Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 112




Nếu như nói tối hôm qua Doãn Thiên Lương bởi vì tinh thần hoảng hốt mà đem một người sống trở thành ma quỷ, đến một trận “Ghót”, thì tối nay nàng tỉnh táo không thể tỉnh táo hơn, cho nên có một chút thấp thỏm. Tối nay sẽ không có giấc mồng nào đi vào giấc ngủ chứ?

Cửa “két” một tiếng mở ra, hai nha hoàn bận rộn lui ra.

“Tại sao Oh a còn chưa ngủ?” Lục Quân Tắc hỏi, nhìn Doãn Thiên Lương vẫn một thân nam trang đứng giữa phòng.

“Tôi gần đây có thói quen ngủ ban ngày.” Doãn Thiên Lương nói. Người này nhìn nàng từ trên xuống dưới làm gì?

“Y phục này là của vi phu?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Nhất thời gấp gáp, không thể làm gì hơn là sửa lại mấy bộ quần áo của anh.” Doãn Thiên Lương nói.

“Nàng mặc như vậy nhìn cũng đẹp mắt, giống như tiểu thiếu gia nhà ai.” Lục Quân Tắc nói.

Đây là khen mình? Thiếu gia thì thiếu gia, them cái “tiểu” cảm giác liền giảm đẳng cấp.

Rửa mặt xong rồi bò lên giường, Doãn Thiên Lương thỉnh thoảng liếc trộm Lục Quân Tắc một cái, mắt thấy anh ta cởi áo khoác ... Mà thôi, Lục Quân Tắc thấy Doãn Thiên Lương đắp kín chăn nhìn mình liền hỏi: “Sao thế? Vi phu mặc hơi nhiều?”

Háo sắc.

“Rất tốt.” Chờ anh ta nằm xuống Doãn Thiên Lương hỏi tiếp: “Lúc nào thì trở lại kinh thành?”

“Mấy ngày nữa đi, chờ chuyện bên kia giao phó xong thì chúng ta trở lại kinh thành trước, bên này nhị ca của nàng sẽ xử lý tốt.” Lục Quân Tắc nói.

Nói đến cái vấn đề này tinh thần Doãn Thiên Lương tỉnh táo lại: “Nhị ca của tôi sẽ đánh giặc? Thật? Tôi cho là anh ta sẽ làm thơ ca hát thôi.”

Lục Quân Tắc cười cười: “Hắn ưa thích làm thơ ca hát không sai, nhưng hắn rất nghiêm túc, tỷ như học tập âm nhạc ngoại tộc liền thuận đường đên lịc sử, địa lý, phong cảnh, dân tình vân vân của nước ngoại tộc cũng nghiên cứu, đánh giặc nha, hắn không lên được chiến trường, nhưng, lại là cái quân sư giỏi.”

“Quả nhiên, người có văn hóa chình là không giống nhau.” Doãn Thiên Lương nói. Đây chính là chó sủa là không cắn người.

A .... Không đúng. Dùng sai ví dụ rồi. Không nghĩ tới thoạt nhìn Doãn Thiên Lẫm tây trói gà không chặt lại là một nhân vật lợi hại như vậy.

“Oh a, trên đường nàng gặp phải phiền toái gì?” Lục Quân Tắc đột nhiên hỏi.

Doãn Thiên Lương không lên tiếng, trong long đọc bảng cửu chương, tên nhóc này có ý tứ gì? Bị Doãn Thiên Lăng lừa gạt thành công? Nếu như anh ta dám nghĩ như vậy ... Trong long lại lầm bầm hai tiếng: bà cô này thật sự nói phù hợp đi, cùng lắm thì ở đó ước lại them một người bị bỏ.

“Không có phiền toái gì lớn, phiền toái nhỏ mà thôi, đã giải quyết hết.” Doãn Thiên Lương nói. Còn thiếu chút nữa thôi, còn kém ngọn nguồn của nghiệp trướng này không có giải quyết hoàn toàn.

“Nếu Oh a không muốn nòi vi phu cũng không hỏi, vi phu tin tưởng ...” Lục Quân Tắc cười nhìn nàng, xoa xoa đầu nàng rồi nói tiếp: “Đến vi phu Oh a cũng có thể đánh đến chảy máu mũi, một phiền toái nhỏ cũng không nói ở đây.”

