Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 66: Tặng miễn phí!




Ngọc Linh Lung có chút bất đắt dĩ nhìn hai nha hoàn trước mắt, mới có vài ngày ngắn ngủi, ngay cả Huyên Thảo và Linh Nhi bên người mình cũng có ấn tượng tốt với nha đầu Tiểu Anh kia như vậy, xem ra mình xuống tay vẫn có chút chậm.

Không chừng, màn giết gà dọa khỉ của mình lần này, ngay cả Huyên Thảo và Linh Nhi cũng cảm thấy nguội lạnh trong lòng.

Ngọc Linh Lung vẫy vẫy tay, ý bảo hai người các nàng lại đây. Huyên Thảo và Linh Nhi buông đồ trong tay ra, bước đến bên người Ngọc Linh Lung.

“Hai người các ngươi cũng không còn nhỏ nữa, sau chỉ nhìn bên ngoài sự tình? Chẳng lẽ cứ chịu khó một chút, bình thường tặng cho mấy cục đường, đã cảm thấy nàng là người tốt?”

Huyên Thảo và Linh Lung cả kinh, hai đôi mắt mê hoặc kinh ngạc nhìn Ngọc Linh Lung.

“Vừa rồi hai người các ngươi cũng nghe thấy rồi, Tiểu Anh này vừa vào sân liền lôi kéo mấy tiểu nha hoàn, còn chủ động quét sân, các ngươi không ngẫm lại là vì sao? Chẳng lẽ thật sự cho rằng nàng ta tâm địa thiện lương, là người tốt?”

Linh Nhi phản ứng đầu tiên: “Ý của tiểu thư là, nàng có ý đồ khác?”

Huyên Thảo cũng chần chừ nói: “Ngay từ đầu em cũng cảm thấy có chút kỳ quái, mấy việc quét tước mệt như vậy, lại không có cơ hội lấy lòng chủ tử, sao Tiểu Anh vừa đến đã vơ vào người? Sau này lại thấy nàng nhẫn nhục chịu khó, quan hệ với người khác cũng không tồi, liền không để trong lòng nữa.”

Ngọc Linh Lung cười lạnh nói: “Nhẫn nhục chịu khó? Nha đâu kia tâm cơ cũng không nhỏ đâu.”

Nha hoàn từ trong viện Mộ thị tới, mà lại chọn làm công việc nặng bên người một thứ nữ không được cưng chiều, chẳng lẽ một chút tâm tư cũng không có?

Ngón tay mềm mại như nước lướt mặt bàn còn nổi rõ vân gỗ trên bàn, thanh âm nhàn nhạt lại lộ ra chút lãnh ý: “Các ngươi ngẫm lại đi, vì sao người khác không ở trong phòng thêu thùa may vá hay tết túi lưới, thì cũng ở trong bếp giúp việc, mà Tiểu Anh nàng lại có ý ở trong sân kham khổ chịu gió chịu nắng? Nàng lôi kéo tiểu nha hoàn, là để hỏi thăm tin tức. Bởi vì tiểu nha hoàn trong viện chúng ta đều là mua về, không có nhiều tâm kế hay đề phòng, chỉ cần tặng vài bọc đường là có thể biết rất nhiều thứ.”

Mấy câu vừa nói ra, khiến Linh Nhi mặt đỏ bừng cúi đầu, ngập ngừng nói: “Là ý của em!”

Ngọc Linh Lung tiếp tục nói: “Quét tước trong sân, nàng có thể danh chính ngôn thuận nhìn xem người nào lui tới viện chúng ta, thậm chí mọi nhất cử nhất động của Húc Vương cũng thấy rất rõ ràng. Người như vậy, ta lưu lại làm gì? Chẳng lẽ tặng cho bà già kia một kẻ mách lẻo sao?”

Huyên Thảo nghe được liền kinh hãi, mặt cũng lộ vẻ hổ thẹn: “Là lỗi của em, lại không nghĩ được như vậy.”

Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không trách các em. Hai người các em một người còn nhỏ, một người còn chưa trải qua mấy chuyện như vậy, chỉ cần thấy người ta cần cù chịu khó, nghe lời ngon tiếng ngọt của người, liền nhận định đó là người tốt cũng không lạ. Chẳng qua, nếu chúng ta giữ ở đây, nên có tâm nhẫn một chút, đừng giúp người khác kiếm lợi trên người chúng ta.”

Huyên Thảo cùng Linh Nhi tâm phục khẩu phục cúi đầu: “Nô tỳ nhớ kỹ!”

