Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 57




“A, con biết.” Đáp lại có chút ỉu xìu, cho nên nàng ghét ở kinh thành, không có sao phải đi vào hoàng cung, cái nơi làm cho người ta khẩn trương nâng cao tinh thần để la cà.

“Mẹ biết con không muốn đi, nhưng cũng không có biện pháp, ngày mai sẽ cùng mẹ đi lướt qua cái đi.” Quận Vương phi nói.

“A.” gật đầu một cái, trận chiến đánh xong nhanh một chút đi, như vậy nàng có thể rời khỏi kinh thành.

“Lương nhi không thích mẹ.” Quận Vương phi liền thở dài một hơi.

A ... Thích, thích rất nhiều.

“Lương nhi thích mẹ mà, tại sao ngài lại nghĩ như vậy?” Doãn Thiên Lương hỏi.

“Dọc thoe đường đi Lương nhi cùng mẹ nói ít như vậy, cũng không có cùng Lý Đằng Long nói nhiều.” Quận Vương phi nói.

“Mẹ, đó là chuyện không có cách nào khác, phô trương thanh thế mà thôi.” Vừa nhắc tới Lý Đằng Long, Doãn Thiên Lương không tốn hơi thừa lời, thổ phỉ chết tiệt, dám nói những lời chiếm tiện nghi bà cô ta, còn mưu toan dùng đầu ngón tay làm bẩn khuôn mặt của ta.

“Lương nhi, đến lúc đó mẹ với con cùng đi tìm tên khốn khiếp kia báo thù.

Một hàng hắc tuyến ở trên trán Doãn Thiên Lương như ẩn như hiện. nàng phát hiện người đẹp mẹ chồng này thật ra cũng có chút khuynh hướng bạo lực.

Ngày thứ hai, mặc dù bây giờ không muốn rời giường, nhưng nghĩ đến muốn vào cung thỉnh an Doãn Thiên Lương vẫn thuyết phục mình bò dậy, ai nha, một người ngủ trên giường mềm thật thoải mái, cánh tay chân bày nơi đó bày nơi kia, một chút chường ngại vật cũng không có.

Rửa mặt tốt rồi ăn cơm, theo người đẹp mẹ chồng vào cung thỉnh an, bời vì Doãn Thiên Lương truyền trong giang hồ là ngốc tử cho nên trước mặt Thái hoàng Thái hậu và một đám lão thái thái vẫn giữ vẻ ngây ngô, lẳng lặng ngồi ở bên người Quận Vương phi, hỏi nàng thì nàng trả lời đơn giản, không hỏi tốt hơn.

Thật ra thì trong lòng nàng đang suy nghĩ muốn gặp một người, cái người mà nghe nói bị điên rồi, Nhậm Quân Tử. Không biết nàng ấy điên thật hay giả điên.

Đang ngồi xuất thần chợt bị Quận Vương phi đụng một cái, ngẩng đầu nhìn nhìn, một tiểu thái giám đang khom người đứng ở trước mặt nàng: “Xin Quận chúa theo nô tài đi gặp một người.”

Đi gặp một người? Tim đập dồn dập, chẳng lẽ là đi gặp Nhậm Quân Tử?

Cáo lui ra ngoài nhỏ giọng hỏi thái giám: “Xin hỏi công công, người muốn gặp là ai?”

“Đến ngài tự nhiên sẽ hiểu.” Tiểu thái giám nói. Doãn Thiên Lương liền không hỏi nữa.

Nhìn tiểu thái giám đi đường cũng không phải Thanh Chỉ cung, chẳng lẽ không phải cho nàng gặp Nhậm Quân tử? Trong lòng lại thoáng qua một người ... cái nha đầu Thanh Uyển công chúa chết tiệt kia. Chẳng lẽ muốn bôi đen nàng?

Nha đầu chết tiệt kia, tốt nhất khách khí cho ta một chút, nếu không như đá cẩm thạch ca ca của ngươi nói, kiên quyết khi dễ lại.

Tiểu thái giám lượn quanh lại lượn quanh, dần dần cũng có thể nghe thấy tiếng ngựa hí chó sủa, Doãn Thiên Lương cẩn thận chuẩn bị, chẳng lẽ muốn đem nàng ném vào chọi trâu? Hay là muốn cùng nàng đua ngựa?

Ngượng ngùng a, hai thứ này bọn họ một chữ cũng không biết.

Rất tốt rất tốt, tiếng ngựa hí chó sủa lại biến mất, tiểu thái giám mang theo nàng lượn quanh đến một đường nhỏ vắng vẻ, đường nhỏ này trồng đầy bụi cây, phải là bụi hoa đi? Nhưng bây giờ là mùa đông cũng chỉ còn màu xám mà thôi.

Không nhìn ra đường nhỏ này còn cố gắng lượn quanh, nếu chính nàng đã sớm lạc vào mê cung, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, vắng vẻ như vậy chẳng lẽ là đường đến lãnh cung? Nhưng nếu đến lãnh cung Hoàng đế còn không kể nàng làm gì?

Rốt cục phía trước cuối con đường nhỏ, cái nơi cuối cùng đó lại là hai bụi cây hoa đang nở rộ, hoa màu hồng rất là xinh đẹp, lộ ra mềm mại. Dường như cũng không phải là hoa mai, nhưng thật dọa người, trên cây kia treo một người áo đỏ lắc lắc trái phải, tóc dài gần quét đất. Gương mặt đó nhìn rất quen mắt.

Cảnh tượng như thế thấy thế nào cũng giống như phim kinh dị.

“Nhậm cô nương, tiểu Quận chúa đến gặp ngài.” Đến trước mặt người đang treo ngược, tiểu thái giám nói.

Nhậm Quân Tử phảng phất như không nghe thấy, tiếp tục lệch trái lệch phải như lúc đầu, tần số ánh mắt đều không nháy xuống.

Doãn Thiên Lương thấy rõ, một chân Nhậm Quân Tử bị quấn lấy, một chân khác bị quấn ở trên cây khô. Nhìn giống như là bị người treo lên.

“Công công, Nhậm cô nương tại soa có thể như vậy?” Doãn Thiên Lương chỉ chỉ cách luyện này.

“Hồi Quận chúa, Nhậm cô nương mỗi ngày đều treo như vậy, nàng ấy không đói bụng chắc là sẽ không xuống.” Tiểu thái giám nói, lại cung kính khom người: “Hoàng thượng nói trước kia Nhậm cô nương thích nhất Quận chúa, để cho ngài bồi nàng trò chuyện không chừng lại tốt.”

Không được tốt lắm ... ngươi cũng phải nói cho ta biết bệnh thế nào đã.

Tiểu thái giám đi, Doãn Thiên Lương nhìn kỹ bốn phía một chút không có phát hiện thân hình khả nghi nào liền thoáng thả tâm, nhỏ giọng nói: “Nhậm Quân Tử? Là tôi, cô còn nhớ tôi không?”

Nhậm Quân Tử không để ý tới nàng, vẫn lắc qua lắc lại như cũ.

Mặc cho Doãn Thiên Lương nói với cô ấy như thế nào, ánh mắt của cô ấy đều không nháy một cái, thẳng đến gần nửa canh giờ, chợt trong tay áo Nhậm Quân Tử bay ra một sợi dây màu trắng lên cây, thuận thế liền ngồi ở một đoạn dây bền chắc trên cây khô, còn thuận tay hái được đóa hoa cầm trong tay nhìn.