Thứ Nữ Thành Thê

Chương 102: Mẫu nữ dạ đàm




Ninh Mặc Hiên nghe vậy cảm thấy yên tâm, hiện giờ Sầm di đã tới, nếu phía phụ thân có thể cùng liên thủ với Khánh quốc công phủ, thì việc đưa Lam nhi đi sẽ dễ dàng hơn nhiều. Triệu Tĩnh Nguyên dù không cam lòng hay vì ngại thể diện mà không muốn để cho Lam nhi đi thì hắn vẫn có cách để đưa nàng đi.

“Như vậy rất tốt.” Ninh Mặc Hiên gật đầu, nói.

“Công tử, chỉ e là Lam tiểu thư cũng không muốn trở về Triệu gia đâu, lần này may là có ngài ở đây, nếu không có ngài, chẳng phải Lam tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm sao? Sống trong gia đình như vậy, tiểu thư chắc chắn là không muốn về.” Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện bị người nhà vứt bỏ trong tình huống nguy cấp, Lâm Miện cũng có chút cảm giác không rét mà run.

Mặc dù hắn cũng không có tiếp xúc nhiều với tiểu thư Triệu Tình Lam, nhưng đã là người trong lòng của công tử thì nhất định là người tốt, người như vậy xứng đáng nhận được sự che chở, yêu thương của người khác. Nếu người Triệu gia không quan tâm đến nàng, vậy để người khác quan tâm, che chở nàng, không cần phải tiếp tục ở lại đó chịu khổ.

“Chuyện này ngươi cũng biết rồi đấy, vậy nên đương nhiên không thể về bên đó được. Lee^q uyyDoo^nn Ta lo nếu Lam nhi về đó sẽ phải chịu nhiều ủy khuất, chờ chuyện này kết thúc, ta nhất định phải về Kinh thành, không thể tiếp tục ở lại đây chăm sóc nàng, lúc ấy dù nàng có bị người ta làm cho ủy khuất đến chết cũng chưa chắc có người biết.” Ninh Mặc Hiên trầm mặt nói.

“Dạ, công tử, thuộc hạ hiểu, nếu có chuyện gì cần thuộc hạ làm, ngài chỉ cần nói, thuộc hạ chắc chắn không chối từ.”

“Huynh đệ tốt, có những lời này của ngươi là đủ rồi.” Ninh Mặc Hiên vỗ vỗ bả vai Lâm Miện, nói: “Lần này cũng thực khiến ngươi vất vả rồi, dọc đường này chắc hẳn cũng đã chịu không ít cực khổ.”

“Cũng không có cực khổ gì, phu nhân là nữ nhân mà còn có thể chịu đựng, thuộc hạ là nam tử sao có thể cảm thấy cực khổ.” Lâm Miện cười, trả lời.

“Ninh công tử, Lâm gia, phu nhân và tiểu thư mời hai người vào dùng cơm.” Lúc này Hồng Linh đi ra mời Ninh Mặc Hiên vào dùng cơm, Ninh Mặc Hiên thấy vậy cũng không nói thêm gì, cùng Lâm Miện đi vào.

Một lúc sau, dùng cơm xong, bởi vì Sầm Mộ Vân vừa trải qua một chuyến đi dài, cho nên mấy nha đầu vội vàng thu thập giường đệm cho bà nghỉ. Vốn là phải chuẩn bị thêm một gian phòng nhưng Triệu Tình Lam biết, cái viện nhỏ này cũng không có bao nhiêu phòng, vì vậy nói: “Cũng không cần thu dọn chỗ khác, mẫu thân ở cùng ta cũng được, buổi tối mẫu nữ chúng ta cũng có thể trò chuyện.”

Sầm Mộ Vân gật đầu đồng ý, vì vậy nên mấy nha đầu cũng không cần phải dọn dẹp nhiều, chỉ cần thêm một bộ chăn đệm.

Ban đêm, bởi vì có Sầm Mộ Vân ở đây cho nên không để nha đầu hầu hạ bên cạnh, nhờ vậy hai mẫu nữ có thể nói mấy chuyện riêng tư mà không cần phải để ý gì cả.

