Mặc dù hành động của Triệu Tình Yên lần này là không đúng, nhưng dù sao nó sẽ gả qua Dục thân vương phủ, cho nên cũng không tiện nói nó quá đáng, bằng không khiến đứa nhỏ này vướng bận trong lòng thì không tốt, về sau cái nhà này còn phải dựa vào nó, vẫn không nên làm mất lòng nó thì hơn, sau này Nguyên nhi có thể trở về Kinh thành hay không còn phải nhờ vào quan hệ của nó.
Triệu Tình Lam thấy Chu thị nói vậy thì không ý kiến gì nữa, chỉ quay đầu nhìn Triệu Tình Yên cười cười rồi đi về phòng.
Triệu Tình Yên không ngờ Chu thị sẽ bác bỏ đề nghị của nàng, nàng còn tưởng Chu thị sẽ nghĩ đến mặt mũi của Dục thân vương phủ mà nhất định đồng ý, không ngờ lại như vậy. Nhưng nàng cũng lập tức hiểu rõ, xem ra là những lời nói của Triệu Tình Lam có tác dụng, theo ý nàng ta thì nàng chỉ là một thiếp thất, không cần phải coi trọng. Kể cũng đúng, nàng chỉ là một thiếp thất, khi vào cửa cũng không cần đội mũ phượng, trùm khăn voan, giá y cũng chỉ hơi khác y phục bình thường một chút. diendan<le:quy;don>
Nghĩ đến đây, Triệu Tình Yên lại cảm thấy có chút oán giận Chu thị, nàng phải làm thiếp người ta còn không phải vì Triệu gia sao? Nếu không vì Triệu gia chẳng lẽ nàng không thể làm chính thất nhà khác? Việc gì phải đi làm thiếp? Nhưng đến hôm nay, tại sao người Triệu gia lại có thể đối xử với nàng như vậy? Họ không một chút quan tâm đến nàng, người nhà như vậy, nàng cần gì phải suy nghĩ cho họ? Tương lai sau này nàng gả tới Vương phủ, trở lên nổi bật rồi, nàng tuyệt đối sẽ không quản chuyện của bọn họ. Triệu Tình Yên phẫn hận, âm thầm thề trong lòng.
Chỉ có điều Triệu Tình Yên cũng không nói ra những suy nghĩ trong lòng này, nàng mặc dù không tính là thông minh nhưng cũng hiểu cái gì có thể nói, cái gì không, vì vậy cũng không biểu lộ rõ ràng. Chẳng qua nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện khăn gấm trong tay nàng ta đã bị kéo rách, chỉ hận không thể lập tức nát vụn ra.
“Yên nhi, con cũng về đi, ta muốn nằm nghỉ một chút.” Chu thị thực sự cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát. Đến giờ mà tôn nữ này của bà cũng không biết đường dừng lại, thật khiến cho bà mệt mỏi mà.
Lúc này Triệu Tình Yên cũng không muốn nhìn thấy Chu thị nữa cho nên giận dữ lui xuống. Chu thị nhìn thấy cũng chỉ lắc đầu rồi thôi. Hài tử này, chuyện chỉ có vậy mà nó đã cảm thấy uất ức, tính tình đó, tương lai dù gả đến Vương phủ, chỉ sợ cũng sẽ chọc chuyện đầu rơi máu chảy.
---
Chu thị vốn rất hài lòng, cuối cùng thì bên bà cũng có bốn nha đầu hầu hạ, nhưng bà không ngờ tới, kể từ khi hai nha đầu này đến, cuộc sống của bà lập tức lâm vào dầu sôi lửa bỏng, ngày đêm không được an bình.
Những chuyện như nửa đêm khuya khoắt đang ngủ thoải mái chợt bị đánh thức hay lúc chải đầu bị kéo đứt một dúm tóc đều thường xuyên xảy ra, chưa kể đến thỉnh thoảng còn lúc bị nước dội ướt hết y phục.
Chu thị muốn nổi giận, nhưng hai kẻ gây họa chỉ lạnh lùng nói các nàng là người từ trong cung ra, bà không có quyền xử phạt, nếu muốn phạt phải đưa các nàng trở lại trong cung đã, khiến cho ý muốn nổi giận của Chu thị cũng bị kéo trở lại. Lee:Qu y?Dd oon Chu thị vốn nhìn quen cảnh đời, cảm thấy không cần thiết vì hai tiểu nha đầu nín nhịn, nhưng lại bị lòng tham mê hoặc tâm trí, nghĩ đến hai nàng là người trong cung, sợ ném chuột vỡ bình nên không dám xử phạt.
