Editor: Búnn.
Chu thị vốn muốn tới để ngăn cản Sầm Mộ Vân rời đi, nhưng đến hiện trường lại thấy Sầm Mộ Vân chuẩn bị xong xuôi, dáng vẻ hùng hổ của Sầm Mộ Nam, cảm thấy dường như bản thân không thể ngăn cản được, cho nên cũng không ngăn cản nữa, dù nói thế nào, hôm nay cũng là nhà mình làm không tốt, xem như ủy khuất Sầm Mộ Vân.
"Lam Nhi bái kiến nãi nãi." Nhìn Chu thị nhìn chằm chằm nơi mẫu thân mình vừa rời đi, Triệu Tình Lam cười tiến lên nói. Chu thị thật biết canh giờ, sao lúc Lộ di nương làm ầm ĩ không thấy bà ta ra mặt? Lúc phụ thân tới không thấy bà ta ra mặt? Vậy mà lúc này lại chạy tới đây.
Triệu Tình Lam cảm thấy có lẽ Chu thị có ba phần đau lòng với bản thân, nhưng so sánh với phụ thân thì bản thân cũng chỉ là bé nhỏ không đáng kể, tuyệt đối sẽ không có chuyện bà ta vì bản thân mà trở mặt với phụ thân. Cho nên trong lòng cảm thấy Chu thị làm gì cũng không thoải mái.
"Đứa nhỏ này, sao nãi nãi không ở đây một lát lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Mẫu thân phải đi, mà con cũng không nói vài câu khuyên nhủ." Chu thị kéo tay Triệu Tình Lam cười nói, nhưng nụ cười này thật sự miễn cưỡng.
Chu thị sống hơn nửa đời người, tự nhiên đã gặp không ít chuyện, nhất là chuyện trong đại trạch càng thuộc trong lòng bàn tay. Bây giờ nhà mình gặp chuyện không hay, Khánh Quốc công phủ đã ra mặt can thiệp, bản thân bà ta phải che chở cháu gái thật tốt, nếu không lúc này chỉ sợ hầu phủ sẽ có tai họa ngập đầu.
Thì ra, trước đó Chu thị đã sớm nghe được bên cạnh có chuyện, nhưng nghĩ tới mặt mũi của nhi tử nên không tiện qua, sau lại nghe nói Sầm Mộ Nam xông vào trong phủ, cũng không quan tâm nhiều. Mãi cho đến khi nghe Triệu Tĩnh Lam nghe nói nam nhân bị phái đi tìm ở cửa đông được Nhị lão gia khánh quốc công phủ cứu đi, mới vội vội vàng vàng chạy tới.
Lúc Sầm Mộ Nam sắp đi có nói một câu gì? Nói là tự nhiên sẽ có người đến xử lý chuyện hầu phủ, thì có thể thấy được hắn biết được tin tức gì đó, kể từ đó, Triệu Tình Lam trở thành hi vọng cuối cùng cứu hầu phủ, chỉ ngóng trông Sầm gia sẽ nhớ tới huynh muội Triệu Tình Lam và Triệu Thanh Phong mà thủ hạ lưu tình với Triệu gia. Đây là do con trai không tốt của bà ta, mê luyến nữ nhân tới nông nổi kia mới có thể có tai họa như vậy.
"Nãi nãi, chuyện này người không nên hỏi Lam Nhi, người muốn hỏi thì nên hỏi phụ thân thôi." Triệu Tình Lam đoán, Chu thị vội vàng chạy tới đây, tự nhiên là đã biết chuyện gì, nếu không thì sau chuyện như vậy mà còn có sắc mặt tốt với mình, cộng thêm vừa rồi nghe thấy câu nói không cần thiết của mẫu thân mà vẫn không nói gì, ngay cả một câu trách cứ cũng không có.
Chu thị không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn nhi tử của mình.
Triệu Tĩnh Nguyên không ngờ, nữ nhi của mình lại cáo trạng mình trước mặt mẫu thân, mà mẫu thân lại dùng ánh mắt nghiêm khắc như vậy nhìn bản thân, rốt cuộc Triệu Tình Lam đã cho mẫu thân ăn thuốc gì, lại có thể khiến mẫu thân tin tưởng nó như vậy.
"Mẫu thân, người đừng nghe Lam Nhi nói gì, tự nhiên nhi tử không làm chuyện gì."
"Đừng nói ở đây, con theo ta vào viện của ta rồi nói." Chu thị thấy nơi này chỗ nào cũng có hạ nhân, cảm thấy có một số việc không có cách nào nói trước mặt nhiều người như vậy, cho nên nghiêm khắc nói với nhi tử của mình.
Triệu Tĩnh Nguyên không biết nguyên nhân, chỉ cảm thấy thái độ của mẫu thân rất kỳ lạ, có điều ông ta cũng coi như là hiếu thuận, cho nên đi theo mẫu thân. Lộ di nương và Triệu Tình Yên thấy như vậy, cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Chu thị ngăn lại.
"Các ngươi về viện của mình, yên ổn ở đó cho ta. Đừng ra ngoài gây chuyện, nếu như ta biết các ngươi còn làm chuyện gì sau lưng, gia pháp sẽ hầu hạ các ngươi."
Mặc dù Triệu Tĩnh Nguyên đau lòng khi thấy tiểu thiếp và nữ nhi ủy khuất, nhưng thấy mẫu thân thật sự tức giận, cũng không dám biện bạch nhiều, dù sao cũng chỉ là bị mắng hai câu, sau này đưa vài món châu báu tới an ủi là được. Cũng may mẫu tử nàng biết thời biết thế, không giống mẫu tử Sầm Mộ Vân.