Sầm Mộ Vân đưa tay nắm lấy tay nữ nhi: “Đã lâu rồi mẫu nữ chúng ta không ngủ chung một giường, chỉ chớp mắt mà con đã lớn như vậy, cũng đã cao bằng mẫu thân, ôm con có chút không quen, dù sao thì con cũng khác nhiều so với khi còn bé.” 

“Nữ nhi trưởng thành không tốt sao?” Triệu Tình Lam cười nhẹ, hỏi lại. Nàng biết, từ nhỏ nàng đã ở một mình, rất ít khi ở cùng mẫu thân, trong trí nhớ của nàng, mặc dù mẫu thân rất thương yêu nàng, nhưng lại không cưng chiều, vì vậy thời điểm hai mẫu nữ thân mật là rất ít.

“Giờ nữ nhi của ta đã trưởng thành, vậy đương nhiên là tốt rồi. Trưởng thành rồi cũng biết thương mẫu thân hơn, thảo nào người ta nói, nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ.” Sầm Mộ Vân vừa nói vừa cảm thấy mũi có chút ê ẩm, kể từ khi bà đến Triệu gia, nhiều năm trôi qua, cũng không biết đã phải ăn biết bao đau khổ, giờ nhìn nữ nhi bà mới cảm thấy, nhiều năm nhẫn nhịn như vậy coi như là có chút ý nghĩa, nếu không, bà thật không hiểu, bà chịu đựng nhiều năm như vậy rốt cuộc là vì cái gì.

“Lam nhi đương nhiên là thương mẫu thân rồi, đời này, người đối tốt với Lam nhi nhất chính là mẫu thân, Lam nhi không thương mẫu thân thì còn thương ai.” Những lời này của Triệu Tình Lam cũng đều là lời thật lòng.

“Là mẫu thân không tốt, để cho con phải chịu nhiều ủy khuất, con không trách mẫu thân sao?” Trong lòng Sầm Mộ Vân vẫn luôn có chút áy náy với Triệu Tình Lam.

“Mẫu thân nói gì vậy, vì Lam nhi, mười mấy năm qua mẫu thân đã phải vất vả lo lắng bao nhiêu, tình thương của mẫu thân đối với nữ nhi, nữ nhi có thể cảm nhận được. Nếu như mẫu thân nói vì người hòa ly mà nữ nhi phải chịu khổ, vậy mẫu thân nghĩ nhiều rồi, Sao Lam nhi lại có thể trách mẫu thân chứ?” Triệu Tình Lam cười cười, nói với Sầm Mộ Vân.

Mẫu thân đi một bước này coi như là cải biến cuộc đời nàng, nếu không kết cục của nàng sẽ càng bi thương hơn. Huống chi hiện tại nàng cũng đã không còn ôm bất kỳ hy vọng gì đối với Triệu gia nữa, dù phải nhận nhiều ủy khuất hơn thế nàng cũng cảm thấy không sao, con người vẫn luôn vì người mình yêu mà thương tâm, nếu đã không yêu thì cũng sẽ chẳng cảm thấy thương tâm nữa.

Mấy ngày nay nàng nghĩ lại những chuyện sảy ra trước kia, cuối cùng cũng có thể hiểu được tâm tư của mẫu thân, nếu mẫu thân như vậy mà vẫn còn không coi là tốt, thì trên đời này còn có ai đối tốt với nàng đây?

“Con không trách ta là ta an tâm rồi, nghe thấy con bị hắn đối xử như vậy, trong lòng mẫu thân vô cùng khó chịu, chỉ mong có thể lập tức đến bên cạnh con, thay con chịu những khổ sở ấy.” Nói tới đây, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng không nhịn được trào ra.

“Sao nữ nhi có thể vì những cái này mà trách mẫu thân được, nếu có trách thì là trách phụ thân, lúc nữ nhi cần người chăm sóc nhất thì ông ấy lại bỏ qua nữ nhi, vứt bỏ nữ nhi như giày rách, nếu mẫu thân ở đây, chắc chắc mẫu thân sẽ không làm như vậy.” Triệu Tình Lam cười an ủi mẫu thân.

“Con nói đúng, nhưng nếu không phải mẫu thân …. với phụ thân con thì sao con lại bị phụ thân ghét bỏ như vậy.”

“Suốt mười mấy năm, có lúc nào phụ thân từng thích con sao? Mẫu thân, người đừng cứ mãi tự trách như vậy.”

