Edit: Tiêu Mẫn
Lý Vị Ương còn đang cùng Vương Tử Khâm nói chuyện, sân khấu kịch bên trên đã đổi vở diễn mới.
Như phối hợp với không khí vui vẻ của tiệc mừng, ở trên lầu độ cao chừng hai ba thước, một thân ảnh hồng rực xẹt qua, cả người nàng xoay vài vòng trên trời, sau đó thần kì bay xuống như hồ điệp, dừng lại trên sân khấu kịch. Nhìn đến một màn phấn khích này, những khách nhân đều vỗ tay hoan hô, cao giọng ủng hộ: “Hảo! Quả nhiên là trò hay!”
Bên cạnh liền có người nhỏ giọng hỏi: “Đây là diễn trò gì? Sao ta chưa bao giờ xem qua?” Lập tức có người kêu lên: “Đây là phi thiên vũ a. Nghe nói là bài gần đây nhất của gánh hát, con hát trên đài cao động tác quay cuồng, còn có thể hát hí khúc, ngươi nói thật đẹp mắt đúng không?”
Đẹp mắt thì đẹp mắt thật, nhưng cái chính là quá nguy hiểm. Các tiểu thư nhát gan nhao nhao che mắt lại, cảm thấy đài này cao như thế, nếu không cẩn thận từ trên đó rơi xuống, không chết thì cũng trọng thương.
Con hát không chút nào có vẻ sợ hãi, trên mặt được hóa trang tinh xảo, một thân hồng y, vũ động nhẹ nhàng uyển chuyển, như mộng như ảo. Nàng tùy tay khảy dải lụa lượn lờ bên người giống như mây giống như sương, cất tiếng hát du dương “Gió thổi tiên mệ phiêu phiêu cử”. Dưới đài mọi cảm xúc như đều lắng đọng lại, mọi người dần dần an tĩnh, chăm chú lắng nghe vở diễn.
Nhạc khúc chầm chậm trở nên mãnh liệt, tiếng đàn tỳ bà thanh thúy lọt vào tai, có cảm giác dây đàn dường như sắp bị bẻ gẫy.
Con hát rõ ràng là kết hợp hát hí khúc cùng xiếc ảo thuật, nàng một thân hồng y tay áo tung bay, đường cong phiêu dật, vào lúc này, một loạt dải mành tơ lụa bỗng nhiên trải dài giữa không trung, con hát biểu diễn kịch đèn cắt hình, thập phần vi diệu. Sân khấu kịch bốn phía giắt hơn mười đèn lồng cực lớn màu đỏ, ánh nến chiếu rọi, mọi người phát hiện nữ tử trong nháy mắt cắt hình các tư thế ca múa trông rất sống động, hoặc là ngửa đầu, hoặc là xoay eo, hoặc là khởi vũ, hoặc là phủ hình, thướt tha nhiều vẻ, hình thái khác nhau. Ngay lúc khúc nhạc cuối sắp dừng, con hát đột nhiên thu thế, thân hình nhoáng lên một cái, mọi người chỉ thấy dải lụa đẹp đẽ đã hóa thành trăm ngàn cánh hoa rực rỡ, con hát lúc này đẹp tựa Thiên Nữ Tán Hoa.
Mọi người nhao nhao vỗ tay hoan hô, cảm thấy vở diễn này thật sự khiến người ta phấn khích.
Vương Tử Khâm thấy khách nhân nhiệt liệt hưởng ứng như thế, không khỏi đưa mắt nhìn, liền nghe thấy người bên cạnh nói: “Vừa rồi ta hỏi, Vương tiểu thư còn chưa trả lời.”
Vương Tử Khâm quay đầu, thấy Lý Vị Ương đang nhìn mình chăm chú. Hôm nay Lý Vị Ương búi kiểu tóc vãn nhất cá kế, gương mặt thanh tú, đôi mắt linh động, cả người nàng lộ ra một cỗ khí thanh lịch.
Vương Tử Khâm thở dài một hơi, biết không giấu được, thản nhiên đáp: “Quách tiểu thư, kỳ thật cần gì phải hỏi ta như vậy, ngươi biết rõ là tân phòng đã xảy ra chuyện.”
Lý Vị Ương đương nhiên đoán được tân phòng đã xảy ra vấn đề, nhưng cái nàng muốn biết là đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến tân lang và cả Vương Tử Khâm đồng thời biến sắc. Lý Vị Ương dừng một lát, thấp giọng hỏi: “Là Nam Khang công chúa...”
Vương Tử Khâm gật gật đầu, hồi đáp: “Công chúa điện hạ mất tích.”
Lý Vị Ương kinh hãi, lập tức nói: “Mất tích? Vương tiểu thư đang kể chuyện cười ư? Không nói đến bên ngoài tân phòng có nhiều hộ vệ như vậy, bên trong cũng có cung nữ hầu hạ, làm sao người có thể vô duyên vô cớ mất tích được?”
Này cũng là vấn đề Vương Tử Khâm muốn tỏ tường a, nàng lắc lắc đầu trả lời: “Tất cả hộ vệ đều bị điểm huyệt ngã xuống đất, các cung nữ cũng vậy. Thời điểm phát hiện ra một đám người chính là vẫn bất tỉnh nhân sự, căn bản không có biện pháp tra hỏi kĩ càng. Hiện tại Tam ca ta đã đi xử lý, hy vọng có thể mau chóng tìm được công chúa.”
