Đi trở về mấy bước, phát hiện Doãn Thiên Lăng bồng bềnh thấm thoát đến gần. Nhìn thấy bộ dạng Doãn Thiên Lương bước đi vội hỏi: “Lương nhi sao thế?”
“Không có gì, không cần thận đạp phải hòn đá. Ca, chúng ta về nhà sao?” Doãn Thiên Lương hỏi. Tiếp tục giả vờ ngây ngo liệu có làm được hay không.
“A? Lương nhi không phải muốn đi mua mèo sao?” Doãn Thiên Lăng nói.
“Ca, ta bị dự ứng lông thú, mua mèo làm gì?” Doãn Thiên Lương nói. Rất tốt, rất tốt, ngày hôm qua biết bị dị ứng lông thú, nếu không hôm nay kiền bị lộ. Quả nhiên, ánh mắt Doãn Thiên Lăng nhìn nàng có chút không hiểu, bất quá vẫn lập tức cười: “Vậy thì trở về phủ đi.”
Trên đường trở về phủ, Doãn Thiên Lăng tìm lời nói: “Lương nhi thế nào không thích ở trong cung?”
“A? Là mẫu thân để cho ta trở về. Bởi vì có một con mèo đen hù dọa mẫu thân, bà không vui.” Doãn Thiên Lương nói.
“A, mẹ nói, nếu không phải Lương nhi phản ứng mau, con mèo kia đã cào mặt mẹ, Lương nhi làm sao lại ...” Doãn Thiên Lăng muốn nói lại thôi.
“Ta chỉ phản ứng theo bản năng.” Doãn Thiên Lương nói. Dù sao ngươi cũng không nhìn thấy, không có chứng cớ nói ta biết võ thuật.
“A....” Doãn Thiên Lăng kéo dài giọng, lắc lư mang nàng trở về phủ. Trạm vương phi thấy nàng đi bộ có chút tập tễnh hỏi nàng thế nào, Doãn Thiên Lương nói không cẩn thận dẫm phải hòn đá, đã tốt hơn, không sao rồi. Trạm vương phi để nha hoàn cầm dầu hoa hồng xoa nhẹ. Một bên hưởng thụ xoa bóp bên chân một bên nghe Vương phi hỏi.
“Lương nhi, ca ca dẫn ngươi đi chơi nơi nào?” Trạm vương phi cười hỏi.
“Ừ, a, không có gì, đi uống trà, còn gặp được bằng hữu của ca ca.” Doãn Thiên Lương nói.
“Bằng hữu? Bằng hữu nào?” Trạm vương phi lập tức có chút khẩn chương.
“Công tử Phù Phong hầu gia.” Doãn Thiên Lương nói. Một cái t*ng trùng.
“Hy vọng không phải là, bọn họ cũng đến Kinh thành?” Trạm vương phi nói, làm như lầm bầm lầu bầu.
Doãn Thiên Lương có chút chần chờ, hy vọng không phải là ... chỉ là cùng một người đi? Gật đầu một cái không có nói tiếp, hiển nhiên, mọi người, hiển nhiên đều đến Kinh thành ...
“Lương nhi, các ngươi nói gì rồi hả?” Trạm vương phi hỏi.
Doãn Thiên Lương làm trạng thái suy tư một chút. “Không nói gì, Phù Phong công tử hỏi ta nhìn hắn có được hay không.” Có thể bỏ bớt tất cả được thì bỏ bớt.
Người đẹp Trạm vương phi căng thẳng: “Mong đứa nhỏ này còn chưa đổi bớt tính tình phong lưu, Lương nhi, ngươi nói những gì?” Khẩu khí giống như là kiểm tra con gái vừa lên trung học cơ sở.
“Nói thật, nhìn hắn cũng rất tốt a.” Doãn Thiên Lương nói.
“Lương nhi, sau này không đi ra ngoài cùng ca ca nữa.” Trạm vương phi nói.
Hắc hắc, thật tốt, Doãn Thiên Lăng khốn khiếp sau này tránh xa ta ra một chút. Bất quá không thể biểu hiện vênh váo đắc ý quá.
“Vâng, mẫu thân.” Doãn Thiên Lương thấp đầu nhìn nha hoàn đang xoa bóp chân cho mình, không nhịn được len lén cười.
“Lương nhi, ngươi cảm thấy nhà Cầm di có được hay không?” Trạm vương phi hỏi.