Từ khi hai nha đầu này đến, Chu thị càng ngày càng tiều tụy, điều này cũng là đương nhiên, đổi thành người khác nếu bị dày vò như vậy cũng không thể sống tốt được. Đối với việc này Chu thị lại chẳng có biện pháp gì, đành phải đẩy các nàng ra phòng ngoài làm việc. Chỉ có điều Chu thị tránh được xui xẻo nhưng bảo bối yêu thích của bà lại thường xuyên không cẩn thận rơi vỡ, y phục chẳng may bị rách,… mấy chuyện kỳ quái không thể tưởng tượng được cũng có thể xảy ra.
Chu thị từ Kinh thành đường xa mà đến, mấy đồ vật có thể mang tới cũng chẳng bao nhiêu, sao có thể chịu nổi dày vò như vậy, thật đau lòng mà. Nhưng hai nha đầu này bản lĩnh quá lớn, mỗi lần đều có lý do bất khả kháng khiến cho Chu thị không biết phải xử lý các nàng thế nào. Chu thị thực sự là khổ không thể nói, chỉ ước không bao giờ nhìn thấy hai nha đầu này nữa.
Mỗi ngày cuộc sống của Chu thị đều như rơi vào trong dầu sôi lửa bỏng, nhiều lúc cũng nghĩ đến chuyện trả lại hai nha đầu này cho Triệu Tình Lam, nhưng Triệu Tình Lam lại không chịu nhận. Không nói đến Triệu Tình Lam, bản thân hai nha đầu này cũng nói rõ, nếu tiểu thư đã để các nàng đi theo hầu hạ lão thái quân thì làm gì có chuyện nửa đường quay về.
Chu thị nghe xong lời này lại càng xác định, Triệu Tình Lam không dùng được hai nha đầu này nên mới đẩy sang cho bà. Con bé này miệng nam mô bụng một bồ dao găm, ngay cả tổ mẫu ruột thịt cũng không bỏ qua.
Chu thị vốn muốn tìm cớ xử lý Triệu Tình Lam nhưng tìm mãi không được, trong lòng đang không thoải mái, ai ngờ đúng lúc này Triệu gia lại xảy ra việc, khiến Chu thị cũng chẳng còn tâm tư xử lý Triệu Tình Lam nữa.
Ngày hôm đó, Chu thị đang ngồi trong phòng xem sổ sách, cứ nhìn những thứ này là Chu thị lại cảm thấy phiền lòng, cũng chỉ là một ít bạc vụn, so với chi tiêu trước kia trong phủ thì chẳng đáng bao nhiêu, nhưng hiện tại lại là khoản tiêu chính trong nhà. di@en*dyan:leeequyyydooon
Trong lòng Chu thị đang âm thầm khó chịu thì thấy Trương thị và Liễu thị cùng đến, trên mắt hai người còn có chút hồng, thoạt nhìn có vẻ thương tâm.
Chu thị cảm thấy nghi hoặc, hai người thiếp thất này trước giờ đều an phận thủ thường, cho tới bây giờ còn chưa gây phiền toái gì cho bà, thế mà hôm nay lại cùng tìm đến, bộ dáng muốn nói lại thôi, dáng vẻ dường như có điều muốn nói lại không biết mở miệng thế nào. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra khiến cho hai nàng như vậy?
Chu thị không thích thiếp thất, nhưng đối với hai thiếp thất này lại có chút yêu thích, dù sao người tự biết thân biêt phận như vậy cũng không nhiều.
“Hai người các ngươi có chuyện gì?” Chu thị đặt sổ sách trong tay lên bàn, đưa tay xoa xoa đầu đang trướng đau.
Từ mười mấy năm trước khi Sầm Mộ Vân gả đến, Chu thị đã không phải ngó đến mấy thứ vụn vặt này, chỉ cần an hưởng cuộc sống. Sầm Mộ Vân xuất thân từ gia tộc lớn, từ khi còn nhỏ đã được dạy cách quản lý một phủ đệ lớn, vì vậy có thể xử lý rõ ràng Vạn An hầu phủ. Nhưng hiện giờ không có ai để cho bà dựa vào, đã vậy một đại gia đình chi tiêu cũng không ít, bổng lộc của nhi tử lại thiếu, mỗi ngày đều phải tính chi li từng khoản, thật là đau đầu muốn chết rồi.
Hết chương 75!