Dù trong đêm tối, nhưng Triệu Tình Lam vẫn cảm thấy mẫu thân dường như đang đè nén đâu khổ nghẹn ngào, vậy nên nói: “Mẫu thân, có người là Lam nhi đã thỏa mãn lắm rồi, lần này mặc dù mới chỉ xa người một thời gian ngắn, nhưng nữ nhi lại cảm thấy giống như đã qua rất nhiều năm vậy.”

Lúc này, hai mẫu nữ nằm kề sát nhau, Triệu Tình Lam khó có được biểu lộ ra tư thái tiểu nữ nhi, khiến cho tâm tình của Sầm Mộ Vân trở nên tốt hơn, cũng ngừng lại những suy nghĩ miên man kia.

Sầm Mộ Vân cười nói: “Đứa nhỏ này, lớn đầu rồi, sao còn làm nũng hơn so với khi nhỏ vậy.”

“Chỉ bên cạnh mẫu thân Lam nhi mới như vậy. Mẫu thân không biết đâu, mấy ngày này Lam nhi vẫn luôn lo lắng mẫu thân sống ở Kinh thành không tốt, lo lắng người phải chịu ủy khuất. Mãi cho đến khi Ninh đại ca đến, biết mẫu thân đã ở riêng, hơn nữa mọi chuyện đều ổn, nữ nhi mới cảm thấy bớt lo.”

“Sao mẫu thân lại không biết con quan tâm mẫu thân chứ. Cữu cữu con cũng nói con đã trưởng thành, nhiều chuyện suy tính đều rất chu toàn, để mẫu thân ở một mình bên ngoài hợp lý nhất, nếu không một nữ tử đã xuất giá mà lại suốt ngày ở lại nhà mẹ đẻ thì không ổn lắm, mặc dù cữu mẫu con rất tốt nhưng mẫu thân vẫn cảm thấy khó mà giống như trước được.” Về chuyện này, Sầm Mộ Vân vô cùng xúc động vì Triệu Tình Lam đã lo nghĩ chu đáo cho bà như vậy. Những lời này bà không thể nói với các ca ca, tẩu tẩu, nhưng Lam nhi nói lại khác, đợi đến lúc bà biết, thì mọi chuyện đã được Nhị ca xử lý tốt rồi.  

“Lúc đó nữ nhi có thể nghĩ đến cái gì thì nói với cữu cữu cái đó thôi, cũng không biết có đúng không, may mà cữu cữu không trách mắng, đó là đã vô cùng may mắn rồi.” Triệu Tình Lam sờ lên gò má mẫu thân, nói tiếp: “Lúc tối thấy mẫu thân, cảm thấy khí sắc mẫu thân không tệ, xem ra so với trước kia còn tốt hơn nhiều, có thể thấy cuộc sống của mẫu thân bây giờ rất tốt.”

“Mười mấy năm qua, mẫu thân chưa từng có được cuộc sống an nhàn như hiện tại, trước kia, lúc nào ta cũng phải nghĩ cách để có thể kéo lại tình cảm của phụ thân con, nhưng lòng của phụ thân con lại không đặt ở chỗ ta. Vì vậy ta vẫn luôn cảm thấy mình là một nữ nhân thất bại, cho nên vẫn buồn bực, không thoải mái. Hiện giờ rời đi, lại cảm thấy không sao, sau đó cũng từ từ nghĩ thông, mọi chuyện không phải là do ta làm không tốt, mà căn bản là phụ thân con không thích ta, mà thích hay không thích một người, không phải cứ muốn là được. Nghĩ như vậy, mẫu thân cũng cảm thấy yên ổn hơn nhiều, sau đó lại nghĩ đến con và ca ca con, ta lại cảm thấy cuộc đời này của mình vẫn tính là thành công, ít nhất ta cũng có một đôi nhi nữ khiến ta tự hào.”

Triệu Tình Lam có thể cảm nhận được, lúc mẫu thân nàng nói chuyện, biểu tình của bà rất thản nhiên, từ giọng nói của bà, nàng có thể nghe ra cuộc sống của bà hiện tại rất yên bình, có lẽ là do hiện tại bên cạnh không có những chuyện phiền toái quấn thân, nên có thể có được những ngày tháng an ổn như mong ước ban đầu.

