Không biết, không nên hỏi nàng, đi hỏi đá cẩm thạch.
“Sợ là có chuyện gì quan trọng rồi...” Quận Vương phi tiếp tục lầu bà lầu bầu.
Doãn Thiên Lương vươn cổ chờ Quận Vương phi suy đoán tiếp theo là “sự kiện
trọng đại” gì chỉ nghe Quận Vương phi lại nói: “Cũng không biết là
chuyện gì ...”
Doãn Thiên Lương thấp đầu, hơi kéo kéo khóe miệng, mẹ ruột, ngài không nên láng phí tình cảm mang theo như vậy.
Nhưng, tuy nói thế, hứng thú của Doãn Thiên Lương cũng được treo lên rất cao,
cũng rất muốn biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả,
không cần nàng hỏi, lúc ăn cơm tối, Lục Quân Tắc trên bàn cơm nói cho
bọn họ biết, nguyên lai là biên giới căng thẳng, cho nên Lục Quân Tắc
mới bị từ phía Nam điều đến phía Bắc trấn giữ, dĩ nhiên Doãn Thiên Lăng
đến đây để đi cùng.
Đánh giặc? Thời đại chiến tranh lạnh ... suy
nghĩ một chút liền thảm thiết, suy nghĩ một chút thì Tư Ba Đạt, suy nghĩ một chút .... chém giết mặt đối mặt, suy nghĩ một chút thì có thể sợ,
nghe nói ở các nước cổ đại còn phải chém lỗ tai người để đếm, suy nghĩ
cũng thấy run rẩy.
Len lén nhìn hai giống đực này một chút, bọn
họ sắp ra chiến trường chỉ huy tiến hành tàn sát Đại quy mô ... hoặc là
bị tàn sát, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
“Đánh giặc ? Không phải là đang rất tốt sao, tại sao lại phải đánh giặc rồi? Đây là nói thế nào ...” Quận Vương phi nói.
Nói như thế nào ... cướp đoạt đất đai, thị hiếu tranh giành thôi.
“Cho nên, mẹ, ngài và Lương nhi về Kinh thành trước, chờ chiến sự qua ta lại đi đón hai người trở lại.” Lục Quân Tắc nói.
“Không được, ta và Lương nhi thế không phải là đào binh rồi hả? Không được, ta và Lương nhi ở lại trong Vân Trung thành này.” Quận Vương phi nói.
Nàng không muốn, nàng phải về đến chỗ an toàn. Ở chỗ này vạn nhất bị đánh
chiếm thành tù binh ngược lại làm cho người ta thêm phiền toái.
“Cứ quyết định như vậy, qua hai ngày ta bí mật đưa mẹ và Lương nhi hồi kinh.” Lục Quân Tắc nói.
“Lục Quân Tắc.” Lông mày Quận Vương phi nhẹ chau.
“Đây là quân lệnh.” Lục Quân Tắc nói.
Phải quyết định như thế, đẹp trai a, anh trai. Thật đàn ông. Chờ anh chiến thắng trở về tặng anh một số hoa tươi.
Ăn xong cơm tối, Quận Vương phi nói muốn cùng Lục Quân Tắc nói chuyện một
chút, Doãn Thiên Lương nói hồi lâu không thấy em gái mình cũng có lời
muốn nói, ánh mắt kia ... thấy thế Doãn Thiên Lương cũng tiến vào ổ sói.
Phòng khách.
Hai anh em một ngây ngô một khuôn mặt cười ... chắc hẳn phải vậy, mặt cười khẳng định không phải là Doãn Thiên Lương.
“Gần đây Lương nhi lại mập chút.” Doãn Thiên Lăng gần như thích chèn ép cân nặng của Doãn Thiên Lương.
“A, phải không? Phụ vương và mẫu thân có khỏe không?” Doãn Thiên Lương hỏi, a, lại có thể sau khi chia tay nàng lại có cha mẹ ruột, duyên phận thật là kỳ diệu.
“Trong thư Thiên Lẫm nói đã bình an về Sở, bọn họ
còn nhớ tới ngươi. Lương nhi, Thế Lễ đối với ngươi được không?” Doãn
Thiên Lăng hỏi.
Doãn Thiên Lương gật đầu, có được hay không ...
cũng không để nàng đói bụng, không có đánh măng nàng, cũng không để cho
nàng mua đông phải đi giặt quần áo, cũng không để cho nàng nằm lạnh.
Thật ra thì nàng muốn hỏi một chút, nữ nhân ngươi cố ý làm người đứng giữa không? Khi nào anh đón dâu.
“Lương nhi, ca ca len lén nói cho ngươi biết một bí mật, đây cũng là một trong những nguyên nhân Thế Lễ đưa ngươi hồi kinh.” Doãn Thiên Lăng nói, hề
hề thần bí.
Thần bí như vậy khẳng định không phải là lời gì hay.
“Không phải là sợ tai họa của chiến tranh sao?” Doãn Thiên Lương nỏi, ánh mắt còn là rất trân thành.
“Lương nhi, ngươi suy nghĩ một chút, biên giới Ly Vân dài trăm dặm có thừa,
hãy nói, cho dù hai nước khai chiến, lại có mấy người đi về hậu phương
bắt sống người nhà? Thứ ba, ở Vân Trung, Vương phủ có trọng binh bảo vệ
nên cho dù gia quyến có ở cũng không có chuyện.” Doãn Thiên Lăng bắt đầu dẫn dắt từng bước.
“Cũng có đạo lý, thế là vì cái gì?” Doãn Thiên Lương hỏi. Người chết, còn không nói mau một chút.
“Bởi vì lần này đi theo xuất chinh còn có nữ nhi của một vị Lão Tướng quân.” Doãn Thiên Lăng lại giảm thấp âm thanh xuống.
Hoa Mộc Lan à? Đây chính là nguyên nhân à?
“A.” Từ chối cho ý kiến, có thì có thôi, coi như Lục Quân Tắc mang theo nữ tướng đội quân tóc dài có thể sao.
“Hoắc gia và Lục gia là thế giao, Thế Lễ khi còn bé cùng Hoắc tiểu thư đã
định qua làm cô dâu nhỏ.” Doãn Thiên Lăng lại nói tiếp.
Lắm mồm.
Đã từng thì sao? Bây giờ không phải là không có hoàn thành? Hãy nói, coi như hai người có kết quả, ở cổ đại này không phải là tam thê tứ thiếp
sao? Nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý, đừng nói một Hoắc tiểu thư, mười Hoắc
tiểu thư cũng không gọi là, chỉ cần người ta không đụng chạm đến nàng là được, lui một vạn bước, đụng nàng nàng cũng không thể cùng hắn liều
mạng.
“A.” Doãn Thiên Lương vẫn một âm tiết.