Lý Vị Ương hướng bốn phía nhìn ngó, giờ phút này trong sảnh đường các tân khách đều đắm chìm vào biểu diễn hí kịch, không có ai đặc biệt chú ý tới hai nàng. Nàng gật gật đầu, nói: “Vương tiểu thư cần hỗ trợ không?”
Lý Vị Ương nói mấy lời này, rõ ràng là muốn giúp Vương gia, Vương Tử Khâm nghĩ nghĩ, dịu dàng nói: “Đa tạ Quách tiểu thư hảo ý, chỉ là các ngươi đang ở Vương gia làm khách, nếu hành động khác thường, chỉ sợ kinh động những người khác.”
Lý Vị Ương nghĩ Vương Tử Khâm quả nhiên tâm tư nhanh nhẹn, nàng mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy, ta đây đành an tâm ngồi chờ tin tức.”
Vương Tử Khâm nét mặt bình tĩnh: “Vậy thỉnh Quách tiểu thư trở lại chỗ ngồi.”
Lý Vị Ương ung dung xoay người rời đi, Vương Tử Khâm nhìn bóng dáng Lý Vị Ương nhẹ nhàng thở dài, hiện tại nàng mới ý thức được Lý Vị Ương là người tâm tư sâu sắc cỡ nào, hành động rất nhỏ của mình và Tam ca căn bản không giấu được ánh mắt nàng. Nàng nghĩ ngợi giây lát, quay đầu phân phó tỳ nữ: “Các ngươi lập tức đi truyền lệnh của ta, phong tỏa cửa phủ. Nếu ai có ý rời đi, phải tìm cớ giữ chân lại, tuyệt đối không được để bọn họ tùy ý rời khỏi Vương phủ.”
Tỳ nữ lập tức đáp: “Dạ, tiểu thư.” Theo sau liền vội vã đi thi hành.
Động tĩnh của Vương gia, trừ bỏ Lý Vị Ương, cũng không tránh khỏi ánh mắt người khác. Nguyên Liệt thản nhiên liếc mắt, mỉm cười, quay đầu tiếp tục uống rượu. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cùng hắn đều không có quan hệ.
Lúc này, Quách phu nhân cũng nhận thấy thần sắc Lý Vị Ương có biến hóa, nàng lo lắng hỏi: “Gia nhi, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lý Vị Ương biết việc này nhất định không thể gạt Quách phu nhân, nàng thấp giọng hồi đáp: “Mẫu thân, Nam Khang công chúa đã mất tích.”
Quách phu nhân lắp bắp kinh hãi, theo bản năng túm lấy tay áo Lý Vị Ương: “Con nói cái gì?”
Lý Vị Ương đôi mắt đẹp khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng lặp lại một lần, Quách phu nhân khó tin nhìn nàng: ” Tân nương tử đang êm đẹp ngồi ở trong hỉ phòng, làm sao có thể vô duyên vô cớ mất tích?”
Lý Vị Ương thần sắc bình tĩnh đáp: “Mẫu thân không cần lo lắng, Vương gia nhất định sẽ tìm thấy người.”
Không lo lắng? Làm sao có thể không lo lắng, Nam Khang công chúa là dưỡng nữ của Quách Huệ phi, lại là muội muội Tĩnh Vương điện hạ, vô luận thế nào cũng không thể để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì. Quách phu nhân nghĩ đến đây, lập tức nói: “Chúng ta mau đi giúp họ tìm kiếm.”
Lý Vị Ương mỉm cười nói: “Mẫu thân, ta đã hướng Vương tiểu thư đề nghị như vậy, nhưng nàng trả lời cũng không phải không có lý, nếu chúng ta tự dưng hành động bất thường, chỉ sợ kinh động khách nhân trên yến hội, lúc đó nếu Nam Khang công chúa đã bình an trở lại, người khác sẽ cảm thấy chúng ta chuyện bé xé ra to, một khi truyền ra ngoài, cũng tổn hại thanh danh Quách thị. Người không cần quá sầu lo, trước tiên cứ chờ một chút rồi nói sau.”
Quách phu nhân theo bản năng cắn chặt môi, nàng tựa hồ từ trong đôi mắt bình tĩnh của nữ nhi tìm được một loại năng lượng, lập tức gật gật đầu, xem như ngầm đồng ý.
Nửa canh giờ sau, Vương Tử Khâm tự mình đi đến bên người Lý Vị Ương, đầy mặt tươi cười nói: “Quách tiểu thư, lần trước ngươi gửi tặng ta son nhưỡng, ta chuẩn bị lấy ra thỉnh đại gia cùng nhau thưởng thức, nhưng không biết dùng món gì nhắm cùng mới tốt. Không bằng mời ngươi đi cùng giúp ta chọn lựa một chút?”