“Mẫu thân có thể nghĩ như vậy thật tốt, Lam nhi có thể yên tâm rồi. Có điều mẫu thân vẫn còn trẻ, một thân một mình sống nốt phần đời còn lại cũng không phải là hay, tốt nhất vẫn nên có một người tâm đầu ý hợp, cùng nhau trải qua cuộc sống tương lai mới tốt.” Triệu Tình Lam chợt nói.

Triệu Tình Lam vừa nói xong đã hối hận, lấy số tuổi hiện giờ của nàng không thể nào nói ra những lời như vậy, chẳng qua là vì nhưng gì nàng đã trải qua ở kiếp trước, mới khiến cho nàng có những suy nghĩ đó, không ngờ giờ lại buột miệng nói ra. Mà Sầm Mộ Vân lại càng bị những lời của nữ nhi làm cho chấn kinh, nhưng ngoài chấn kinh, trên mặt bà cũng có chút ngượng ngùng, may giờ là ban đêm, Triệu Tình Lam không nhìn thấy, bằng không bà thật không biết phải đối mặt với nữ nhi như thế nào nữa.

“Lam nhi! Cái đứa nhỏ này, lời như vậy cũng có thể nói với mẫu thân sao? Nữ nhi lớn rồi quả nhiên là không biết xấu hổ.” Sầm Mộ Vân ra vẻ tức giận, nói.

Triệu Tình Lam tự nhiên là biết mẫu thân nàng sẽ không thực sự tức giận, cho nên cười nói: “Mẫu thân đừng giận, chẳng qua Lam nhi không thể ở mãi bên mẫu thân, sau này ca ca có trở lại, cũng sẽ phải về Triệu gia, không thể hầu hạ bên mẫu thân, cho nên mới muốn có một người bên cạnh mẫu thân. Như vậy Lam nhi và ca ca mới có thể an tâm được.”

“Đứa nhỏ này, sao con lại có những ý tưởng khác người như vậy? Hiện giờ việc mẫu thân hòa ly đã trở thành trò cười ở Kinh thành, tránh không được sau này sẽ liên lụy đến con và ca ca, nếu mẫu thân còn tái giá, chẳng phải càng trở thành câu chuyện đầu môi ở Kinh thành sao, lúc ấy con và ca ca cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ra ngoài nữa.” Diee^n~DDa`nLee^Quy¸DDoon Đây là điều Sầm Mộ Vân cố kỵ nhất, có câu là lời đồn đại có thể hại chết người, bản thân bà không thèm để ý, nhưng liên quan đến nhi nữ của bà thì sao bà có thể không quan tâm đây? Hòa ly đã coi như là bà ích kỷ vì mình mà sống, sau này không thể tiếp tục vì bản thân mà không quan tâm đến nhi nữ như vậy nữa.

Có lúc Sầm Mộ Vân hối hận vô cùng, nếu như bà chưa từng hòa ly với Triệu Tĩnh Nguyên, thì có lẽ hiện tại Lam nhi không phải chịu nhiều bất hạnh như vậy. Trước kia Triệu Tĩnh Nguyên không thương Lam nhi, nhưng cũng không có tuyệt tình như vậy, hiện giờ hắn làm vậy còn chẳng phải là vì Lam nhi là nữ nhi của bà sao. Bà hòa ly khiến hắn mất hết thể diện, hơn nữa còn bị liên lụy đầy đến cái huyện nghèo này làm quan huyện lệnh thì sao hắn có thể đối xử tốt với nữ nhi của bà đây?

Nhưng cũng có lúc bà lại nghĩ, nếu lúc ấy bà không làm vậy, thì sẽ không thể rửa sạch oan khuất. Như vậy chẳng phải cả đời sẽ phải đội cái mũ không tuân thủ nữ tắc là làm bạn với đăng thanh cổ phật sao? Như vậy, dù Triệu Tĩnh Nguyên có không hận bà như hiện tại, nhưng làm sao còn muốn nhìn thấy bà nữa? Mà huynh muội Lam nhi có một mẫu thân mất hết danh dự như như bà chẳng lẽ vẫn còn thể diện sao? Cuối cùng dù bà làm thế nào thì đó cũng là một lựa chọn khó khăn. 