Minh trào ám phúng a, tảng đá bụng dạ hẹp hòi.

“Tôi đã nói tất cả không phải cố ý ...” Doãn Thiên Lương nói.

“Coi như cố ý, vi phu cũng có thể chịu đựng ... Ai bảo Oh a lợi hại như vậy.” Lục Quân Tắc nói.

Lại bắt đầu đùa giỡn ...

“Nhanh lên một chút ngủ đi, bằng không một lát cẩn thận tôi thô bạo với anh.” Doãn Thiên Lương nói. Nói xong muốn cắn rơi đầu lưỡi ...

“Vi phu ...” Lục Quân Tắc đến gần lỗ tai nàng: “Có thể lỗ lực sử dụng.”

Anh đắc ý đi.

Doãn Thiên Lương không nhận tự thôi mien mình.

Bởi vì phải ở trong Hành phủ mấy ngày, Doãn Thiên Lương quyết định cũng không làm chênh lệch thời gian, cũng không thể mỗi đêm Lục Quân Tắc chạm giường là ngủ được thơm như vậy mà nàng lại trừng tròng mắt đến trời sang? Vậy còn muốn trực đêm ngoài cửa làm gì, chính nàng làm là được.

Thời gian qua ba ngày, lại có người tới Hành phủ.

Là ai? Đương nhiên là cái phiền toái nhỏ trong miệng Doãn Thiên Lăng kia, Mai Côn.

Biểu tình của Mai Côn giống như là bị trúng độc, nhìn thấy anh em Doãn gia và Lục Quân Tắc thì cười rất là miễn cưỡng, theo hình thức đọc thánh chỉ rồi nói mình một đường mệt nhọc, cả tiệc đón gió tẩy trần cũng không tham gia.

Buổi tối Lục Quân Tắc về phòng cũng không nói gì, chỉ nói thánh chỉ mấy ngày nữa bọn họ được khải hoàn hồi triều, Lưu Doãn Thiên Lẫm làm Đô Hộ Phủ Đô hộ tây phiên (ngoại bang phía tây), Doãn Thiên Lương tự nhiên vui mừng, nhưng nhớ tới cầm thú Mai Côn này nàng vẫn có chút lo lắng, tiểu cầm thú này còn có ông bố là Hộ bộ thượng thư đâu ...

Ngày thứ hai, Đô Hộ đại nhân mới nhậm chức Doãn Thiên Lẫm làm tiệc buổi trưa đãi quan lại thuộc hạ, buổi tối ở trong phủ chuẩn bị gia yến. Khi Lục Quân Tắc nói mời nàng cùng đi, Doãn Thiên Lương có hơi chút buồn bực, cùng tên cầm thú ngồi chung bàn ăn cơm thì có như nhai sáp?

Vẫn một thân nam trang cùng Lục Quân Tắc đi qua, chỉ thấy trong sảnh anh em Doãn gia và Mai Côn ba người đã ngồi, khách khí lễ phép chào hỏi, mấy người vào bàn, tự nhiên, đầu tiên là muốn chúc mừng Doãn Thiên Lẫm vinh dự trở thành Đô hộ, tiếp theo cũng coi như là nói cử hành tiệc tiễn đưa trước.

Trong tiệc mọi người vừa nói chuyện, Mai Côn lại rất ít nói, chẳng qua là buồn buồn uống rượu.

“Mai muội phu cũng là một đường, lẽ ra so với Lương nhi rời kinh trước, thế nào trên đường lại không gặp nhau?” Doãn Thiên Lẫm nói: “Nếu gặp được cũng không cần Bắc Chu Vương gia hộ tống tới rồi.”

Doãn Thiên Lương tay cầm đũa thoáng dừng, không để lại dấu vết liếc Doãn Thiên Lẫm, nói thật, bây giờ người nàng sợ nhất chính là hắn, người bề ngoài vĩnh viễn nhìn như vô hại, nàng vẫn cảm thấy Doãn gia thoạt nhìn người không có khôn ngoan nhất, nhưng bây giờ hắn lại âm thầm làm được Đô hộ tây phiên – quan hành chính cao nhất tây phiên, chính là quyền lực trông coi nơi này.