Lý Vị Ương nghe thế, nhẹ nhàng đứng lên, sóng vai cùng Vương Tử Khâm, hai người không khí hòa thuận cùng nhau ra ngoài. Mọi người nhìn thấy đều thần tình kinh ngạc, ai mà chẳng biết Vương Tử Khâm là người bệ hạ muốn ban cho Húc Vương làm vương phi, nhưng giờ phút này nàng làm sao có thể cùng Lý Vị Ương cùng đi chung lối đây? Hai người kia nói đến cùng vẫn là tình địch a. Các nàng đứng chung một chỗ, như thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Nguyên Liệt nhìn thấy một màn này, ánh mắt không khỏi ngưng trọng. Vương Tử Khâm không có việc gì tìm Vị Ương làm chi? Chú ý tới đương nhiên còn có Tĩnh Vương Nguyên Anh. Hắn nhìn hai bóng dáng nữ tử mỹ lệ, ánh mắt cũng trở nên càng thâm trầm.
Chẳng lẽ Vương Tử Khâm muốn tìm Lý Vị Ương gây sự? Không, xem ra không giống, mà như là có chuyện gì trọng yếu cần thương lượng. Nhưng các nàng có khả năng đứng một chỗ hàn huyên cùng đề tài ư? Tĩnh Vương Nguyên Anh trong giây lát nghĩ tới một khả năng, lập tức ánh mắt xẹt qua một tia kinh hãi.
Mà lúc này, Vương Tử Khâm tránh ánh mắt mọi người, rất nhanh hướng Lý Vị Ương nói: “Trong phủ khắp nơi đều đã lục tung hết lên rồi, chính là không có tìm thấy công chúa điện hạ.”
Lý Vị Ương sớm đoán được có chuyện như vậy, không khỏi thở dài một hơi: “Xem ra đối phương là có chuẩn bị mà đến. Thật sự đã muốn lục soát khắp nơi sao?”
Vương Tử Khâm thần sắc thập phần ngưng trọng: “Từ trên xuống dưới mỗi ngõ mỗi ngách, còn cả trong thùng quà khách nhân mang tới cũng đã tìm qua.”
Lý Vị Ương trầm ngâm một lát, không tán đồng: “Nếu điều tra thêm nữa, nhất định kinh động những người khác. Sự tình nháo lớn, đối thanh danh công chúa không tốt.”
Vương Tử Khâm suy tư trong chốc lát, thử thăm dò: “Không bằng ta hướng mọi người thông báo, mình vô tình bị mất bảo vật cho nên mới cần điều tra, ngươi xem như vậy thỏa đáng không?”
Lý Vị Ương thấy Vương Tử Khâm đang do dự, mỉm cười: “Sự tình cho tới bây giờ chỉ sợ không đơn giản như thế.Hy vọng đối phương chưa kịp mang Nam Khang công chúa ra khỏi phủ.”
Vương Tử Khâm quyết đoán lắc đầu: “Không, tuyệt đối không có khả năng! Tại thời điểm biết tin, ta đã truyền lệnh phong tỏa toàn bộ Vương gia, hiện tại ngay cả con ruồi cũng không ra ngoài nổi. Nếu thực sự có người bắt công chúa, tức là phải mang theo một người còn sống sờ sờ ra ngoài, như thế nào có thể lẩn đi dưới mí mắt chúng ta? Cho nên hắn nhất định còn ở trong phủ. Nhưng là, Vương gia không có mật đạo, càng không có chỗ nào bí mật, hắn rốt cục giấu người ở nơi nào?”
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người sắc mặt thập phần ngưng trọng, việc này thật là kỳ quái, đối phương mạc danh kỳ diệu bắt đi Nam Khang công chúa, mục đích rốt cuộc là cái gì? Nam Khang công chúa không được bệ hạ sủng ái, người bảo hộ nàng duy nhất chỉ có Quách Huệ phi. Giả như Nam Khang công chúa xảy ra chuyện gì, người bị đả kích lớn nhất đó là Huệ phi nương nương. Nghĩ cũng biết nàng sẽ thương tâm khổ sở cỡ nào. Thêm nữa, Nam Khang công chúa gả cho Vương gia, nếu ngay bây giờ xảy ra chuyện, Vương gia nhân cũng khó trốn khỏi can hệ. Cho nên đối phương nếu không nhắm vào Quách Huệ phi cùng Quách gia thì cũng là nhắm vào Vương gia, hai loại khả năng này không khó suy đoán.
Không hiểu sao, Lý Vị Ương tự nhiên nghĩ tới một người, Vương Tử Khâm nhìn thần sắc nàng, trong lòng vừa động: “Xem ra —— Quách tiểu thư đã hiểu ra điều gì.”
Lý Vị Ương đôi mắt đẹp lưu chuyển, thần sắc tự nhiên: “Chỉ tiếc là chưa tìm được người, chúng ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Hai người trao đổi ánh mắt, lần đầu tiên cảm giác ăn ý đến vậy.
Lý Vị Ương trở lại trên yến tiệc không lâu, đột nhiên nghe thấy Vương Tử Khâm hô to gọi nhỏ: “A, ngọc bội lưu ly của ta đâu?”
Mọi người vừa nghe, nhất thời ngây ngẩn cả người. Vương Nghiễm dẫn đầu đứng lên hỏi: “Muội muội không thấy ngọc bội trên người sao?”
Vương Tử Khâm lộ ra bộ dáng thập phần sốt ruột, mâu quang lưu chuyển đáp: “Đúng vậy, đó là bảo vật bệ hạ tự mình ban cho muội, muội vẫn luôn mang theo bên mình, nhưng hiện tại làm sao đột nhiên không thấy nữa rồi?” Theo sau, nàng xoay người hỏi tỳ nữ bên cạnh: “Sáng hôm nay, ta có mang ngọc bội theo không?” Tỳ nữ vội vàng khom người nói: “Dạ, tiểu thư buổi sáng hôm nay đã mang trên người, vừa rồi nô tỳ vẫn còn thấy ngọc bội treo bên hông tiểu thư.”
