“Quận vương nói, trên đường đi để cho con trông nom ngài, đây là quân lệnh.” Doãn Thiên Lương nói.
Đừng kích động, cùng lắm là chết, không chừng chết có thể hoàn hồn, không
nghĩ tới, chuyển tới cổ đại còn có thể trở về như vậy ...
Cắn
răng một cái, vén rèm xe lên, đi ra ngoài, nhảy xuống xe: “Ngươi chính
là Lý Đằng Long?” Trước xe ngựa đứng một nam nhân thoạt nhìn cao to, râu ria xồm xàm, cũng không thấy rõ cụ thể khuôn mặt, tóc cũng tùy tiện
buộc như cỏ dại, ăn mặc lỗ mẵng điển hình.
Nam tử kia cũng ở đó nhìn nàng, trong mắt toát ra một tia kinh ngạc.
“Tiểu cô nương là?” Lý Đằng Long hỏi.
“Người nào mời người a? Mới vừa rồi gọi phu nhân bây giờ đổi thành tiểu cô
nương? Không thành tâm mời khách à.” Doãn Thiên Lương tận lực để cho
mình cười nói, nàng biết, mình cười nhất định có chút cứng nhắc.
Nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, người vương phủ đúng là chết không ít,
xem ra tảng đá cẩm thạch kia cũng không có nghĩ đến nhiều như vậy, nếu
hôm nay hại nàng chết ở chỗ này, nàng hóa thành quỷ cũng đem anh ta biến thành pho tượng đứng trước mộ của mình.
Lý Đằng Long càng thêm kinh ngạc: “Ngài là tiểu phu nhân?”
“Lớn hay nhỏ ta vẫn là phu nhân. Lý Đằng Long, nếu hôm nay chúng ta không
muốn đi Thanh Long trại làm khách thì sẽ như thế nào? Phơi thây tại chỗ
hay là bị chói gô đi?” Doãn Thiên Lương hỏi.
Vế sau đi, nàng không muốn chết.
“Không dám, nhưng có thể phải ủy khuất hai vị phu nhân.” Lý Đằng Long nói.
Doãn Thiên Lương liền thẳng tắp nhìn hắn, trong lòng đồng thời còn suy nghĩ
không biết ánh mắt này có đủ xơ xác tiêu điều hay không, thật là ngu a,
năm đó thời gian đi theo lão thái quân không có học tập một ít ánh mắt.
“Ngươi biết gia thế nhà của ta sao?” Doãn Thiên Lương hỏi. Muốn trói thì trói
một mình nàng đi ... không phải là nàng cao thượng, chẳng qua là mẹ
chồng tốt với nàng như vậy, không đành lòng.
Lý Đằng Long lắc đầu: “Không biết.”
“Hứ.” Doãn Thiên Lương bĩu môi. “Ngươi thấy ta nhỏ bắt nạt ta hả? Mới vừa rồi ta nghe thấy, thị vệ nói cấp bạc cho các ngươi không ít, nghĩ đến cũng
cho Thanh Long trại các ngươi tiêu xài đủ một chút, nhưng bây giờ xem ra ...” chỉ chỉ những người ngã xuống đất và cái rương trước xe: “Tiền bạc trong rương này không động một chút nào, có thể thấy được ngươi không
phải là cần tiền, nếu không cần tiền thì đó chính là cần người, nhưng
chúng ta một đường vẫn cẩn thận một chút, làm sao ngươi tính toán được
mà chờ ở nơi này cướp của chúng ta đây?”
“Đó là bởi vì mấy ngày trước tại hạ ở trạm dịch, trong lúc lơ đãng thấy đại phu nhân xinh đẹp sinh
lòng ái mộ, muốn cướp để làm áp trại phu nhân.” Lý Đằng Long nói.
“Thúi lắm.” Doãn Thiên Lương nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất: “Ta xem ngươi cũng là một hán tử, cũng thêu dệt ra những lời rắm thối không hiểu biết này, một mình ngươi sỉ nhục mình không việc gì chớ vũ nhục mẹ ta. Lời
ta nói vừa rồi còn chưa nói hết đâu, Lý Đằng Long, ngươi coi như thêu
dệt nữa thì ta cũng biết rõ ngươi không phải là giành cái áp trại phu
nhân gì, hơn nữa ngươi nhất định biết thân phận của chúng ta, nói đi,
ngươi muốn điều kiện gì mới có thể bỏ qua cho chúng ta?”