Ngọc Linh Lung nghĩ nghĩ một lúc, nói: “Còn lại ba người kia, trải qua chuyện hôm nay đại khác chắc cũng thành thật hơn một chút, bất quá cũng đừng sơ sót, vẫn nên để ý các nàng một chút. Hơn nữa, đem nha hoàn tên Đồng Hoa đang giúp việc trong phòng bếp kia đi chỗ khác. Chẳng may ta ăn phải thứ gì, đều là trách nhiệm của các em.”

Huyên Thảo và Linh Nhi nghe được, đồng thanh kêu: “Dạ!”

* Giải thích cho mọi người một chút về việc “Tại sao ta lại thay đổi xưng hô giữa LL với 2 người HT và LN liên xoành xoạch như vậy”

- Thứ nhất: Xưng hô của HT và LN với Ngọc Linh Lung: Vì lúc đầu, 2 người các nàng cảm thấy bất bình với việc NLL vô duyên vô cớ trừng phạt Tiểu Anh nên xưng là ‘Nô tỳ’. Sau mới hiểu được lý do nên xưng hô bt là ‘Em’.

Mà từ đầu, tác giả vẫn để HT và LN xưng là nô tỳ, nhưng ta tự ý sửa lại cho thân thiết. Vốn LL là người hiện đại xuyên không, một số câu nói và cách xưng hô ta vẫn để lối diễn giải thiên về hiện đại một chút. Hơn nữa, ta cũng thích cách xưng hô ‘em – tiểu thư’ hơn nên mạn phép thay đổi. :D Các nàng đừng ghét ta vì sửa thành như vầy. :D

- Thứ hai,cách xưng hô của Ngọc Linh Lung từ ‘em – ta’ đoạn này ta cũng sửa thành ‘các ngươi – ta’, coi như để nhấn mạnh ý giáo huấn, dạy bảo hai người HT và LN.

Vâng! Ta xin hết. :D Nếu muốn góp ý về cách xưng hô (hoặc bất kỳ vấn đề gì khác) xin mọi người cứ thẳng thắn trình bày. :D Ta mới edit lần đầu, không tránh được sai sót và cần rất nhiều sự giúp đỡ cũng như ủng hộ của mọi người.

————————————–

Thời tiết nóng lên từng ngày, gần đây chẳng có chuyện gì, Ngọc Linh Lung cũng lười xuất môn. Phòng ốc ở cổ đại mặc dù có chút chật chội thấp bé, nhưng lại có một điểm tốt là đông ấm còn hạ thì mát. Mà lúc này bên ngoài nóng như lò thiêu, ở trong phòng lại vẫn râm mát vô cùng, sau khi trải qua hai canh giờ giữa trưa đầy trật vật vì nóng bức, Ngọc Linh Lung liền quyết định ngủ trưa thời điểm này.

Sau giữa trưa hôm nay, khi nàng còn đang ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng bước chân đi đi lại lại bên ngoài, còn có vài nha hoàn nói thật nhỏ mà tốc độ lại nhanh vô cùng, giống như có chuyện lớn gì xảy ra.

Ngọc Linh Lung từ trước đến nay vốn luôn cảnh giác, dù tiếng rất nhỏ nhưng vẫn có thể đánh thức nàng.

Mở to mắt, bên ngoài cửa sổ vẫn nắng gắt như lửa, xem ra bản thân ngủ chưa được lâu, mà lúc này vừa đúng thời điểm nóng nhất trong ngày.

Đôi mi thanh tú nhíu lại, nàng đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ai ở bên ngoài?”

Huyên Thảo lên tiếng trả lời nói với vào: “Tiểu thư bị đánh thức sao? Người đến là nha hoàn chạy việc ngoài viện, nói là có người tặng lễ cho tiểu thư.”

Ngọc Linh Lung không khỏi tức giận trong lòng. Ở cổ đại, nàng một là không có người thân, hai là không có bằng hữu, ai lại tặng lễ cho một thứ nữ như nàng? Dùng đầu ngón chân cũng đoán ra, nhất định là cái tên đánh không chết kia.

“Không cần! Bảo bọn họ lôi từ đâu tới, tự lôi về chỗ đấy đi!”

Biểu tình trên mặt Huyên Thảo lại hết sức kỳ quái: “Tiểu thư, người vẫn nên đi xem một chút đi. Nếu bảo bọn họ mang về…Chỉ sợ không còn.”

“Không còn thì không còn, ta không cần!” Đôi mắt đen như mã não * quét về phía Huyên Thảo, bộ dáng như thể không còn kiên nhẫn nữa.