Vương Tử Khâm thần sắc càng ngưng trọng, khẩn trương nói: “Đây là bệ hạ tự mình ban thưởng, tuyệt không thể có sơ suất, phải nhanh tìm một chút, rốt cuộc ta đã quăng nó ở nơi nào!”
Mọi người nghe đến đó, mở miệng phụ họa: “Một khi đã như vậy, Vương tiểu thư vẫn nên mau chóng tìm một chút.” ” Vương tiểu thư vừa rồi từng đi qua chỗ nào? Có khi có kẻ gian nào to gan trộm mất đó, hảo hảo điều tra một phen sẽ biết ngay.”
Lý Vị Ương trên mặt mang theo một tia mỏng manh ý cười.
Vương Tử Khâm nghe đến đó, như được gãi đúng chỗ ngứa, mỉm cười hướng mọi người nói: “Như vậy, đa tạ các vị.” Nói xong, nàng quay sang nhìn Vương Nghiễm, Vương Nghiễm lập tức hiểu ý, phân phó tùy tùng: “Còn không mau đi hảo hảo điều tra.” Nói xong, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, khom người hướng mọi người nói: “Chẳng qua nếu cứ làm như vậy, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu các vị thưởng thức yến tiệc.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Thái Tử, Thái Tử bất động thanh sắc cười cười: “Nếu Vương tiểu thư đã đánh mất bảo vật, lại là thưởng vật phụ hoàng ngự ban, việc này không phải là nhỏ, điều tra một chút cũng không có gì sai. Ngươi cứ thăm dò đi, có thể bắt đầu tra từ trên người ta.”
Nếu Thái Tử lên tiếng, những người khác tự nhiên không có ý kiến gì, vì thế nhao nhao gật đầu đồng ý. Vương Tử Khâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hướng mọi người hành lễ: “Đa tạ các vị khoan hồng độ lượng.”
Trấn Đông tướng quân Vương Quỳnh nhìn một màn này, trong lòng xẹt qua một tia kì quái, hắn biết nữ nhi mình làm việc luôn luôn rất có chừng mực, thưởng vật ngự ban tuyệt đối sẽ không tùy tiện mất đi, nhưng hiện tại nàng lại trước mặt mọi người đưa ra chuyện như vậy, nhất định có duyên cớ. Ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt Vương Tử Khâm, chỉ thấy nữ nhi hướng hắn nhẹ nhàng lắc đầu, Vương Quỳnh nhất thời trong lòng cả kinh, chẳng lẽ tân phòng xảy ra chuyện gì sao?
Nhưng là hắn cũng không có lộ ra cái gì, càng là loại thời điểm này càng cần phải trấn định. Nghĩ đến đây, hắn liền hướng Vương Tử Khâm nhẹ nhàng gật gật đầu, ý muốn giao toàn quyền chuyện này cho nàng xử trí, Vương Tử Khâm cùng Vương Nghiễm cùng nhau lui ra ngoài.
Quách phu nhân vội vàng hỏi Lý Vị Ương: “Vừa rồi có tin tức gì không?”
Lý Vị Ương ngữ khí bình thản đáp: “Vương gia nhân đang lục soát trong ngoài phủ, rất nhanh sẽ tìm được công chúa, mẫu thân không cần quá lo lắng, cứ tĩnh tâm chờ đợi.” Quách phu nhân nghe lời này, lập tức biết kỳ thật Vương gia nhân căn bản không tìm được Nam Khang công chúa. Thật sự là nghĩ không ra, Nam Khang công chúa cùng thế vô tranh, lại không được bệ hạ sủng ái, rốt cục lại có người hạ thủ với nàng, mục đích sau lưng có thể là gì?
Lý Vị Ương ánh mắt vô tình lướt qua Bùi Bật đối diện cách đó không xa. Bùi Bật hướng Lý Vị Ương mỉm cười, thần tình bên trong có vài tia đắc ý. Lý Vị Ương nhìn đối phương lộ ra sắc mặt như vậy, lập tức hiểu rõ, thì ra là hắn!
Kỳ thật nàng sớm đoán được, việc này cùng Bùi gia có liên quan. Chẳng qua, giờ phút này thần tình Bùi Bật tựa hồ là có định liệu trước, hắn đến cùng có mục đích gì mà lại trộm Nam Khang công chúa khỏi tân phòng a! Nếu như, công chúa đã chết trong tay bọn họ... vậy thi thể đâu? Có thể giấu ở nơi nào?
Lại qua nửa canh giờ, cơ hồ đã đến thời điểm trở về, có ít khách nhân đứng lên, hướng Thái Tử cáo từ. Thái Tử ngồi vững như Thái Sơn, không hề nhúc nhích. Trên thực tế, Vương Quỳnh đã lặng lẽ bẩm báo hắn chuyện Nam Khang công chúa mất tích, cũng thỉnh Thái Tử trấn giữ Vương gia, không cho những khách nhân dễ dàng rời đi. Thái Tử ngại mất mặt, đành đồng ý. Lúc này thấy có người cáo từ, Thái Tử liền sai người lưu đối phương lại, hảo hảo làm thêm vài chén rượu. Dần dần, đại gia cũng cảm thấy khó hiểu, nhất là các phu nhân, tiểu thư, thấy sắc trời đã trễ, liền nhao nhao lấy cớ muốn ly khai. Nhưng càng như thế, Thái Tử càng ngồi yên bất động, không chỉ có Thái Tử, các Vương gia khác cũng không nhúc nhích, căn bản không có ý tứ chấm dứt tiệc mừng.
