Trạm vương phi cười khẽ, sau đó kéo tay Doãn Thiên Lương, ôn nhu nói: “Ta à, chính vì biết tính tình Lương nhi ngươi mới phát giác cùng thông gia với Cầm di là tốt nhất, phu phụ Cầm di là người hòa nhã, nhìn ở trên mặt của ta cùng cha vương gia ngươi cũng sẽ bảo vệ ngươi, nếu như đến nhà khác, ta thế nào yên tâm được.”
Vành mắt Doãn Thiên Lương đỏ lên, không vì cái gì khác, chính là mẹ vương phi thật yêu thương nàng, sợ cái ngốc tử nàng bị nhà chồng khi dễ, vì vậy không tiếc hạnh phúc cả đời của con trai bạn thân khuê phòng của mình, đáng thương Du Ngạn Chương cứ như vậy bị gài bẫy, tất yếu một cọc gỗ cho hắn làm vợ.
“Mẫu thân, Lương nhi biết mình ngốc, Lương nhi vẫn sợ rời xa ngài, mẫu thân, Lương nhi không lấy chồng có được hay không? Lương nhi muốn phụng bồi ngài.” Doãn Thiên Lương nói. Không lấy chồng thật tốt, ở trong phủ thân vương ăn uống, chờ Doãn Thiên Ngưng cùng Doãn Thiên Tịnh gả đi, nàng chính là con gái một, thật hạnh phúc.
“Lương nhi ngốc, không lấy chồng sao được? Chờ phụ vương cùng mẹ già rồi không còn nữa, người nào chiếu cố ngươi?” Trạm vương phi cười nói.
“Không quan hệ, ta sẽ tự mình chiếu cố mình.” Doãn Thiên Lương nói, biết những lời này giống như vô nghĩa, bất quá để tỏ lòng phản kháng cuối cùng vẫn phải nói.
“Lương nhi, ngươi sợ Ngạn Chương không đối tốt với ngươi? Yên tâm, có phụ vương cùng mẹ ở đây, hắn sẽ đối đãi với ngươi rất tốt.” Trạm vương phi nói.
Doãn Thiên Lương không lên tiếng. Xong rồi, nàng cứ như vậy bị bán đi, may mắn chính là, bán cho lão quen biết.
“Lương nhi?” Trạm vương phi thấy nàng cúi đầu không nói vội vàng nhẹ giọng hỏi.
“Lương nhi nghe lời mẫu thân.” Doãn Thiên Lương nói. Không nghe cũng vô dụng, vẫn là nghe đi. Không biết thức ăn ở Du gia có ăn được hay không đây.
Trạm vương phi cười, lại nói cho nàng biết những yêu thích của Du Ngạn Chương. Doãn Thiên Lương nghe vào tai trái ra tai phải, nàng không biết người đàn ông đó nhớ rõ ràng như vậy làm gì? Sau này quen rồi hãy nói. Nói xong, mặt trời cũng xuống phía tây, tuy nói ăn của Trạm vương phi một bữa cơm, bất quá ăn có chút không tiêu hóa được, Trạm vương phi còn tưởng nàng xấu hổ.
Ngày thứ hai, Trạm vương phi không có động tĩnh gì.
Hai ngày sau cũng không có động tĩnh, Doãn Thiên Lương vừa mới buông thả tâm, Trạm vương phi phái người tặng mấy bộ y phụ màu hồng. Nói là mùa xuân này Doãn Thiên Lương cũng không có mua thêm quần áo mới, vừa đúng mua thêm hai bộ.
Doãn Thiên Lương lúc này mới hoảng hốt nhớ lại, Trạm vương phi hình như nói Du Ngạn Chương thích cô gái ôn nhu thanh nhã. Nhưng... ai nói màu hồng chính là ôn nhu thanh nhã? Hổ còn có hổ trắng, chẳng lẽ có thể cùng con thỏ trắng ăn cà rốt rồi hả?
Bất quá, đổi lại quần áo mới, bọn nha hoàn đều nói đẹp mắt, Doãn Thiên Lương nhìn mình trong gương, ách... nổi bật nên là gương mặt mập mạp trẻ con này, đều là cảm giác béo mập. Cái bộ dạng này mà Du Ngạn Chương còn coi trọng nàng ... vậy hắn nhất định là người thích luyến đồng (yêu trẻ nhỏ), thật sự trói hai người ở một chỗ, nàng nhất đinh phải cẩn thận, cẩn thận lại cẩn thận.
Khi lần đầu tiên mặc quần áo mới đi thỉnh an lão thái quân, lão thái quân nhìn nàng cười, trên mặt Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh không có chút tươi đẹp nào.
Doãn Thiên Lương tiếp tục giữ vững quang cảnh trạng thái thần kinh không biết. Thật vất vả kết thúc sớm, Doãn Thiên Lương trở về phòng ngủ của mình, còn chưa ngồi nóng mông, hai tiểu nha đầu trong phòng lão thái quân đến mời, nói Du thiếu gia tới, mời các vị tiểu thư đi qua. Doãn Thiên Lương định giở giọng bĩu môi, nhưng khi nhìn đến hai tiểu nha hoàn trước mặt nàng lập tức liền thấp đầu đổi lại trạng thái thẹn thùng, bước chân thống khổ đi hướng sân lão thái quân.