Mặc dù Triệu Tình Lam không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng thấy phụ thân bất đắc dĩ để lại Lộ di nương và Triệu Tình Yên đi theo Chu thị, tâm trạng vui mừng chỉ huy người tiếp tục chuyển này nọ.
"Nhanh tay nhanh chân lên, sắc trời không còn sớm, nếu chậm chạp thì không có cách nào chuyển xong trong đêm nay rồi." Triệu Tình Lam nhìn mặt trời đỏ rực dần dần ngả về phía tây, cười nói với hạ nhân: "Các ngươi cẩn thận chuyển qua, phía ta nhất định có thưởng."
Mọi người nghe có thưởng, đương nhiên cũng không quan tâm đến chuyện khác, ngay cả chuyện vừa mới xảy ra cũng không nhớ, vừa rồi còn cảm thấy kỳ lạ vì sao phu nhân đi rồi mà tiểu thư lại giống như không có chuyện gì, còn cười tiếp tục phân phó này kia nữa, mà vội vội vàng vàng chuyển đồ đạc. Trong phủ ai cũng biết tiểu thư là lớn nhất, mỗi lần thưởng tiền cho hạ nhân cũng nhiều hơn, tốt một chút có thể lớn hơn tiền tiêu vặt của mấy tháng.
"Triệu Tình Lam, tiểu tiện nhân nhà ngươi, ngươi lại dám động thủ đánh di nương, lại còn đổi trắng thay đen." Coi như Lộ di nương có thể nhịn được, nhưng Triệu Tình Yên làm cách nào cũng không nhịn được, vừa rồi, là bản thân và di nương chịu thiệt, bây giờ không thể không đòi lại một chút được.
Nhất là nhìn từng rương từng rương vàng bạc châu báu, trân châu ngọc khí, đồ cổ trước mặt này mà bản thân lại không chiếm được dù chỉ là một chút, thì làm sao Triệu Tình Yên có thể nhẫn nhịn được? Tương lai, coi như trong phủ cho bản thân đồ cưới, nhưng có thể được bao nhiêu, từng đó của Triệu Tình Lam cũng nhiều hơn bao nhiêu rồi. Ánh mắt vô cùng hâm mộ hoàn toàn được biểu hiện trên mặt Triệu Tình Yên, không che giấu một chút nào.
"Triệu Tĩnh Yên, đừng quên là các ngươi trêu chọc ta cùng mẫu thân của ta trước, nếu các ngươi ngây ngốc ở trong viện của mình, tự nhiên ta cũng lười đi trêu chọc các ngươi." Triệu Tình Lam cười nói: "Nếu các ngươi đã tự muốn rước lấy nhục thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình."
Hiện tại, mẫu thân mà mình cố kị đã đi rồi, đây chính là thời điểm tốt để thu thập mẫu tử các nàng, nếu không các nàng lại do rằng bản thân dễ chọc vào. Nếu là kiếp trước, bản thân cũng tự cho rằng mìn là người dễ bị người khác bắt nạt, nhưng bây giờ khác rồi. Đời này, bản thân sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt mình như vậy nữa.
Dù Triệu Tình Lam đang cười, nhưng Lộ di nương vẫn có thể thấy được trong mắt Triệu Tình Lam thoáng hiện vẻ ngoan tuyệt. Cái này không phải là ánh mắt mà một tiểu cô nương mười mấy tuổi nên có. Lộ di nương không nhịn được rùng mình một cái. Nhưng khi nhìn lại, trong mắt Triệu Tình Lam vẫn là bình tĩnh không gợn sóng, thậm chí Lộ di nương còn nghi ngờ, ánh mắt vừa rồi là ảo giác của nàng ta.
"Ngươi còn dám nói mà không biết ngượng, đợi tối ta sẽ nói cho phụ thân, nhìn xem phụ thân trừng phạt ngươi như thế nào." Triệu Tình Yên bực mình, nhưng tiện nghi của nơi này, nàng ta không thể chạm được, lời nói cuối cùng lúc gần đi của lão thái thái cũng không phải là nói đùa, coi như mình có gan cũng không dám ngỗ ngược. Nếu không ngay cả phụ thân cũng không cứu được bản thân.
Làm sao Triệu Tình Lam có thể để chút uy hiếp nho nhỏ của Triệu Tình Yên ở trong mắt, nếu bản thân đoán không lầm thì lúc này Chu thị đang dạy bảo phụ thân, vấn đề lúc này cũng tương đối nghiêm trọng rồi, dù sao chưa bao giờ lão thái thái sử dụng giọng nói và vẻ mặt nghiêm khắc với phụ thân như vậy, như bây giờ cũng xem như là hiếm gặp rồi.
"Ngươi cứ nói đi. Ta chờ trừng phạt, chỉ là có một câu ngươi nên nhớ kỹ, thiên tác nghiệt, vưu khả vi, tự tác nghiệt, bất khả hoạt(1)"
(1) nghĩa là: Trời gây hoạ còn có thể tránh, tự gây tội chẳng thể trốn. Có thể tránh né thiên tai, còn tội lỗi do mình gây ra thì không thể trốn tránh trách nhiệm.
Những lời này bề ngoài như là nói Triệu Tình Yên, nhưng trên thực tế là cảnh cáo Lộ di nương, nàng ta làm gì, trong lòng mình tự rõ ràng, chuyện hôm nay, không cần hoài nghi, chính là nàng ta sau lưng sai sử.
Lộ di nương nghe Triệu Tình Lam nói xong, trong lòng vô cùng khẩn trương, sao nha đầu kia lại giống như rõ ràng rành mạch chuyện mình làm, làm cho người ta không rét mà run. Bởi vậy, Lộ di nương cũng không phân cao thấp với Triệu Tình Lam, vội vàng kéo nữ nhi về viện của bản thân.