Mọi người không khỏi thì thầm xôn xao. A Lệ công chúa kinh ngạc, nàng quay sang Lý Vị Ương nói: “Đã xảy ra sự tình gì, làm sao có tiệc mừng kiểu này hả trời? Quá ba canh giờ rồi mà yến hội vẫn chưa kết thúc. Ngươi xem, con hát đã diễn đi diễn lại vở kia 3 lần rồi đó.” Lý Vị Ương nhìn con hát trên đài cao, lắc lắc đầu: “Chỉ sợ có chuyện quan trọng, nên Vương gia mới giữ chúng ta lại.”
Đúng lúc này không biết là con hát vì diễn quá nhiều lần nên mệt mỏi hay sao mà nàng đột nhiên lảo đảo, cả người giống như con diều bị đứt, lập tức từ đài cao ba thước rơi thẳng xuống dưới, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, con hát mặc hồng y đã be bét trong vũng máu, nhìn thấy ghê người.
Vương Tử Khâm vội vàng phân phó người qua xem, bầu gánh rất nhanh đến báo lại, con hát kia khớp xương toàn thân đều đã gãy hết, phải nhanh chóng xuất phủ để kịp thời trị liệu, thỉnh Vương tiểu thư khoan thứ, bọn họ không thể tiếp tục diễn.
Vương Tử Khâm nghe thế, thần sắc thập phần bình tĩnh. Nàng thương hại nói: “Nếu khớp xương toàn thân đều đã gãy, vậy ta không ngại thỉnh đại phu đến chẩn trị cho nàng. Hiện tại nếu để người bị thương di chuyển quá nhiều, không phải càng nghiêm trọng sao? Rồi sẽ có người nói Vương gia chúng ta tàn nhẫn thấy chết không cứu.”
Bầu gánh càng thêm khó xử: “Nhưng là chúng ta còn có nơi khác phải đi diễn.” Kỳ thật bọn họ đã phải trì hoãn một canh giờ rồi, Vương gia cố ý không thả người, tựa hồ chủ gia xảy ra chuyện gì, nhất định không cho bọn họ ly khai. Bầu gánh đã thỉnh cầu bốn lần không được, lúc này đây hiển nhiên là muốn nương con hát bị thương kia để lấy cớ mau chóng rời đi.
Vương Tử Khâm tuy rằng là thiên kim tiểu thư Vương phủ, nhưng cũng không phải người càn quấy. Nàng thấy bầu gánh thần sắc cực kì lo âu, liền an ủi nói: “Nếu gánh hát có cái gì tổn thất, hết thảy chúng ta sẽ bồi thường, chẳng qua hiện tại các ngươi không thể rời khỏi đây.” Bầu gánh càng lo lắng, chỉ có thể nghe lời Vương Tử Khâm, thỉnh đại phu chuyên môn đến chẩn trị.
Bởi vì sự việc phát sinh quá vội vã, người bị thương chỉ là một con hát, không thể kinh động Thái y, chỉ có thể thỉnh đại phu bình thường. Đại phu vừa đến, liền chẩn đoán con hát thương thế quá nặng, chỉ sợ là không cứu sống được. Vương Tử Khâm nghe đến đó, sắc mặt trắng bệch. Hôm nay không biết là chuyện gì xảy ra, đầu tiên là Nam Khang công chúa mất tích, theo sau con hát bị thương nặng, lại sắp không sống nổi, đây chính là ngày đại hỉ a, nếu người ta chết ở trong phủ mình, vô luận thế nào đều không có gì tốt. Hơn nữa còn trước mắt bao người, một khi truyền ra ngoài, chỉ sợ cọc hôn sự này không nên cơm nên cháo gì cho cam.
Nghĩ đến đây, Vương Tử Khâm không khỏi do dự, nàng nhìn qua phụ thân Vương Quỳnh, Vương Quỳnh chau mày, lập tức nói: “Như vậy đi, cho người của gánh hát đi trước, các khách nhân khác tạm thời vẫn giữ lại.”
Lý Vị Ương nhìn thấy bầu gánh sắc mặt lưu chuyển, như có đăm chiêu đứng lên.
Vương Tử Khâm gật gật đầu, lúc này đây chính là biện pháp tốt nhất. Nàng thấp giọng phân phó: “Cẩn thận tra một chút danh tính từng người của gánh hát này, xác nhận không có vấn đề mới được thả bọn họ đi.” Hộ vệ lập tức vâng dạ lui xuống.
Chúng khách nhân xa xa nhìn thấy các thị vệ tụ hợp thành một đội ngũ, đi xung quanh gánh hát dò xét kiểm tra. Con hát bị thương nằm trên cáng không nhúc nhích, vài vệt đen lờ mờ che khuất khuôn mặt, cùng thân hình suy yếu, như thế nào cũng hiến người ta cảm thấy thê thảm đáng thương, mọi người không khỏi vì nàng thở dài.