“Mẫu thân, người không thể nghĩ nhiều như vậy được, người là vì mình mà sống, người khác muốn nói gì thì nói, mẫu thân có làm sai gì đâu, vậy nên đương nhiên Lam nhi và ca ca sẽ không cảm thấy mất mặt, ai nói nữ nhân gả sai một lần thì phải mang theo sai lầm sống tiếp cả đời? Chỉ cần có cơ hội thay đổi sai lầm đó thì có gì không được đâu?” Triệu Tình Lam nghĩ rất thông suốt, vậy nên khuyên nhủ mẫu thân.

Sầm Mộ Vân không ngờ nữ nhi của bà lại có suy nghĩ ấy, vì vậy không khỏi có chút nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, một lúc sau, bà mới nói: “Đứa nhỏ này, con đã trưởng thành rồi! Nhưng hiện giờ con đã không còn hôn sự, cũng nên tính đến chuyện tìm một người thích hợp. Chỉ là không biết tiểu tử nhà mào mới có thể xứng với nữ nhi xuất sắc của ta đây.”    

Hôn sự của Triệu Tình Lam là điều Sầm Mộ Vân lo lắng nhất, có một mẫu thân như bà, hơn nữa còn từng từ hôn, không biết sẽ có mấy nhà không ghét bỏ, muốn nữ nhi tốt của bà làm nhi tức đây.

“Mẫu thân, Lam nhi mới bao lớn, không cần vội đâu.” Nói đến đề tài này, Triệu Tình Lam không khỏi nghĩ đến Ninh Mặc Hiên, cho nên ngượng ngùng, trên mặt cũng xuất hiện ráng đỏ.

“Mặc dù tuổi con còn không lớn, nhưng cũng không nhỏ, lần này ngươi theo mẫu thân trở về, mẫu thân tìm người thích hợp cho con. Mẫu thân không cầu con có thể cả đời vinh hoa phú quý, chỉ mong con có thể bình bình an an sống qua một đời, đó mới thực sự là có phúc khí.” Lúc này, Sầm Mộ Vân cũng nói rõ ý của mình cho Triệu Tình Lam.

“Mẫu thân, ngài quyết định mang theo Lam nhi đi?” Triệu Tình Lam không ngờ mẫu thân lại có lúc kiên quyết đến vậy.

“Lần này mẫu thân tới là vì muốn dẫn con đi, để con trải qua cuộc sống như vậy, đời này mẫu thân không thể yên tâm được, mặc dù con là nữ nhi Triệu gia, nhưng nếu tại thời điểm con bệnh nặng như vậy người Triệu gia lại đuổi con ra ngoài, vậy người làm mẫu thân như ta sao không thể để cho con sống cùng ta chứ?” Vì nhi nữ, dù là người nhu nhược như Sầm Mộ Vân cũng cố gắng một phen, chuyện lần này làm bà sợ, sợ không còn được gặp lại nữ nhi của mình nữa.    

“Mẫu thân, người cũng biết rõ, muốn đưa con đi là rất khó, phía bên phụ thân dù cho con có chết cũng không đồng ý cho con theo người, cũng chẳng phải vì lý do gì khác, tất cả chỉ là vì vấn đề thể diện. Giờ Triệu gia đã trở thành trò cười, nếu ngay cả nữ nhi cũng không lưu lại, họ còn mặt mũi nào đối diện người đời?” Mặc dù Triệu Tình Lam rất cảm động trước suy nghĩ này của mẫu thân, nhưng nàng cũng biết rõ, điều này không dễ dàng gì.

“Dù phụ thân con có đồng ý hay không, ta cũng sẽ dẫn con đi. Từ thời điểm hắn tống con ra khỏi nhà khi con còn đang mang bệnh thì hắn đã không xứng đáng làm phụ thân con rồi.” Thời khắc này chính là thời điểm kiên cường nhất của Sầm Mộ Vân trong suốt ba mươi mấy năm cuộc đời.

“Mẫu thân, nữ nhi tin tưởng chúng ta sẽ đạt được điều chúng ta muốn.” Triệu Tình Lam cầm thật chặt tay mẫu thân nói.

Giờ khắc này, hai người đều không nói gì nữa, nhưng đều mang trong mình cùng một mong ước.