Lý Đằng Long chợt cười ha ha: “Tiểu phu nhân này giống như còn có can đảm, ta thích, không bằng ngươi hãy đi cùng ta.”
“Ta cảm thấy ngươi không có cái mạng đó.” Doãn Thiên Lương run rẩy lên can
đảm đi về phía trước hai bước: “Lý Đằng Long, ta cho ngươi biết, bất kể
người phía sau ngươi là ai, chọc Quận vương phủ và Thân vương phủ chúng
ta, ngươi hãy chờ chết không toàn thây đi, nếu ngươi thông minh cải tà
quy chính có lẽ sẽ có một con đường sống ...”
“Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.” Lý Đằng Long nói.
Sau lưng còn sót lại mấy tiểu lâu la cũng ồn ào lên theo.
“Xem ra ngươi vẫn quyết tâm, thế này đi, ta đi với ngươi, ngươi thả mẹ ta.
Sống trên đời đều là cha sinh mẹ dưỡng, ngươi ác nghiệt cũng không làm
quá mức, nếu không sẽ bị trời phạt, ta đi với ngươi có thể uy hiếp được
Quận vương phủ, hơn nữa còn thêm cái Thân vương phủ, như thế nào?” Doãn
Thiên Lương nói. Nói xong chân tay đều có chút lạnh như băng, má ơ, cuối cùng nàng cũng đưa mình vào ổ sói rồi.
Ông trời ngươi xem ta ở đây có ít phần lương thiện đưa ta trở về hiện đại đi, nơi ấy không có thổ phỉ ...
“Tiểu cô nương thật có khiếu làm áp trại phu nhân, nhưng, Lý mỗ muốn hướng về vẻ đẹp, hơn nữa, tiểu cô nương ...” Lý Đằng Long cũng đi lên trước hai
bước, còn cách Doãn Thiên Lương đến gần hai bước: “Tiểu cô nương, Lý mỗ
độc ác đã sớm bị ông trời đưa xuống địa ngục, cho nên không quan tâm
nhiều đến việc này ...”
Lý Đằng Long đưa tay qua, đoán trừng làm
chuyện xấu gì, Doãn Thiên Lương nhanh tay nhanh chóng đưa lên ffaauf,
làm bộ gãi đầu hai cái, rất tốt là mẹ chồng nàng làm cho nàng có thói
quen mang trâm cài, mắt thấy tay kia đến trước mắt, Doãn Thiên Lương
dùng tốc độ nhanh nhất rút cây trâm hung hăng đâm qua ...
Kết quả như thế nào?
Kết quả chính là, cây trâm của Doãn Thiên Lương còn chưa có ghim vào trên
tay Lý Đằng Long thì thuận tiện phía sau lưng đau giống như bị kim đâm
một cái, sau đó liền ... bùm ... tốc độ té xỉu có thể nói là hiệu quả
nhanh chóng, hạt châu nho nhỏ đụng phải trên người nàng, nàng liền mềm
nhũn nằm ở trên mặt tuyết.
Biến thành người bị ngất nằm ở trên
mặt tuyết. Người ngất không có tri giác, cho nên không nhìn thấy mẹ
chồng nàng duyên dáng ra sân, không nhìn thấy mẹ chồng nàng lưu loát
giết người, không nhìn thấy mẹ chồng nàng lúc giết người khóe miệng vẫn
cười diễm lệ, không nhìn thấy mẹ chồng nàng hướng về phía thi thể đầy
đất nhìn cũng không nhìn một cái, dĩ nhiên cũng không biết mẹ chồng nàng xách nàng lên xe ngựa giống như xách một túi bông, dĩ nhiên cũng không
nhìn thấy Lý Đằng Long ngây ngốc hồi lâu rồi liều mạng chạy giống như bị quỷ đuổi theo