“Nghe nói đây là vũ cơ Danh Giác Nhi nổi tiếng a, thế nhưng từ trên đài cao như vậy té xuống bị trọng thương, khó chữa trị đây. Xương khớp gãy hết, như thế nào cũng không thể liền đâu!”
Lý Vị Ương xa xa nhìn, đột nhiên đứng lên, Quách phu nhân lắp bắp kinh hãi, vừa muốn ngăn trở, đã thấy nàng chủ động hướng bên này đi đến. Vương Tử Khâm nhìn thấy Lý Vị Ương sửng sốt nói: “Quách tiểu thư, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Lý Vị Ương vóc người yểu điệu, nét mặt nhẹ nhàng, ánh mắt của nàng nhìn sang con hát, mỉm cười nói: “Vương tiểu thư, Nam Khang công chúa tìm được chưa?” Vương Tử Khâm lắc lắc đầu, mày hơi hơi nhíu lại.
Lúc này ánh trăng đã lên cao, hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng sáng chiếu trên mặt Vương Tử Khâm, lộ ra sầu lo không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên Vương Tử Khâm cảm thấy sự tình không ở trong tay mình, này một tràng hôn lễ là nàng một tay an bài bố trí, hộ vệ cũng là nàng dựa theo ngũ hành bát quái để bài trận. Nếu thích khách có thể mang được công chúa ra khỏi phủ, bao năm học quân pháp trận thức của nàng quả thực khiến người đời chê cười rồi, sự tình can hệ đến thanh danh nàng cùng danh dự của Vương gia, nàng sao có thể không sầu lo khẩn trương cho được?
Lý Vị Ương sắc mặt điềm tĩnh, thần sắc uyển chuyển, ánh mắt bên trong lại toát ra một tia lạnh lùng, nàng chỉ vào con hát trên cáng nói: “Vì sao không rửa mặt sạch sẽ cho nàng.”
Mọi người nghe thế đều sửng sốt. Bầu gánh vội vàng nói: “Thỉnh vị tiểu thư này tha cho! Nàng bị trọng thương, xương cốt cả người đều đã đứt hết, làm sao có thể bắt nàng rửa mặt lúc này.”
Lý Vị Ương nâng mi thản nhiên đánh giá đối phương, thần thái có chút lãnh đạm, một lúc lâu sau mới cười nhẹ, hòa nhã nói: “Vô luận thế nào, mặt của con hát kia cũng phải rửa sạch sẽ, mới có thể rời khỏi nơi này.”
Tất cả mọi người nghe lời này đều biến sắc.
Đến cả Vương Tử Khâm cũng chấn động, Quách Gia nhìn trẻ tuổi, địa vị tuy rằng tôn quý, nói chuyện luôn luôn ôn hòa, nhưng thái độ lần này rõ ràng thập phần cường ngạnh.
Vương Tử Khâm phản ứng cực nhanh, ý thức mạnh mẽ được cái gì, nàng lập tức quay sang nhìn hộ vệ một cái. Hộ vệ lĩnh mệnh, bước nhanh tới phía trước, bầu gánh không kịp ngăn trở, hộ vệ đã vọt tới cáng người bị thương, không để ý bẩn hay không, dùng tay áo mình lau đi vệt đen trên mặt người nọ.
Bầu gánh đột nhiên biến sắc, thấy rõ ràng khuôn mặt con hát, nháy mắt tất cả mọi người đều ngây dại, nhất là Vương Tử Khâm. Nàng đã từng gặp qua Nam Khang công chúa, gương mặt mảnh mai ấy, nàng vô luận thế nào cũng không quên được, người trước mắt này thế nhưng lại chính là Nam Khang công chúa điện hạ mà bọn họ vừa rồi lục tung Vương phủ lên cũng không tìm thấy.
Vương Tử Khâm biến sắc, lạnh lùng nói trước mặt: “Lập tức bắt những kẻ này lại!” Rồi nhanh bước tới Nam Khang công chúa, ôn nhu hỏi: “Công chúa điện hạ, người làm sao vậy?”
Nam Khang công chúa nằm trên cáng không trả lời nàng, vô cùng yếu ớt, nước mắt không ngừng rơi, miệng há mà không thể nói. Lý Vị Ương tiến lên, nhẹ nhàng sờ cánh tay công chúa, thấp giọng nói: “Công chúa cả người mềm nhũn, không có khí lực, không biết những người đó đã làm gì nàng.”
Vương Tử Khâm thập phần lo âu, lập tức giương giọng nói: “Còn không mau thỉnh đại phu!” Vừa rồi đại phu kia chưa kịp rời đi, nghe vậy lập tức đi lên bắt mạch. Lúc này mọi người đã không thể chờ nữa, nhao nhao đi tới, nhưng cũng chỉ đứng xa xa xem một màn này, không dám tiến lên. Bởi vì hộ vệ Vương gia đã ngăn trước mặt bọn họ, chỉ có Thái Tử cùng một vài người thân phận tôn quý, mới có thể đến gần bên người Lý Vị Ương các nàng.
Vương Duyên cùng Vương Nghiễm đứng ở xa, công chúa điện hạ dù sao thân kiều thịt quý, lại là kim chi ngọc diệp, bọn họ là nam tử, không thể tùy tiện tới gần.