Sáng hôm sau, sau khi rời giường, Triệu Tình Lam lập tức thay một thân nam trang, Sầm Mộ Vân thấy vậy, cảm thấy kỳ quái nên hỏi.

“Mẫu thân, nữ nhi muốn theo đại ca đi chăm sóc những bệnh nhân nhiễm bệnh, bọn họ không có mấy người chăm sóc cả. Nếu mặc nữ trang không khỏi khiến người ta chú ý, cho nên nữ nhi mới đổi một thân nam trang.” Triệu Tình Lam cười giải thích.

“Thì ra là vậy, nhưng con như vậy không khỏi có chút làm cho ta cảm thấy lo lắng.” Sầm Mộ Vân nghĩ tới nữ nhi vừa mới khỏi bệnh, nếu như chẳng may lại nhiễm bệnh trở lịa, vậy thật không biết phải làm sao bây giờ.

“Mẫu thân an tâm đi, không có việc gì đâu ạ. Đại ca nói rồi, bệnh này chỉ cần nhiễm một lần sẽ không bị nhiễm lại lần nữa. Cho nên nữ nhi đi chăm sóc những người khác là an toàn nhất, mẫu thân cứ ở trong nhà nghỉ ngơi đi.” Triệu Tình Lam thân mật nắm lấy cánh tay của mẫu thân, nói.

“Bằng không mẫu thân cũng đi theo các con, nhiều người cũng có thể giúp được thêm chút việc.” Sầm Mộ Vân muốn ở cùng một chỗ với nữ nhi, nên nói.

“Mẫu thân, người mới vừa vất vả đường xa từ Kinh thành tới, vẫn nên nghỉ ngơi trước, huống chi nữ nhi đã từng nhiễm bệnh, còn mẫu thân thì lại không.” Triệu Tình Lam sao có thể an tâm để mẫu thân đi cùng được.

“Như vậy cũng được. Chỉ là không biết hiện giờ tình huống bên ngoài sao rồi.”

“Mẫu thân, người cùng đừng lo lắng nữa, hiện tại tình huống bên ngoài đã tốt hơn nhiều, bệnh dịch căn bản đã được khống chế, mấy ngày nay cũng không có thêm bệnh nhân mới, chữa xong cho những bệnh nhân hiện tại là có thể coi như đại công cáo thành rồi. Đến lúc đó, Lam nhi có thể ở nhà vui vẻ cùng mẫu thân.” Triệu Tình Lam cũng muốn ở nhà cùng mẫu thân, nhưng bên ngoài vẫn còn người bệnh, nên có chút không nhẫn tâm, vì vậy đành phải lùi thời gian bồi bên người mẫu thân chậm mấy ngày.

Vừa nói chuyện, hai người vừa đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc này Ninh Mặc Hiên đã chờ bên ngoài, nhìn Triệu Tình Lam vẫn mặc nam trang, cười nói: “Lam nhi, hôm nay muội ở nhà bồi Sầm di đi, giờ bệnh nhân cũng không nhiều, muội không cần qua đâu.”

“Làm gì cũng nên làm đến nơi đến chốn, mặc dù mẫu thân tới, nhưng muội cũng không thể bỏ qua không quan tâm đến những người bệnh ấy, buổi tối muội bồi mẫu thân vẫn được mà.” Triệu Tình Lam cười, kéo mẫu thân ngồi xuống chờ dùng điểm tâm.

“Lam nhi nói đúng, làm gì cũng nên làm đến nơi đến chốn, chuyện này là chuyện tốt, ta sẽ không ngăn cản Lam nhi. Ta cũng đã một thời gian dài không có hoạt động nhiều, giờ đi đường xóc nảy như vậy, còn có chút không thoải mái, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thôi.” Sầm Mộ Vân cười ôn hòa, nói.

“Sầm di cũng không cần lo, chắc chỉ ba, bốn ngày nữa là là xong thôi, đến lúc đó tiểu chất và Lam nhi cùng đưa người đi thăm thú huyện Sơn Nam. diendan<le:quy;don>Tiếc là dì tới chậm một chút, nếu tới sớm thì tốt hơn, lúc đó khắp nơi đều là hoa quế nở rộ, phong cảnh không giống với những nơi khác.”

