Thứ Nữ Thành Thê

Chương 95: Bệnh nặng bị trục xuất




Triệu Tĩnh Nguyên nghe Ninh Mặc Hiên nói vậy, tâm trạng có chút nâng không nổi, giờ vẫn còn chưa nắm chắc phương án chữa bệnh, vậy thì phải làm sao mới tốt đây? Chẳng lẽ cứ để một cái mầm bệnh như thế trong nhà? Nếu chẳng may lây sang cho người khác thì sao? Cũng không thể bắt người khác phải chôn theo nha đầu này chứ, Triệu Tĩnh Nguyên có chút suy nghĩ.

“Triệu đại nhân, e rằng chúng ta phải cách ly lệnh kim, không cho phép những người khác vào đây, nếu không khó mà đảm bảo bệnh sẽ không lây cho những người khác trong phủ.” Ninh Mặc Hiên nhíu mày nói.

Triệu gia nhiều người, lại chen chúc trong một viện nhỏ nên không tiện, có điều hiện giờ trong thành cũng không có chỗ nào an toàn để đi, huống hồ biết tìm đâu một chỗ đủ để an trí nhiều người như vậy, cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là cách ly Tình Lam khỏi những người khác, nghiêm cấm những người khác ra vào, như vậy mới có thể đảm bảo một chút.

“Hay là đưa Lam nhi ra ngoài, tìm một chỗ an trí cho nó, nếu không chẳng may có vấn đề gì, sẽ liên lụy người khác.” Triệu Tĩnh Nguyên nhìn Triệu Tình Lam một chút, rồi quay sang nói với Ninh Mặc Hiên. le@quy:don

Ninh Mặc Hiên không nghĩ tới người làm phụ thân như Triệu Tĩnh Nguyên lại có thể nói ra những lời như vậy, trong nhất thời trở nên ngây ngẩn. Ninh Mặc Hiên thật không hiểu, chẳng lẽ trong lòng ông ta nữ nhi không quan trọng chút nào, cứ vậy mặc nàng sinh tử không rõ? Huống hồ hắn cũng sớm nói với ông ta, lần này bệnh dịch chắc chắn sẽ có một số người bị lây nhiễm, một số người không, cũng không phải trong nhà có một người bị bệnh thì những người còn lại sẽ đều bị lây. Hiện giờ những người khác trong Triệu gia cũng không có triệu chứng gì, hẳn nhiên là không bị lây bệnh, bọn họ cần gì phải lo lắng sẽ bị liên lụy?

“Lão gia, giờ ngài bảo tiểu thư phải đi nơi nào? Tiểu thư còn đang hôn mê đó.” Hồng Linh nghe vậy, vội vàng khóc hỏi.

“Nha đầu này, chủ tử nói chuyện còn đến lượt ngươi quản sao? Có nên đưa nàng đi hay không là do ta quyết, ngươi có nói gì cũng vô dụng.” Triệu Tĩnh Nguyên thấy một nha đầu nho nhỏ mà cũng dám chất vấn mình, tức giận nói.

Hồng Linh vẫn cảm thấy Triệu Tĩnh Nguyên làm vậy là không đúng, tiểu thư đã bệnh đến mức này, vậy mà lão gia còn nhẫn tâm bắt tiểu thư phải ra ngoài sao? Đưa tiểu tư ra ngoài chẳng phải là có ý để nàng tự sinh tự diệt sao? Một mình tiểu thư ở bên ngoài nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? 

“Lão gia, ngài không thể làm như vậy, Hồng Linh mặc dù chỉ là một nha đầu, cũng biết thân phận mình hèn mọn, chuyện của chủ tử không đến lượt nô tỳ quan tâm, nhưng lão gia, tiểu thư là nữ nhi ruột thịt của ngài, sao ngài lại có thể đẩy tiểu thư ra bên ngoài chứ? Chẳng phải hiện giờ bên ngoài đang rất loạn sao? Tiểu thư ra ngoài còn có thể sống sao?” Hồng Linh không buông tha hy vọng, cố gắng vì Triệu Tình Lam mà ý kiến.