Cúi đầu vào cửa, hướng về phía giường nhỏ lão thái quân hay ngồi phúc phúc thân liền nghe Trạm vương phi nói: “Lương nhi, gặp mặt Ngạn Chương ca ca.”
Ngốc tử chắc sẽ không xấu hổ, cho nên Doãn Thiên Lương bị kéo đến trước mặt một áo dài màu xanh đen, nàng tự nhiên nói: “Thiên Lương ra mắt Du ca ca.”
“Lương muội muội hữu lễ.” Âm thanh hơ có vẻ yếu ớt nói. Ngốc tử sẽ không xấu hổ, tự nhiên cũng sẽ không xấu hổ, cho nên sau khi ra mắt, Doãn Thiên Lương chẳng qua là an tĩnh đứng ở bên người Trạm vương phi, cũng không ngẩng đầu, con mắt cũng không lộn xộn... mặc dù nàng rất muốn ngẩng đầu nhìn “người cùng giường tương lai”.
Trạm vương phi nhẹ nhàng kéo tay của nàng nhéo, không biết ý gì. Sau đó kéo nàng ngồi vào chỗ của nàng.
Doãn Thiên Lương vẫn duy trì trạng thái cúi đầu, đối diện người mặc áo màu xanh đen đó, trừ cằm trở nên nàng đều nhìn thấy.
Rất nhanh, hai nữ nhi khác của Doãn gia cũng tới, còn đem theo lễ ra mắt, bất quá, so với Doãn Thiên Lương ngây ngô, hai nữ nhi khác biểu hiện vô cùng thẹn thùng. Lão thái quân cũng để các nàng ngồi ở bên người Trạm vương phi, một hàng ba cô gái đều là màu hồng.
Du Ngạn Chương trước thay mặt cha mẹ thỉnh an lão thái quân, lại thỉnh an Trạm vương phi. Sau đó chính là nói liên miên việc nhà, lão thái quân đoán chừng thật lâu rồi không có gặp nhân vật linh thông tin tức ở Kinh thành, cho nên rất nhiệt tình, Trạm vương phi còn lại là rất quan tâm đến huynh đệ của mình.
Doãn Thiên Lương đối với người nào cũng không quan tâm, nhưng lại không thể không quan tâm, theo như tính toán của bác gái vương phi, đó là cha mẹ chồng tương lai của nàng, nào dám không quan tâm a.
Tán ngẫu sau đó, các nữ nhân đem bản năng bát quái đến đề tài hôn nhân đại sự của Du Ngạn Chương. Du Ngạn Chương lễ độ trả lời nói chưa từng suy tính.
Để cho trong lòng Doãn Thiên Lương dấy lên hy vọng nho nhỏ... người anh em, ngươi từ từ suy tính, tốt nhất suy tính đến xuất gia hoặc chuyển đổi giới tính.
Đang nói, cha con Doãn thị lục đục tới, lại một phen hàn huyên, chút kiên nhẫn cuối cùng của Doãn Thiên Lương cũng mất đi sạch sẽ.
Hoàn hảo, láo thái quân để cho các cháu gái lui xuống, Doãn Thiên Lương rất muốn đầu tàu gương mẫu đi ra, nhưng theo thứ tự lớn nhỏ, nàng phải đi sau, thấy Doãn Thiên Ngưng và Doãn Thiên Tịnh chậm chạp đứng dậy, nói lời từ biệt, Doãn Thiên Lương rất oán hận hai cô nàng này.
Thật vất vả mới đi đến cửa phòng, Doãn Thiên lương vừa thả lỏng bả vai xuống.
“Lương nhi.” Một âm thanh vô cùng dễ nghe bất ngờ vang lên ... Doãn Thiên Lẫm gọi nàng.
Doãn Thiên Lương theo bản năng quay đầu lại: “A?” Xem ra khuôn mặt mập mạp trẻ con liền hoàn toàn sáng rõ.
“A.” Sau khi Doãn Thiên Lương lấy lại tinh thần, bận rộn thấp đầu: “Nhị ca, ngươi gọi Lương nhi có chuyện gì sao?” Sau đó trong lòng hoài nghi Doãn Thiên Lẫm có phải bị vương phi cố tình chỉ thị làm như thế.
“Không có việc gì, ngươi xem một chút đây có phải của ngươi không?” Doãn Thiên Lẫm nói.
Doãn Thiên Lương nghi ngờ, thứ gì? Bất quá vẫn chấp nhận đi tới, thấy Doãn Thiên Lẫm lấy ở trong tay áo ra một món đồ, là một trâm hoa nho nhỏ, Doãn Thiên lương cũng không biết là không phải của mình.
“Nhị ca, ngươi nhặt được ở đâu?” Doãn Thiên Lương đưa tay muốn nhận.