nhỏ liền lập trí hướng báo thù cho phụ huynh, những năm này nàng ta cũng vẫn khổ luyện võ thuật và binh pháp, hôm nay rốt cục có cơ hội, hoàng thượng cũng đặc chuẩn nàng ta đi, nói cho cùng là hài tử số khổ.” Quận Vương phi nói.

Là mạng rất khổ, tính ra khi đó mấy tuổi à? Suy nghĩ một chút thì lúc ấy nàng ta mới năm sáu tuổi, nào biết trên đời có chuyện tàn khốc như vậy, quả nhiên, cũng là năm thường thu hoạch tốt.

“Hoắc tiểu thư là một cô gái làm cho người ta rất bội phục.” Những lời này của Doãn Thiên Lương là chân tâm thật ý.

“Ừ, vậy cũng được. Nhưng ...” Ngắm Doãn Thiên Lương một cái: “Dù thế nào thì lương nhi con cũng phải đề phòng, nhìn cho kỹ Quân Tắc.”

Phốc ...

Nhìn cho kỹ hả? Cầm dây truyền xuyên qua hay là tìm thầy phù thủy hạ cổ tình cho anh ta?

“Mẹ, thật ra thì ... Nếu như bọn họ thích nhau cũng không sao, dù sao ngài cũng gấp bồng cháu.” Doãn Thiên Lương nói.

“Nói ngu gì đó? Cái đứa bé này, nhìn con ngày đó lợi hại như vậy, thế nào lại có ý nghĩ ngư xuẩn như thế.” Quận Vương phi dí trán nàng một chút: “Trượng phu giống như của hồi môn nhà mẹ tặng, bái đường vào động phòng liền thuộc về mình, người có thể hào phóng đưa đồ của mình cho người khác sao? Đứa nhỏ này ...”

Thì ra trượng phu là một loại tài sản riêng ... Nhìn mẹ chồng lý luận dúng mãnh vậy đoán chừng cha đá cẩm thạch cũng chính là cha chồng của mình, cũng chính là một phần tài sản của mẹ chồng, khó trách người lớn đơn bạc. Có câu nói, tiền sinh tiền, tài sản sinh lợi, một phần tái sản dĩ nhiên “năng lực sản xuất” có hạn.

“Mẹ, cái này ... sau này hãy nói đi... Hiện tại suy tính cũng quá xa với.” Doãn Thiên Lương nói. Nàng cũng không tin nữ nhân Doãn Thiên Lương này lại dễ dàng mất đi cuộc hôn nhân này, nhìn tác phong của tên kia cũng biết là một siêu cấp Khổng tước, nơi nào dễ dàng lại tìm thêm một con siêu cấp Khổng tước cái như vậy ...

Lại nói, nàng đã ở trước Phật thành kính cầu nguyện cho anh ta qua ...

“Không xa, trước đó vài ngày ta cùng Thái hoàng thái hậu lão nhân gia nói ta có cô cháu gái nhân phẩm tướng mạo tốt, cái gì cũng tốt, Thái hoàng thái hậu lão nhân gia đang đinh đem nàng cho Thiên Lẫm đó.” Quận Vương phi nhẹ nhàng ném ra một quả lừu đạn.

“A? Nhị ca của con?” Doãn Thiên Lẫm cũng bị giải quyết.

Mắt chăm chú nhìn Quận Vương phi ... từ lúc bà chọn trúng tên ngốc Doãn Thiên Lương liền đối với nam cưới nữ gả của Doãn gia rất nhiệt tình, hai đôi Ngưng, Tịnh này không chừng cũng cũng là bà ấy buôn bán, xong rồi, làm xong Doãn Thiên Lẫm ... mục tiêu của bà không phải còn dư lại một Doãn Thiên Lăng sao?

Ông trời phù hộ Doãn Thiên Lăng ý trí nhất định phải kiên cường, bây giờ không có được đào hôn hay không chịu cưới gì a...

“Năm nay hôn sự của Thiên Lẫm xong chỉ còn sót lại Thiên Lăng, tuổi của Thiên Lăng cũng không còn nhỏ, huống chi là Thế tử sẽ không kết hôn cũng không được đúng không?” Tay Quận Vương phi chống má cười híp mắt nói.

Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.

“Mẹ, điều này cũng hơi xa xôi...” Doãn Thiên Lương nói.

Vốn tưởng rằng có năng lực một chút, nhưng khi nhìn tốc độ này, không cần phải đến cuối năm đoán chừng hai vệ tinh còn lại cũng sẽ bị bắn hạ.

“Coi như Thiên Lăng không muốn cưới, kéo dài hai năm cũng đủ rồi đi?” Quận Vương phi nói.

“Cái đó, con cũng không biết, đến lúc đó hãy nói thôi.” Doãn Thiên Lương nói.

“Lương nhi đã nói thì cần phải giữ lời nhé, mẹ đang chờ bồng cháu đây.” Quận Vương phi nói.

Ách ... mẹ chồng, ngài nói chuyện có thể không cần trực tiếp như vậy không? Ngài không nhìn ra con dấu ngài thật ra thì vẫn đang còn là nụ hoa đợi để nở sao?

Thật ra thì, ở kinh thành, nếu như không đi thỉnh an, nếu như không đi gặp một ít người đáng ghét, nếu như không bị người đáng ghét đến vây xem, mỗi ngày vùi ở trong biệt viện cũng rất thoải mái.

Hai mẹ chồng con dâu Doãn Thiên Lương cứ như vậy thoải mái làm tổ đến chim oanh bay múa trên cỏ, khí trời bắt đầu trở nên ấm áp, mẹ chồng nàng dâu hai người không có gì để cho người ta mang xích đu ở trong vườn hoa phơi nắng, ngày thoải mái làm quên mất đang chiến tranh ở biên cương .... cũng thuận tiện quên mất những người khác đang tắm máu chiến đấu anh dũng ở biên cương.

Cho đến một ngày sau khi nhận được một phong thư gửi đến, Quận Vương phi tựa hồ bừng tỉnh hiểu ra nói một câu: “A, cũng quên mất ta còn có con trai.”

Doãn Thiên Lương kích động đem miếng táo cứng rắn nuốt xuống, nghẹn đến trợn trắng hai mắt.

“Chiến trận đã đánh xong?” Doãn Thiên Lương hỏi. Không thể nào, ngày tốt lành nhanh như vậy đã hết.

“Không có đâu, chính là báo cái bình an.” Quận Vương phi nói, xem xong th dâu ư rồi mẹ chồng nàng dâu tiếp tục phơi nắng: “Lương nhi, ta ở trong phủ đã nhiều ngày không có ra cửa, hai ngày nữa đi đạp thanh đi.”

“A? Đạp thanh? Tốt.” Doãn Thiên Lương nói. Dạo chơi ở vùng ngoại ô, hình như là chủ ý thật tốt.

Nghe nói ngày mai đi đạp thanh, hôm nay mẹ chồng cho người chuẩn bị đồ, ở ngày xuân ấm áp này, đã quá trưa, Doãn Thiên Lương vẫn ở xích đu lắc qua lắc lại ... nha hoàn bên cạnh Quận Vương phi tới mời nàng đi qua, Doãn Thiên Lương đứng lên, nhìn mặt trời một chút, khoảng cách tối thì còn sớm, bây giờ đã chuẩn bị ăn cơm?