“Lão thái quân, lão gia đến thỉnh an ạ.” Sáng sớm ngày hôm sau, Chu thị đang dùng điểm tâm thì nghe thấy nha đầu đi vào bẩm báo.
Chu thị vốn đang dùng bữa sáng với hai tỷ muội Triệu Tình Yên và Triệu Tình Nhiên, thấy vậy bèn ra hiệu cho hai người lui ra.
Mặc dù hai tỷ muội Triệu Tình Yên không biết đến tuột cùng tổ mẫu và phụ thân muốn nói chuyện gì, nhưng tổ mẫu đã muốn hai người tránh đi thì chắc chắn là có lý do, vì vậy lập tực đặt bát đũa xuống, đi ra ngoài. Từ hôm qua đến giờ trông tổ mẫu có vẻ rất tức giận, các nàng vẫn nên không chọc đến thì hơn.
Chu thị nhìn hai tỷ muội Triệu Tình Yên đi rồi mới lên tiếng: “Để nó vào, các ngươi cũng lui ra đi.” diendan<le:quy;don>
Chu thị không muốn để cho nhiều người nghe được chuyện này cho nên mới đuổi mọi người đi, chỉ để lại Lan ma ma hầu hạ bên cạnh.
Lan thị là nha hoàn hồi môn của Chu thị, đi theo Chu thị đã mấy chục năm, rất được Chu thị tin tưởng, có nhiều chuyện xung quanh Chu thị, người khác không biết nhưng bà ta lại biết. Chuyện này hôm nay Lan thị cũng đã nghe qua.
“Nhi tử gặp qua mẫu thân, thỉnh mẫu thân bình an!” Triệu Tĩnh Nguyên lễ độ hành lễ với mẫu thân. Nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc, tại sao hắn vừa vào trong phòng đã không thấy có ai, vừa rồi lúc ở bên ngoài, hắn còn nghe thấy trong phòng có tiếng nói chuyện cơ mà, sao giờ chỉ có mình mẫu thân, phía sau cũng chỉ có Lan thị hầu hạ. Nhìn đến bát đũa trên bàn, rõ ràng không phải của chỉ một người, như vậy hẳn là vì hắn đến nên mẫu thân mới để cho mọi người tránh đi.
“Nguyên nhi dùng điểm tâm chưa?” Chu thị cười, nói với nhi tử.
“Vẫn chưa dùng ạ, sáng dậy sớm xử lý chút chuyện của nha môn sau đó qua đây thỉnh an mẫu thân luôn.” Quả thật Triệu Tĩnh Nguyên còn chưa ăn sáng, hắn vốn vừa mới ngủ dậy, vội vội vàng vàng chạy qua đây, đâu có thời gian mà dùng bữa. Thế nhưng chuyện này Triệu Tĩnh Nguyên cũng không dám nói với mẫu thân hắn, chỉ có thể lấy lý do bận rộn để giải thích.
Làm sao Chu thị không hiểu nhi tử bà vì cái gì mà đến giờ vẫn chưa dùng điểm tâm cơ chứ, nhưng cũng không tiện nói thẳng, vì vậy chỉ có thể nói: “Mặc dù nha môn có chuyện quan trọng, nhưng thân thể là của chính mình, ngươi cũng không còn trẻ, không so được với trước kia, vẫn nên chú ý chăm sóc mới phải.”
“Vâng thưa mẫu thân, nhi tử đã biết.” Triệu Tĩnh Nguyên cười xòa nói. Hắn cứ có cảm giác mẫu thân cho người tránh đi, sau đó lại nói những cái này chắc chắc là có lý do.
“Nếu chưa ăn thì ngồi xuống cùng ăn đi!” Chu thị nhìn nhi tử vừa nói vừa để cho Lan thị bới cơm cho Triệu Tĩnh Nguyên.
Mấy ngày nay Triệu Tĩnh Nguyên không có bữa sáng nào ra hồn, lúc này nhìn mẫu thân dùng bữa lại cảm thấy đói, vì vậy vui vẻ ngồi xuống.
“Đây là nầm bò chưng với dê non, là món ta thích ăn, mấy ngày nay nhìn ngươi ngày càng gầy, nên ăn một chút đi.” Chu thị vừa gắp một ít thịt dê trước mặt cho Triệu Tĩnh Nguyên vừa nói.
“Vâng, thưa mẫu thân.” Triệu Tĩnh Nguyên không từ chối, gắp lên ăn, sau đó lại dùng thêm một ít đậu hũ thái sợ trộn cà rốt, cần tây và hai bát cháo.
“Xem ngươi kìa, nếu thích thì dùng thêm một chút đi.” Chu thị nhìn nhi tử ăn ngon miệng nên cười nói. Dien|dann: Lê;quý-đôn
Riêng điều này, Chu thị cũng giống như tất cả những người mẫu thân trong thiên hạ, niềm an ủi lớn nhất chính là thấy nhi tử mình có thể ăn uống vui vẻ.