Trong số đám người đứng tít cuối, Bùi Bật lộ ra một tia cười lạnh, thần sắc hắn không có nửa điểm kinh hoảng, như là đã sớm đoán trước hết thảy mọi chuyện.
Quách phu nhân đầy mặt sầu lo, nhìn chằm chằm đại phu, sợ đại phu chẩn đoán công chúa bị tổn thương gì nghiêm trọng. Đại phu bị mọi người gắt gao nhìn không khỏi khẩn trương, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi tí tách chảy xuống: “Công chúa điện hạ tựa hồ là bị người đầu độc, thế cho nên thanh quản bị hao tổn, không thể phát ra tiếng.”
Quách phu nhân như bị một thùng nước đá đổ xuống đầu, cả người từng trận lạnh lẽo.
Lý Vị Ương nói: “Chỉ sợ không chỉ dây thanh bị hao tổn, công chúa ngay cả ngón tay đều không thể cử động dù chỉ một chút, cả người vô lực. Ta vẫn là muốn hỏi —— khớp xương nàng thế nhưng không hề bị thương tổn đúng không?”
Đại phu lấy lại bình tĩnh, lắc đầu: “Ta đã xem qua, thật không có gì đại ngại, chỉ là không biết những người đó rốt cuộc cho nàng ăn thứ dược gì.”
Vương Tử Khâm lòng như lửa đốt, phân phó hạ nhân: “Đi thỉnh Thái y đến!” Lập tức có người chạy vội đi ngay.
Công chúa đương nhiên bất đồng với con hát, nàng một khi xảy ra chuyện, tự nhiên có thể thỉnh Thái y đến chẩn trị, nhưng kể cả Thái y đến rồi, những kẻ kia cũng không thể dễ dàng buông tha.
Bầu gánh cùng nhóm con hát lạnh run người, lúc này nghe thấy Vương Tử Khâm sắc mặt lãnh trầm hỏi: “Vừa rồi người biểu diễn rốt cuộc là ai?” Không một ai trả lời, tất cả đều câm như hến. Hộ vệ Vương gia lập tức kề mũi kiếm băng lãnh vào cổ bọn họ, bầu gánh liên thanh đáp: “Ai nha, tiểu nhân cái gì cũng không biết, tiểu nhân chỉ là tới biểu diễn hí khúc, không hề biết có chuyện như vậy xảy ra!” Đây là sự thật, hắn có gan lớn bằng trời cũng không dám vụng trộm bắt cóc công chúa ra phủ.
Thấy không có người phản ứng, hắn lớn tiếng hét lên: “Hôm nay người phụ trách diễn xướng là Đồng Xuân! Đồng Xuân, con nha đầu chết tiệt này ở đâu, mau đi ra cho ta, làm ơn đừng có hại chúng ta!” Hắn tìm chung quanh giây lát, nhưng là kẻ bị trọng thương vốn nên nằm trên cáng căn bản không thấy bóng dáng.
Lý Vị Ương đã minh bạch, vừa rồi con hát từ đài cao cố ý rơi xuống, ngụy trang thành bộ dáng trọng thương, không biết dùng thủ đoạn gì lừa gạt ánh mắt đại phu,rồi hoán đổi với Nam Khang công chúa. Chuyện này không phải đơn giản, nhất định phải có người chặt chẽ phối hợp mới thành, cho nên theo lý mà nói gánh hát này kẻ nào cũng khả nghi...
Nhưng là, con hát tên Đồng Xuân kia có thể trốn ở nới nào đây? Không bao lâu sau, chỉ thấy Vương Duyên nổi giận đùng đùng quát: “Ngươi còn tiếp tục trốn?” Mọi người lắp bắp kinh hãi, Vương Duyên phi thân đi lên, một phen từ bên trong bụi cỏ tóm được 1 nữ tử trẻ tuổi thân hình nhỏ nhắn, đem nàng áp quỳ trên mặt đất, không hề thương hương tiếc ngọc giật mạnh tóc của nàng, buộc nàng ngẩng mặt. Con hát liều mạng giãy dụa, nhưng Vương Duyên võ công cao cường khiến nàng căn bản không thể động đậy.
Bầu gánh thất thanh nói: “Đồng Xuân, quả nhiên là ngươi!” Ai ngờ ngay sau đó, con hát tên Đồng Xuân hắc hắc cười lạnh hai tiếng, không biết tại sao phụt ra búng máu, rất nhanh biến thành một khối thi thể băng lãnh. Vương Duyên giật mình, không dám tin nhìn người mới ngã trên mặt đất.
Thật sự là đáng sợ, đối phương chẳng những sớm có âm mưu, lại chuẩn bị vô cùng kĩ càng cẩn thận. Đồng Xuân đã chết, sẽ rất khó tra ra kẻ nào ở sau lưng phá rối.
Lý Vị Ương thần sắc bình tĩnh lạnh lẽo như băng tuyết, thẳng tắp nhìn Vương Tử Khâm: “Hiện tại điều quan trọng là phải mau chóng chẩn trị thương thế cho công chúa.”
Vương Tử Khâm gật đầu, vội vàng phân phó người nâng Nam Khang về tân phòng, liền ngay sau đó, Thái y vội vã đuổi tới, một đường đến đây cơ hồ là bị người ta níu chặt rồi lôi đi xềnh xệch, bất chấp dáng vẻ khó coi nhanh chân đến hỉ phòng thăm bệnh.