Từ khi nào Huyên Thảo cũng bắt đầu không nghe lời nàng?

Huyên Thảo thở dài: “Không còn cũng không sao, nhưng mà, ngộ nhỡ người ta tưởng tiểu thư nhận rồi, thì tiểu thư phải làm sao?”

Ngọc Linh Lung tức giận nhăn mày, nếu giờ phút này cái kẻ tặng lễ kia đứng trước mặt nàng, nàng khẳng định sẽ đánh to đầu hắn ra.

“Vậy bảo bọn họ mang vào!”

Vẻ mặt Huyên Thảo dở khóc dở cười nói: “Tiểu thư, người vẫn nên ra ngoài xem đi. Thứ kia đặt ở đại môn, bọn họ vào không được.”

Ngọc Linh Lung cưỡng chế cơn tức trong đầu, tiện tay choàng áo choàng lên, bước nhanh ra ngoài.

Nàng ngược lại muốn nhìn, tên chết tiệt này muốn làm cái trò gì!

Huyên Thảo vội vàng cầm ô đuổi theo: “Tiểu thư, chậm một chút, bên ngoài trời nắng lắm!”

———————————

Nhìn cái đống gì đó đặt giữa đại môn, lại nhìn đám người không ngừng chỉ trỏ trên đường, Ngọc Linh Lung rốt cuộc cũng hiểu, Huyên Thảo vì sao lại dở khóc dở cười.

Một tượng băng cao gần hai thước đứng sừng sững trước đại môn Ngọc phủ, dù đã cố ý chọn chỗ râm mát nhưng vẫn đã bắt đầu tan ra, trên mặt đất đã tích một vũng nước lớn, mà trên tượng băng, nước lạnh lúc này cũng đang chậm rãi chảy xuống.

Hình dáng của bức tượng băng thoạt nhìn có chút giống thân hình cao gầy của một nữ tử, chỉ tiếc là tan quá nhanh, ngũ quan sớm đã mơ hồ không rõ, lúc này lại vô cùng quỷ dị.

Dân chúng trên đường hiển nhiên chưa từng thấy qua thứ này, vô cùng hứng thú đứng đánh giá, thỉnh thoảng có vài câu bay tới bên tai Ngọc Linh Lung.

“Khối băng lớn như vậy, thật hiếm có a!”

“Bạo tay thật, không biết tốn bao nhiêu bạc đây!”

“Ngươi thì biết cái gì, bây giờ nóng như vậy, có bạc cũng không có chỗ mua nha!”

Ngọc Linh Lung lúc này mới nhớ đến một chuyện: Băng ở cổ đại, có giá trị vô cùng?

Mà lúc này lại không có hầm để băng, muốn giữ băng, thì nhà phải xây một cái hầm băng. Mùa đông có thể đổ nước làm băng, đến mùa hạ liền lấy ra dùng. Bình thường cũng chỉ lấy một chút băng vụn làm nước trái cây hoặc nước ô mai giải khát giữa trời nóng, mà kẻ nào đó lại mang một khối băng lớn như vậy ra điêu khắc thành tượng, đúng là quá xa xỉ.

Quét mắt liếc người gác cổng của Ngọc phủ còn đang đứng một bên xem náo nhiệt một cái, Ngọc Linh Lung cả giận nói: “Còn không mau đem vào!”

Người gác cổng không nghĩ tới bản thân vô tội chịu liên lụy, tim đập mạnh một cái nói: “Hồi bẩm Tứ tiểu thư, cái này…cái này nô tài cũng không xê chuyển được a!”

Ngọc Linh Lung căm tức nói: “Vậy dùng búa đập vỡ nó ra, đem từng khối chuyển vào!”

Một người đi đường đứng gần đó nghe thấy lời này, liền tiến lên góp vui: “Vị tiểu thư này, khối băng lớn như vậy, nếu ngài dùng dao cắt nát nó ra, không phải là phí của giời sao?”

Mắt đẹp đảo qua, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói: “Vậy cho ngươi! Nhanh đem nó biến khỏi đây đi!”

Người đi đường cười hì hì nói: “Tiểu thư cũng xem trọng ta quá rồi, ta nào có bản lĩnh lớn như vậy?”

Bất quá một câu này, lại nhắc nhở Ngọc Linh Lung, nàng giương mắt nhìn đám dân chúng đang vây xem, lập tức có chủ ý.

“Bổn tiểu thư hôm nay tặng băng miễn phí! Các ngươi, ai có dao dùng dao, có búa dùng búa, ai đập xuống được thì là của người đó!”