Đương nhiên Triệu Tĩnh Nguyên biết hiện giờ bên ngoài có bao nhiêu loạn, mỗi ngày tin tức từ khắp nơi truyền đến đều không có cái nào tốt. Hắn lại càng biết nếu đưa nữ nhi này ra ngoài không ai quan tâm, thì cũng đồng nghĩa với để nàng chịu chết. Nhưng hắn có thể làm khác sao? Chẳng lẽ cứ vậy để nàng ở lại? Sau đó lấy mạng những người khác chôn theo nàng? Hắn cũng không phải chỉ là phụ thân của một mình Triệu Tình Lam, hắn còn có những hài tử khác, đương nhiên không thể chỉ quan tâm đến nàng.

“Lão gia, van cầu ngài bỏ qua cho tiểu thư, đừng bắt tiểu thư phải ra ngoài, dù ngài có không thích tiểu thư thì tiểu thư vẫn luôn là nữ nhi của ngài a.” 

“Nha đầu càn rỡ này, người tới, kéo nàng ta ra ngoài đánh mười đại bản cho ta, để cho nàng ta biết ở cái nhà này ai mới là chủ tử.” Triệu Tĩnh Nguyên bị Hồng Linh nói đến đỏ mặt, thẹn quá hóa giận nói.

“Lão gia, sao ngài lại muốn đánh nô tỳ? Nô tỳ nói sai chỗ nào sao?” Hồng Linh khó tin hỏi, chẳng lẽ nàng chỉ bất bình thay tiểu thư mà lão gia lại bắt nàng chịu đòn sao?

“Triệu đại nhân, ngài cần gì phải so đo với một nha đầu?” Ninh Mặc Hiên không nghĩ đến Triệu Tĩnh Nguyên có thể vô tình đến mức này, không lẽ con người còn có thể lạnh lùng tàn nhẫn đến như vậy? Ngay cả nữ nhi ruột thịt cũng muốn đuổi ra ngoài, đã vậy còn không cho phép người khác được ý kiến. 

“Hiện giờ việc chữa bệnh cho lệnh kim vẫn quan trọng hơn, những cái khác để sau hãy nói.” Ninh Mặc Hiên nói.

“Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ nha đầu này, nếu không ngay cả một nha đầu cũng có thể khoa chân múa tay với ta thì ta còn mặt mũi gì mà quản cái huyện Sơn Nam này nữa? Huống hồ nha đầu này không tận tâm hầu hạ chủ tử, để Lam nhi lây bệnh như vậy mà mãi mới phát hiện, nếu có thể phát hiện sớm thì đã tốt rồi, nha đầu đó như vậy còn muốn thế nào nữa? Không loạn côn đánh chết là đã nhân từ với nàng ta rồi.” Lúc này Triệu Tĩnh Nguyên đã tức giận đến không kiềm chế được, chỉ muốn giết gà dọa khỉ cho mấy người trong phủ nhìn xem trong cái nhà này ai mới là chủ tử chân chính, thời gian vừa rồi trong phủ xảy ra quá nhiều chuyện, tất cả đều là do hắn quản lý sơ suất, nếu không thì sao lại xảy ra chuyện như thế này?

Ninh Mặc Hiên thấy vẻ quyết tuyệt của Triệu Tĩnh Nguyên, trong lòng vô cùng bi thương, chẳng lẽ nói, so với xử lý một nha đầu, việc bảo hộ thể diện của bản thân còn quan trọng hơn? Nữ nhi của hắn còn đang bệnh nặng, vậy mà hắn lại muốn xử lý nha đầu của nàng? Huống hồ Hồng Linh cũng không có lỗi gì, tất cả những điều nàng nói đều là sự thật, nếu giờ đưa Tình Lam ra ngoài, không người chăm sóc, chẳng phải là bắt nàng chịu chết sao? Có lẽ Triệu Tĩnh Nguyên cũng không phải là không nghĩ đến điều này, chẳng qua trong lòng hắn mạng nữ nhi này cũng chẳng đáng giá bao nhiêu thôi.