“Có vẻ lúc đến Mặc Hiên đã được thấy cảnh đó rồi.” Sầm Mộ Vân bưng lên bát cháo trắng, cười nói.

“Đúng vậy, nơi đây có nhiều hoa quế, cho nên hoa quế càng trở nên đặc biệt, tiểu chất đã từng cùng Lam nhi ăn một bữa tiệc hoa quế, đời này chắc khó mà quên được.”

Ninh Mặc Hiên ý vị thâm trường nói, vừa nói còn vừa liếc nhìn Triệu Tình Lam, Triệu Tình Lam cũng cười nói: “Chỉ tiếc là lúc đó bệnh dịch cũng mới bắt đầu bùng phát, bữa tiệc ngon như vậy lại chẳng thể ăn xong, nên có chút tiếc nuối.”

Sầm Mộ Vân nhìn hai người trước mắt, đột nhiên cảm thấy dường như có tia tình ý lưu động giữa hai người, vì vậy có chút hoài nghi, chẳng lẽ hai đứa nó…. Sầm Mộ Vân không dám nghĩ tiếp, có điều sau đó nhất định phải hỏi lại Tình Lam cho rõ ràng mới được.

“Thôi, ăn xong rồi, hai đứa đi làm việc của mình đi, ta mang người ra ngoài mua ít đồ, làm chút đồ ăn khao hai đứa, xem xem, mấy người các ngươi, đứa nào đứa nấy cũng gầy đi rồi.” Sầm Mộ Vân có chút đau lòng, nói.

“Như vậy thật tốt, chỉ là vất vả cho dì rồi.” Ninh Mặc Hiên cũng không khách khí, chỉ cười, nói.

“So với hai đứa thì có vất vả gì đâu.”

Ăn điểm tâm xong, mấy người Ninh Mặc Hiên, Triệu Tình Lam xuất phát đi đến khu lều tạm, còn Sầm Mộ Vân và Hồng Linh ở lại nhà. 

“Hồng Linh, tiểu thư nhà ngươi và Ninh công tử cuối cùng là có chuyện gì vậy?” Rốt cuộc, Sầm Mộ Vân vẫn cảm thấy nếu hỏi thẳng Triệu Tình Lam chuyện này có vẻ không ổn lắm, không bằng nghe ngóng sau lưng thì hơn.

“Nô tỳ cũng không biết, chỉ là có cảm giác Ninh công tử đối với tiểu thư rất tốt, có lần nô tỳ có nhắc đến chuyện này, nhưng tiểu thư vẫn một mực nói chuyện đó là không thể, không được phép nói nữa.” Hồng Linh rất tò mò, tại sao phu nhân lại hỏi vậy, nhưng nàng vẫn thành thật trả lời.

Sầm Mộ Vân nghe Hồng Linh nói vậy, an tâm hơn nhiều, như vậy là tốt nhất, mặc dù nói nữ nhi của bà rất tốt, nhưng dù sao trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng mất đi nhiều cơ hội lựa chọn, nếu là trước kia, kết thân cùng Ninh gia cũng không phải là không thể, nhưng bây giờ, chỉ sợ là không thể rồi, nếu làm không tốt, ngược lại còn phá hư quan hệ giữa hai nhà, bà cũng không thể liều lĩnh để chuyện như vậy xảy ra.

“Phu nhân, thật ra nô tỳ cảm thấy, Ninh công tử và tiểu thư rất hợp nhau, nếu có thể tạo thành một đoạn nhân duyên, cũng coi như là một câu chuyện được người đời ca tụng.” Hồng Linh đánh bạo, nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Ngươi cuối cùng vẫn là không nhìn thấu đáo bằng tiểu thư nhà ngươi, tiểu thư nhà ngươi hiểu rõ, khoảng cách giữa bọn họ là không thể vượt qua, cho nên mới không cho ngươi nói cái này. Ngươi cần phải nhớ rõ, về sau vạn lần không được nói như vậy nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh dự của tiểu thư nhà ngươi và Ninh công tử.”

“Dạ, phụ nhân, nô tỳ biết.” Mặc dù Hồng Linh không hiểu tại sao phu nhân và tiểu thư đều nói như vậy, nhưng nếu đã nói vậy thì chắc hẳn là có nguyên nhân đi, sau này nàng không nói nữa là được.

Hết chương 102!