Muốn tiến tới nghe một chút – không khom lưng xuống được, muốn dùng sức đánh một cái – không nỡ.
Đúng lúc cha đứa trẻ cầm một cái trống lắc đi tới, thấy Doãn Thiên Lương giơ tay lên thì vội vàng cau mày: “Oha, muốn làm cái gì vậy?”
“Thế nào lại không động? Không có sao chứ?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Có lẽ đang ngủ.” Lục Quân Tắc nói, bàn tay cũng đặt ở trên bụng Doãn Thiên Lương, quả nhiên không có động tĩnh.
“Đi mời đại phu tới xem một chút đi.” Doãn Thiên Lương nói, tự nhiên từ trong tay Lục Quân Tắc lấy cái trống bỏi đong đưa.
“Giống như động.” Tiếng trống vừa dứt liền nghe Lục Quân Tắc nói.
Bán tín bán nghi, Doãn Thiên Lương lại lắc trống, cái này lại di động. Trống dừng bên trong cũng lặng yên không tiếng động.
Lại thử mấy lần quả nhiên bên trong kia luôn theo tiếng trống mới động.
Lục Quân Tắc liền cười: “Xem ra là Lục Nhân Giáp, nghe hiểu được hiệu lệnh.”
“Không chừng là Lục Điêu thuyền, nghe hiểu được âm luật.” Doãn Thiên Lương nói. Bé con trong này thật là khó hiểu a, yêu thích kỳ quái như thế.
Doãn Thiên Lương càng không ngừng lung lay lắc trống, bụng liền không ngừng động đậy.
“Oha, cũng phải cho bé con nghỉ chút, nào có mẹ bé con như vậy.” Lục Quân Tắc lấy trống bỏi vào trong tay.
Kết quả anh ta cầm trống bỏi đến gần Doãn Thiên Lương, cái bụng dùng sức lay động một chút.
“Cũng không có dạng cha bắt nạt con như vậy.” Doãn Thiên Lương nói. So với nàng còn hư hơn, cố ý cách gần như vậy.
“Mẹ hài tử, ngồi nửa canh giờ, nên trở về nằm một chút.” Lục Quân Tắc nói.
A... gọi có vẻ rất già.
“Cha hài tử, lúc này nên vào vườn đi dạo một chút.” Doãn Thiên Lương nói, bị Lục Quân Tắc kéo đứng dậy, hai người chậm rãi đi hướng trong hậu hoa viên.
“Cha và mẹ không biết đi chơi nơi nào, mẹ vẫn mong đợi muốn cái Lục Điêu Thuyền, cái này sợ là không kịp bé con ra đời rồi.” Doãn Thiên Lương nói.
“Lúc nên về sẽ về.” Lục Quân Tắc nói.
“không có phải người đi tìm?” Doãn Thiên Lương hỏi. Nàng sợ, hi vọng lúc sinh con có mẹ ở bên người.
“Tìm bọn họ làm gì? Tránh cho dạy hư đứa trẻ.” Lục Quân Tắc nói.
Nhìn Lục Quân Tắc, Doãn Thiên Lương cười: “Hình như anh cũng là bọn họ dạy dỗ.”
“Vi phu là tự học thành tài.” Lục Quân Tắc nói.
Ha. Doãn Thiên Lương kích động phì cười, không ngờ lại đau eo, dọa cho Lục Quân Tắc sợ vội ôm nàng lên đi trở về, rất tốt, không có chuyện gì lớn.
Chỉ là, sau chừng mấy ngày, bên trong này không biết tức giận ai, dù làm ra tiếng động gì cũng không động đậy. Dọa cho đôi vợ chồng son để cho đại phu coi chừng mỗi ngày, kiểm tra nhiều lần xác định em bé của bọn họ vẫn sống bình thường. Đại phu nói rằng vợ chồng nhỏ bọn họ bây giờ có chút chuyện bé xé ra to. Lục Quân Tắc có chút thẹn đỏ mặt.
Thật vất vả bé con trong bụng cũng chín tháng, có lẽ là Quận vương phủ dinh dưỡng quá tốt cho nên bụng Doãn Thiên Lương như hình vuông, đối với những bộ phận khác tiến hành “áp bức” cực kì tàn ác, chọc cho những bộ phận khác liên tục kháng nghị.
Kháng nghị lợi hại nhất chính là dạ dày và bàng quang, dạ dày không tích cự bằng trước kia, cho thêm chút công việc lại tiến hành vượt chỉ tiêu, lượng chứa không đủ. Cũng tốt, không lao động nhưng ăn gấp mấy lần. Chính là bàng quang thì tương đối quá đáng, đem sức chứa báo động trên phạm vi lớn hạ thấp, chỉ cần hơi có chút vượt chỉ tiêu liền đỏ lên màu báo động, làm cho Doãn Thiên Lương trong những ngày này thiếu chút nữa đem “nhà xí thành nơi ở” của mình.
Hai tay vịn bụng, lần thứ chín đi ngoài trong buổi tối này xong. Bây giờ Doãn Thiên Lương thật mong đợi cái vật nhỏ này ra ngoài nhanh một chút.
“Oha, cẩn thận chút.” Lục Quân Tắc đỡ nàng nằm xong, dịch dịch chăn cho nàng.
“Lúc nào thì sinh đây? Hành hạ thế này nữa tôi sẽ không chịu nổi.” Doãn Thiên Lương nằm nghiêng, gối lên cánh tay Lục Quân Tắc, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại. Người nàng thật quá cực khổ, phải đi lại nặng nề trong nhiều tháng.
“Oha, nhanh, đừng nóng vội.” Lục Quân Tắc vỗ nhẹ đầu vai nàng, dụ dỗ nàng ngủ.
“Nếu như đổi thành anh xem có không vội...” Doãn Thiên Lương nói lầm bầm. Nói lời châm chọc gì...
“Oha, chuyện như thế vi phu một chữ cũng không biết, huống chi, cho dù vi phu có tâm nhưng cũng vô lực a...” Lục Quân Tắc nói.
Doãn Thiên Lương cả cười, tảng đá thối, có cần đùa giỡn xũng nghiêm trang như vậy không.
Đang cười, bụng chợt đau một cái, “A” – Doãn Thiên Lương đang cười bị mạnh mẽ chặn đứng, chân mày vặn thành một đoàn.
“Đau, đau...” Doãn Thiên Lương dùng sức nắm cánh tay Lục Quân Tắc.
“A, hình như con của chúng ta..., hít sâu, được rồi, liền thế, vi phu kêu bà mụ...” Lục Quân Tắc vừa an ủi Doãn Thiên Lương vừa hỏa tốc chọn ha hoàn gọi bà mụ tới.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục phủ an tĩnh bỗng náo nhiệt lên, nhưng bởi vì ở một tháng trước Lục Quân Tắc đã sai người diễn tập qua nên tuy có tiếng vang lại không thấy rối loạn chút nào, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, chỉ đợi bé con trong bụng Doãn Thiên Lương mau ra đây.