“Triệu đại nhân nói vậy không sai, nhưng giờ chuyện đã như vậy, xử lý nha đầu này bệnh của lệnh kim cũng không tốt hơn được, chi bằng giữ lại nàng ta chăm sóc cho lệnh kim chẳng phải là tốt hơn sao? Diee^n~DDa`nLee^Quy¸DDoon Cho dù có đưa lệnh kim ra ngoài thì cũng vẫn cần phải có người tỉ mỉ chăm sóc mới được.” Ninh Mặc Hiên suy nghĩ một chút rồi nói.

“Nếu đã vậy, tội chết có thể tha, nhưng tội sống không thể bỏ, không đánh nàng ta mười hèo nữa, chỉ đánh hèo bản để cảnh cáo, sau đó để cho nàng ta đi theo hầu hạ Lam nhi.” Triệu Tĩnh Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.

Không ngờ Ninh Mặc Hiên còn muốn quản việc ông xử lý nha đầu này, nhưng kể ra hắn nói vậy cũng đúng, để nha đầu này đi theo hầu hạ Lam nhi, nếu không may bị lây bệnh, có thể sống được hay không hắn cũng không cần quản.

Ninh Mặc Hiên thấy Triệu Tĩnh Nguyên vẫn quyết tâm muốn đánh thì thực sự cũng không tiện nói thêm, chỉ mắt lạnh nhìn Triệu Tĩnh Nguyên viện cớ cho mình, nhưng điều đó cũng khiến hắn hạ quyết tâm, lần này trước khi hắn rời đi, nhất định phải khiến cho Lam nhi có thể đi theo mình, bằng không để nàng ở lại nơi đây không biết có thể toàn mạng hay không nữa.

“Kéo xuống đánh xong thì để cho nàng ta thu dọn đồ đạc, tối nay đưa đi luôn.” Lúc này Triệu Tĩnh Nguyên giống như là muốn tiễn ôn thần đi vậy, vội vội vàng vàng muốn đưa nữ nhi của mình đi.

“Vâng.” Ngay lập tức có người đáp lời đi vào kéo Hồng Linh ra ngoài.

“Thúy Vũ, ngươi đi cầu lão thái quân, để lão thái quân nói một câu, tiểu thư không thể ra ngoài được, nếu tiểu thư ra ngoài, chỉ có một con đường chết mà thôi.” Hồng Linh dù bị lôi đi, nhưng miệng vẫn không quên dặn dò Thúy Vũ.

Thúy Vũ đang đứng ngoài cửa, bên cạnh còn có Nguyệt Hoa vừa mới rời đi nay đã trở lại. Thúy Vũ thấy Hồng Linh nói vậy, đang định ra ngoài lại bị Nguyệt Hoa ngăn lại.

“Ngươi không cần đi, có đi cũng vô dụng.”

“Nguyệt Hoa, sao ngươi lại nói vậy? Gần đây lão thái quân rất coi trọng tiểu thư, nhất định sẽ giúp tiểu thư thôi.” Thúy Vũ không tin, nói.

“Ngươi không nghĩ đến, việc bên này đã lộ ra, chẳng lẽ lão thái quân lại không biết? Nhưng hiện giờ ngay cả một người cũng không xuất hiện, nghĩ chút là biết tại sao lại vậy, lúc này bọn họ tránh còn không kịp, làm gì có chuyện phản đối lão gia đưa tiểu thư ra ngoài?” 

Lúc này Nguyệt Hoa vẫn lạnh lùng quan sát những người trong viện, nàng thấy rõ có mấy lần rèm cửa bên phòng lão thái quân khẽ lay động, rõ ràng có người cố ý muốn nhìn tình hình bên này, thế nhưng cả một thời gian như vậy mà không có ai đi ra, rõ ràng là do lão thái quân không cho phép. Dù có coi trọng thì sao? Ngay cả phụ thân ruột của tiểu thư còn như vậy, nàng còn có thể trông cậy vào người khác sao? Người Triệu gia thật vô tình, cả một đám chỉ biết lo cho mình, nơi nào còn tâm tư quan tâm đến sống chết của tiểu thư?

“Vậy ngươi nói chúng ta phải làm sao bây giờ hả Nguyệt Hoa?” Thúy Vũ thấy Nguyệt Hoa nói vậy, không biết phải làm sao cả.

