Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 135




Lục Điêu Thuyền mỗi ngày đều tỉnh dậy sớm, chỉ cần không có tiểu tiện không thoải mái thì tự mình nằm chơi đùa kín đáo, nhưng hôm nay lại có chút kì quái, y y nha nha không ngừng làm Doãn Thiên Lương không ngủ được.

“Xú nha đầu, trúng số độc đắc? Cao hứng cái gì a.” Doãn Thiên Lương một bên nói thầm một bên dụ dỗ, cửa vừa mở ra, một trận gió quét đến bên giường.

“Điêu Thuyền, chơi cùng bà nội.” Người đẹp thuận tiện ôm đứa trẻ trong tay Doãn Thiên Lương qua.

“Mẹ, ngài sao lại dậy sớm như vậy?” Doãn Thiên Lương nhìn bên ngoài một chút, vẫn còn tối đó.

“Dậy sớm, ở ngoài chờ nửa ngày, không nghe thấy trong nhà có động tĩnh, sợ các con còn ngủ.” Người đẹp nói.

Còn chịu khó hơn so với ôm cây đợi thỏ.

Lục Quân Tắc luyện công buổi sáng xong trở về nhìn thấy tình cảnh này thì thở dài.

Gả vào bao nhiêu lâu, lần đầu tiên cả gia đình ăn bữa cơm đoàn viên, Doãn Thiên Lương không tự chủ nhìn hướng bố chồng, thế nào vẫn rối bù như thổ phỉ thế kia?

Ăn cơm xong Lục Quân Tắc lại ra ngoài. Nhìn trước mắt hai lão ngoan đồng cùng một tiểu thâm trầm, trong long Doãn Thiên Lương vui vẻ, cả nhà cứ bình thường như vậy đi.

“Điêu Thuyền mau lớn lên, lớn rồi bà nội dẫn ngươi đi du sơn ngoạn thủy, ta không có ngột ngạt ở trong phủ, không có gì vui.” Người đẹp nói.

Doãn Thiên Lương không lên tiếng, bố mẹ chồng trim nổi trong quan trường nhiều năm như vậy không thể không rõ tình hình bây giờ, nếu bọn họ không nóng nảy lại thật sự có thể yên tâm.

“Muốn chơi cũng phải đem chuyện trước mắt giải quyết đã rồi hãy nói.” Bố chồng mở miệng.

“Trước mắt có chuyện gì? Quân Tắc có thể xử lý tốt, ông nha, không có ở đây cũng để long dạ thảnh thơi đi.” Người đẹp nói: “Lại nói, chuyện trọng yếu trước mắt cũng không sánh bằng chuyện của Điêu Thuyền.”

Hôm nay tiểu Điêu Thuyền rất vui vẻ, cười không ngừng, nghe vào trong tai Doãn Thiên Lương, êm tai như tiếng chuông gió.

Buổi chiều Lục Quân Tắc trở về, ôm Lục Điêu Thuyền, còn chưa ngồi nóng đít liền nghe “ầm” một tiếng.

“Lục thúc, sao thế?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Lão Lục à, càng gia càng không ổn.” Cha Lục Quân Tắc nói.

“Thánh chỉ đến.” Giọng chú quản gia rất nghiêm túc.

Lục Quân Tắc bận rộn sai bày hương án, mang theo cả nhà già trẻ quỳ nhận thánh chỉ.

Thánh chỉ là ý chỉ thứ nhất của tân hoàng, không biết viết gì.

Nàng quỳ gối sau lưng Lục Quân Tắc, bên cạnh là bố mẹ chồng.

Thánh chỉ đại ý viết, Hoàng đế mới vừa ngồi lên long ỷ, cảm thấy không hề vững chắc, cảm thấy tiểu tử Lục Quân Tắc là hạng người có biệt tài, hơn nữa cũng nghỉ phép lâu như vậy, người cũng lên khôi phục tiếp tục làm việc cống hiến, còn nữa, bàn về thân phận hắn ta còn là mười bảy thúc, tiểu tử ngươi liền đoàng hoàng trở về làm việc cho ta, sẽ không bạc đãi ngươi.

Doãn Thiên Lương phát hiện hoàng đế nói cũng thật đường hoàng, mười bảy thúc, tiền nhiệm còn là anh họ đó, người dạng gì? Đá chúng ta về nhà ăn ngô. Bây giờ cũng không nói rõ ràng liền cho chúng ta trở về cống hiến? Nào có chuyện dễ dàng như vậy.

“Thần tiếp chỉ, Ngô hoàng vạn tuế.” Lục Quân Tắc lên tiếng lại rất vững vàng không có tí gợn song.

Quên đi, thông cảm cho anh ta, quan lớn một cấp đè chết người, huông chi là BOSS cao nhất. Trò chơi giết người chơi nhiều những cũng có người không thể đắc tội.

Thái giám vẫn là thái giám lần trước, lần này cười giống như vai hề tô son phấn trên sân khấu.

Thái giám vui vẻ cầm phần tiên Doãn Thiên Lương muốn tu bổ vườn hoa, phần chấn, ngây ngất đi.

Lục Quân Tắc đem thánh chỉ giao cho quản gia cầm đi, Doãn Thiên Lương dõi theo quyển trục màu vàng kia, xong rồi, mộng phú quý rảnh rỗi của nàng bị cuốn lụa kia phá vỡ rồi.

Cái mười bảy thúc này ngược lại thông minh, trực tiếp người tiền nhiệm không muốn gặp bắt đầu sử dụng, phải biết ơn hắn đâu. Bây giờ chợt có xung động muốn nhìn lén chân dung mười bảy thúc, vừa chỉ không gọi cái kia còn là cấp bậc của chó ngao Tây Tạng.

Đạo thánh chỉ này xuống, trước cửa Lục phủ trước có thể giăng lưỡi bắt chim lập tức ngựa xe như nước, danh tiếng bái phỏng có nhiều, một lát lão Vương gia lão Vương phi, một lát tiểu Vương phi mới sinh sản xong, ngay cả tiểu Điêu Thuyền cũng bị rất nhiều phu nhân quan viên vây xem nhiều lần.

Cái gọi là thói đời long lạnh.

Doãn Thiên Lương mệt đến cả người bủn rủn, cười đến cứng cơ. Nằm lỳ ở trên giường để cho Lục Quân Tắc xoa bả vai.

“Vườn nhà chúng ta có phải không xây cất nữa đúng không?” Doãn Thiên Lương hỏi.

“Chỉ có thể chờ một chút, chờ hoàng thượng căn cở ổn là có thể.” Lục Quân Tắc nói.

Doãn Thiên Lương không lên tiếng.

“Oha?”

“Mười bảy thúc này là dạng người gì? Coi như Doãn Liệt không có con trai nhưng còn có huynh đệ, làm sao đến phiên mười bảy thúc làm hoàng đế.” Doãn Thiên Lương nói.

“Oha, những chuyện này tốt nhất không nên biết. Chỉ cần biết hắn là minh quân là được rồi.” Lục Quân Tắc nói

Doãn Thiên Lương quay người lại: “Vậy anh nói đi, Doãn Liệt thật sự đã chết rồi sao?”