Vẫn còn chưa có buông tha cho a ... có gì tốt, mối người đều sống rất quy củ, không có ý nghĩa.
“Tốt.” Doãn Thiên Lương đáp.
“Ừ, mặc dù đứa bé Ngạn Chương kia có chút im lìm có chút nghiêm túc, bất quá lại rất có lòng cầu tiến, có trách nhiệm.” Trạm vương phi nói.
“A.” Doãn Thiên Lương tùy ý đáp theo. Chính là có chút nhàm chán.
“Hy vọng không giống đứa bé kia, mặc dù dụ dỗ nữ hài tử vui vẻ, nhưng lại phong lưu thành tính, Lương nhi, ngươi cũng đừng ...” Trạm vương phi tựa hồ đang suy nghĩ nên nói như thế nào cho uyển chuyển chút.
“Đừng cái gì? Mẫu thân.” Doãn Thiên Lương giả bộ không hiểu. Đừng làm tiếp... hắc hắc, dĩ nhiên, đối với t*ng trùng nàng không có hứng thú.
“Đừng để bị dụ dỗ.” Trạm vương phi kéo qua tay của nàng: “Lòng da Lương nhi đơn thuần, vẫn cẩn thận thì tốt hơn.”
Đồng ý, không thành vấn đề. Bất quá, để nàng gả cho Du Ngạn Chương thì không được, nàng cũng không muốn từ sáng đến tối phải làm lễ nghi.
“A, vâng, mẫu thân.” Doãn Thiên Lương gật đầu. Thấy Trạm vương phi yên tâm mỉm cười.
Bởi vì không muốn gả cho Du Ngạn Chương, buổi tối Doãn Thiên Lương nghĩ bừa một biện pháp, còn chưa nghĩ ra được liền bưng bít tư thế liều chết của mình.
Làm sao bây giờ? Giả vờ thô lỗ? Không được, vậy thì lộ ra, hơn nữa sẽ làm cho Vương gia cùng bác gái vương phi mất thể diện, vạn nhất chọc lão thái thái mất hứng nàng còn không chịu nổi a? Giả vờ thô lỗ không được cũng không dám. Giả vờ ngu ngốc? Cũng không cần, nàng vốn nổi tiếng xa gần là người ngốc, giả vờ nữa thì có điểm giả dối.
Tạo ra tin tức quan hệ bất chính? Dường như cái này không tệ, nhưng có một vẫn đề lớn, nếu như nàng làm một lần... thì sau này có phải hay không nàng không cần suy nghĩ đến vẫn đề lập gia đình? Đó không phải là làm cho nhà Vương gia mất thể diện hơn sao?
Thở dài một hơi, Doãn Thiên Lương ôm lấy chăn lăn qua lăn lại. Tại sao cái thân thể này vẫn ở trong gia đoạn trung học cơ sở đã phải suy nghĩ vẫn đề lập gia đình? Khó trách tuổi thọ người cổ đại không dài, nhỏ như vậy đã phải phí tâm suy tư lập gia đình, sau đó sẽ phải sinh con, sau đó nuôi con nhỏ... cả đời cứ như vậy mà trôi qua.
Chợt nghĩ đến một chủ ý, không phải nói Doãn Thiên Lương dị ứng lông thú sao? Nếu như quá nhạy đoán chừng là khắp mặt, tay, thân người đều nổi mẩn đỏ, thoạt nhìn... xấu xí một chút, đến lúc đó do dự cũng không ít đi?
Dù sao trong kinh cũng có nhiều cô gái đợi gả như vậy. Thiếu một đóa hoa nhỏ là nàng cũng không kém gì.
Chủ ý quyết định để cho mình bị dị ứng, Doãn Thiên Lương bắt đầu suy nghĩ đi đâu lấy chút lông động vật. Trong phòng này không có, chỉ có thể mở rộng phạm vị tìm tòi ... xuất hiện đầu tiên đúng là Doãn Thiên Lăng, muốn gieo họa từ áo lông hắn dùng. Bất quá, hắn là người tinh ý, nhất định sẽ đoán được là nàng làm... hắn không được. Bác gái Vương phi... nàng không nỡ, Vương gia ba ba ... sẽ không có chuyện đi?
Nghĩ đến ý kiến hay, Doãn Thiên Lương kích động đến cả đêm không ngủ.