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy trong sân truyền đến tiếng  bốp, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết của Hồng Linh. Hai người vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy Hồng Linh đang bị đặt trên ghế chịu hình vô cùng khổ sở, Thúy Vũ và Hồng Linh vốn lớn lên bên nhau, giờ nhìn thấy không nhịn nổi đau lòng, nhưng bản thân nàng cũng chỉ là nha hoàn, còn có thể làm sao đây? Ziendan<le:quy;don>

Cũng may chỉ là năm hèo, chẳng mấy chốc đã đánh xong, Thúy Vũ vội vàng chạy tới đỡ Hồng Linh, để nàng đứng dựa vào mình.

“Các ngươi đứng đó làm gì? Còn không mau qua đây thu dọn đồ đạc?” Triệu Tĩnh Nguyên đứng ở ngưỡng cửa nhìn ra, quát.

“Dạ!” Thúy Vũ một bên đỡ thân thể dường như không đứng nổi của Hồng Linh, một bên trả lời.

“Không biết Triệu đại nhân định đưa lệnh kim đi đâu?” Lúc này Ninh Mặc Hiên cũng lười phải trưng khuôn mặt tươi cười với Triệu Tĩnh Nguyên, chỉ lạnh lùng hỏi.

“Cái này….” Triệu Tĩnh Nguyên hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đưa đến tiểu viện ngõ Lục Liễu, bên đó mặc dù nhỏ nhưng mọi thứ đầy đủ, so với bên này còn tốt hơn không biết bao lần, để nàng dưỡng bệnh ở đó cũng không tính là uất ức nàng.”

Ninh Mặc Hiên nghe xong cũng không ý kiến gì, chỉ nói với hai nha đầu kia: “Các ngươi thu thập cho tiểu thư nhà các ngươi một chút, những vật dụng nơi này đều mang đi, đồ đạc bệnh nhân tiếp xúc qua không chừng là có mầm bệnh, mang qua đó đỡ ảnh hưởng đến người ở đây.”

Ninh Mặc Hiên để cho hai người Hồng Linh và Thúy Vũ thu dọn sạch sẽ, cái gì cũng không lưu lại, bằng không chẳng phải tiện nghi cho những người Triệu gia kia sao. Theo ý Ninh Mặc Hiên, lần này rời đi sẽ không trở lại nữa, cho nên thứ gì cần mang đi đều mang đi cả, còn về bệnh tình của Lam nhi, chỉ cần có hắn bên cạnh chắc chắn sẽ không để cho nàng gặp nguy hiểm. Nếu ngay cả bệnh của nàng mà hắn cũng không trị hết, thì thật hổ thẹn với một thân y thuật này.

Hồng Linh và Thúy Vũ hiểu được ý của Ninh Mặc Hiên, không ý kiến gì, chỉ tập trung thu thập đồ. Đang dọn dẹp thì thấy Nguyệt Hoa đi tới nói với Triệu Tĩnh Nguyên: “Lão gia, nô tỳ và Nguyệt Minh là nha đầu nương nương trong cung ban thưởng cho tiểu thư, hiện giờ tiểu thư sinh bệnh, chúng nô tỳ nên theo hầu tiểu thư mới phải.”    

Triệu Tĩnh Nguyên không nghĩ tới đến lúc này mà vẫn có người nguyện ý đi theo Triệu Tình Lam, mỗi ngày đều tiếp xúc với người bệnh, vậy cũng chẳng khác nào tự đi tìm chết, bọn họ còn có thể trung thành như vậy thật không dễ dàng, huống hồ hai người đó vốn không phải nha hoàn trong phủ, giờ họ muốn đi, hắn cũng không thể ngăn cản, vậy nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu đồng ý.

Thì ra Nguyệt Hoa vẫn luôn ở bên ngoài, nghe thấy Ninh Mặc Hiên sai Hồng Linh và Thúy Vũ thu dọn tất cả đồ đạc của tiểu thư, đoán chừng không có ý quay trở lại, nếu giờ nàng và Nguyệt Minh không dời đi theo luôn, sau này e rằng không ổn.