“Điểm tâm của mâu thân vẫn là ngon nhất.” Triệu Tĩnh Nguyên ăn một miếng bánh hoa hồng, cười nói với Chu thị.
“Nếu ngươi thích thì mỗi ngày đều đến đây dùng bữa sáng đi, mẫu thân cho người làm thêm. Hiện giờ chúng ta ở nơi này, ăn chỗ nào mà chả là ăn, ngươi có thể đến chỗ mâu thân ăn mỗi ngày, mẫu thân nhìn cũng thấy an tâm.” Chu thị lấy cớ nói.
Triệu Tĩnh Nguyên chỉ muốn nịnh nọt mẫu thân một chút, không ngờ mẫu thân hắn lại nói vậy, khiến hắn không biết phải làm sao tiếp lời. Mỗi ngày đều qua đây dùng bữa, thật không ổn mà, những năm này Triệu Tĩnh Nguyên không phải không biết, mẫu thân hắn dùng điểm tâm rất sớm, bình thường thời điểm mẫu thân dùng điểm tâm cũng là lúc hắn và Vân Tụ đang nhu tình mật ý bên nhau. Chẳng qua hôm nay cãi nhau nên mới chạy tới đây thỉnh an, nếu không thì lúc này hắn còn chưa về phủ đâu.
“Xem ra vẫn là điểm tâm của mẫu thân không ngon nên Nguyên nhi mới không muốn đến, thôi, mẫu thân cũng không miễn cưỡng ngươi. Ngươi lại đây, mẫu thân không biết bình thường ngươi thế nào, nhưng đến giờ ăn thì phải ăn. Thân thể nếu không được chăm sóc, sau này có bồi bổ cũng không thể tốt lại được.” Thấy nhi tử không nói gì, sao Chu thị có thể không biết suy nghĩ trong lòng hắn cơ chứ, chỉ là hắn lớn rồi, thúc ép một cách gay gắt ngược không phải là biện pháp hay.
“Vâng thưa mẫu thân, nhi tử hiểu ạ.” Triệu Tĩnh Nguyên vẫn luôn cảm thấy hôm nay mẫu thân hắn có chút là lạ, liên tục nhắc nhở hắn phải chăm sóc thân thể, chẳng lẽ mẫu thân đã biết việc ở bên ngoài của hắn? Không phải chứ, hắn đã giấu diếm rất tốt, còn cẩn thận dặn dò, tuyệt đối không để tin tức này truyền đến trong phủ, hẳn là sẽ không có người nào không có mắt mà nói cho mẫu thân chứ.
“Hiện giờ bên cạnh ngươi chỉ có hai đứa thiếp thất Liễu thị và Trương thị, mẫu thân vốn định tìm cho ngươi một vị phu nhân, nhưng ở cái địa phương này, việc gì cũng không dễ dàng, muốn tìm cũng không biết tìm ở đâu, chỉ có thể tạm thời ủy khuất ngươi.” Die danle^quys do^n Chu thị có chút đau lòng nhìn nhi tử. Nếu có một vị phu nhân tốt thì đâu đến nỗi như vậy, Nguyên nhi thật đáng thương, không có thê tử quan tâm, chăm sóc.
“Mẫu thân, là nhi tử không tốt mới liên lụy mẫu thân phải đến nơi này chịu khổ, mẫu thân nói vậy không phải là muốn nhi tử càng cảm thấy xấu hổ sao?” Triệu Tĩnh Nguyên vội vàng cười xòa nói. Muốn tìm một vị phu nhân tốt ở cái địa phương này đâu có đơn giản. Dạo này hắn cũng hay suy nghĩ, hồi tưởng lại những chuyên trước kia, Sầm Mộ Vân cũng coi như là một người thê tử tốt, chỉ tiếc là hắn đã không nhận ra, chỉ cho rằng tất cả những điều nàng làm đều là đương nhiên, còn trách cứ nàng.
“Mẫu thân cũng không có ý gì khác, chỉ là ta biết xưa nay ngươi cũng không yêu thích gì hai người Trương thị và Liễu thị, cho nên thầm nghĩ, nếu không thể tìm cho ngươi một vị phu nhân thì cũng nên nạp cho ngươi một người thiếp thật tốt, ít nhất có thể chăm sóc cho ngươi, như vậy người làm mẫu thân như ta mới có thể an tâm một chút.” Chu thị nói ra suy nghĩ trong lòng cho nhi tử.
Triệu Tĩnh Nguyên không nghĩ đến mẫu thân hắn lại nói vậy vào lúc này, cảm thấy thất kinh, nhưng suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng tốt, hắn có thể nhân cơ hội lần này nói ra chuyện của Vân Tụ rồi đưa nàng vào cửa, như vậy hắn cũng không cần phải chạy tới chạy lui nữa. Dạo này mặc dù đắm mình trong ôn hương nhuyễn ngọc rất thoải mái nhưng cứ đi đi lại lại, vất vả vô cùng, nếu như mẫu thân có thể đồng ý cho Vân Tụ vào cửa, chẳng phải là tiện cả đôi đường sao?
Hết chương 78!