Mấy người rất nhanh đã thu dọn xong đồ đạc, Triệu Tĩnh Nguyên cũng dùng tốc độ khó có được thu xếp hai chiếc xe ngựa, một chiếc thô sơ dùng để kéo đồ của Triệu Tình Lam, chiếc còn lại tốt hơn một chút để nàng ngồi. Lee:Qu y?Dd oon Ninh Mặc Hiên biết hiện tại sẽ không ai giúp hắn chiếu cố Tình Lam, vì vậy tự mình ôm nàng lên xe ngựa, mấy nha đầu còn lại thì chuyển đồ lên xe, mấy người cứ thế rời khỏi huyện nha.

Triệu Tình Yên nhìn Triệu Tình Lam được Ninh Mặc Hiên ôm lên xe ngựa sau đó rời đi, trong lòng cũng không biết bản thân muốn gì nữa. Thấy Triệu Tình Lam được Ninh Mặc Hiên ôm vào trong ngực, nàng cảm thấy ghen tỵ, ghen tỵ đến phát điên. Nhưng nghĩ đến việc nàng ta bị bệnh rồi bị đưa đi nàng lại cảm thấy vô cùng sảng khoái, cảm thấy ông trời thật có mắt, để nàng ta bị loại bệnh này, vậy cũng coi như giúp nàng thở ra một ngụm ác khí, nếu như lần này nàng ta có thể bệnh chết thì nàng còn vui nữa.

Chu thị chờ Triệu Tình Lam đi rồi, lúc này mới ra cửa. Triệu Tĩnh Nguyên nhìn xe ngựa đưa Triệu Tình Lam đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi rồi, hắn và người nhà coi như được an toàn. Nhưng nghĩ lại thì tại sao Tình Lam lại có thể nhiễm bệnh được? Đáng ra trong nhà phải tuyệt đối an toàn mới đúng. Chẳng qua người đã đi rồi, nên muốn cũng không biết được.

“Nguyên nhi.” Chu thị cưng chiều gọi Triệu Tĩnh Nguyên.

Triệu Tĩnh Nguyên cũng biết gần đây mẫu thân tương đối dựa vào Triệu Tình Lam, vì vậy có chút ngượng ngùng, chậm rãi tới bên cạnh bà, đáp: “Mẫu thân!” 

“Nguyên nhi, ngươi làm như vậy là đúng, vì an toàn của mợi người trong nhà, để Lam nhi là phải.” Chu thị tán thành cách làm của Triệu Tĩnh Nguyên, ban đầu bà cũng chưa nghĩ đến việc đưa Triệu Tình Lam đi, nhưng Triệu Tĩnh Nguyên lại nghĩ đến, hơn nữa còn có thể ngoan tâm đưa nữ nhi ruột thịt ra ngoài. 

“Dạ, mẫu thân. Chỉ là trong lòng nhi tử có chút lo lắng, hiện giờ Lam nhi bệnh nặng ta lại cho người đưa nàng đi, nếu truyền ra ngoài hẳn sẽ bị người khác coi thường.” Lúc này mặc dù Triệu Tĩnh Nguyên đã có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy với Triệu Tình Lam.

“Cái này ngươi không cần phải để ý, người cũng đã đưa đi rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, có Ninh thế tử chăm sóc chắc rất nhanh có thể đỡ hơn thôi, chúng ta cũng không cần phải lo lắng nhiều. Chuyện này không cần phải nhắc lại nữa.”

Tiếp đó Chu thị lại nói: “Về sau các ngươi không được nhắc lại chuyện này nữa, qua mấy ngày nữa cho người đưa đến cho các nàng mấy lượng bạc để chủ tớ các nàng sống qua ngày là được.” 

Xảo Nguyên nghe Chu thị nói vậy có chút cảm giác môi hở rặng lạnh, nàng không nghĩ lão gia lại vô tình như vậy, ngay cả nữ nhi ruột thịt cũng có thể vứt bỏ, vậy nếu đổi là nàng thì sao? Nàng chỉ là một người ngoài, nếu chẳng may bị bệnh, phải chăng lão gia cũng sẽ lạnh lùng đưa nàng ra ngoài? Mà có khi còn không được như vậy.