Vương Tử Khâm lúc này mới xoay người lại, mỉm cười nhìn mọi người: “Hôm nay đã khiến đại gia vất vả nhiều, thật sự xin lỗi.”
Mọi người đều là hai mặt nhìn nhau, kỳ thật bọn họ hoàn toàn không rõ rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra. Nhưng thấy thần tình Vương gia nhân vô cùng ngưng trọng, không biết nên an ủi gì mới tốt. Nhưng không chờ câu nói nào thốt lên, một hộ vệ đã vội vã chạy về phía này, quỳ rạp xuống đất bẩm báo: “Thuộc hạ vừa rồi lục soát ở bờ hồ, phát hiện một xác chết trôi.”
Mọi người càng thêm giật mình, Vương Quỳnh cùng Tề Quốc Công liếc nhau, chỉ cảm thấy manh mối trước mắt thiên ti vạn lũ chạy loạn không ngừng, Vương Quỳnh không khỏi trầm giọng hỏi: “Là người nào?” Hộ vệ cúi đầu, khom người nói: “Lão gia, là một mụ mụ, không biết là người nhà nào.”
Vương Quỳnh lập tức nói: “Mang người ra đây.” Hộ vệ vội vàng nâng đến một khối thi thể trương phồng đã trắng bệch.
Huyết sắc trên mặt Quách phu nhân nháy mắt như bị rút sạch, thất thanh kêu lên: “Tống mụ!”
Lý Vị Ương lập tức cảnh giác đứng lên, giờ phút này nàng đã nhận ra người bị chết đuối đúng là tâm phúc tri kỷ bên người mẫu thân nàng Tống thị. Hầu hạ bên cạnh Quách phu nhân có bốn mụ mụ, một người chưởng quản tiền tài, một người nắm chắc nhân sự, một người quản lí chuyện ăn uống sinh hoạt, người còn lại có quyền xử lí hết thảy chuyện lớn nhỏ thay nàng. Quách phu nhân đối với nữ quyến của các gia tộc khác không quen thuộc lắm, mà Tống mụ trí nhớ vô cùng tốt, có nàng ở bên cạnh nhắc nhở, Quách phu nhân sẽ không xảy ra sai sót nhầm nhọt gì. Nhưng bây giờ đây người này lại mạc danh kỳ diệu chết ở nơi này.
Vừa rồi thời điểm công chúa mất tích, mụ mụ này thế nhưng không hề thấy bóng dáng đâu. Lý Vị Ương nhìn loại tình cảnh này, ý thức sâu kín được kế hoạch của ai kia chỉ sợ không riêng gì nhằm vào Nam Khang công chúa mà còn nhằm vào Quách gia.
Vương Tử Khâm nhất trương cánh hoa sen dường như xinh đẹp gương mặt cũng là kinh sợ nảy ra, mất ngày xưa trấn định nhan sắc.
Vương Quỳnh nhìn Quách phu nhân: “Quách phu nhân hiển nhiên là biết rõ người này?” Quách phu nhân gật gật đầu nói: “Nàng hầu hạ bên người ta, hôm nay mang nàng tới tham gia yến hội, đang xem ca múa thì nàng đột nhiên nói thân thể không khoẻ, xin phép ta ra xe ngựa nghỉ ngơi. Thật không ngờ nàng lại chết trong hồ quý phủ, này rốt cuộc là vì sao a.”
Tề Quốc Công nhíu mi, Vương Quỳnh lắc lắc đầu, sắc mặt càng khó coi: “Nàng nếu từ hoa viên ra ngoài cổng chỗ xe ngựa, căn bản không cần đi qua hồ sen, vậy chỉ có thể nói nàng không hề có ý định muốn đi nghỉ ngơi.”
Quách Đôn tính tình dễ xúc động, hắn nhìn Vương Quỳnh âm thanh lạnh lùng nói: “Vương tướng quân nói mấy lời này là có ý gì?” Quách Trừng bên cạnh vội vàng ném cho hắn một loại ánh mắt, ý bảo hắn không được nhiều lời.
Vương Quỳnh cũng không có ý gì, hắn chỉ cảm thấy chuyện này khó bề phân biệt, đầu mối mập mờ không rõ ràng. Đầu tiên là công chúa mất tích, theo sau mụ mụ của Quách gia lại chết đuối trong hồ ở Vương phủ của bọn họ, cứ như vậy Vương gia vô luận như thế nào đều chạy không thoát can hệ, cho nên hắn rất muốn tra rõ ràng chân tướng sự tình.
Thái Tử trầm tư một lát, trên mặt toát ra hồ nghi: “Thật sự quá kỳ quái, người hầu Quách gia làm sao lại đột nhiên chết vào lúc này?”
Đích xác là như thế, một người là công chúa thân phận tôn quý, một người là mụ mụ làm việc ở Quách phủ, hai người này đâu có quan hệ gì?
Sóng trước chưa tan, sóng sau lại xô đến, sự việc càng lúc càng nan giải như một vở tuồng kịch. Vào thời khắc mấu chốt, mấy cung nữ hầu hạ công chúa trong phòng đã nhao nhao tỉnh lại. Vương Tử Khâm vừa nghe hạ nhân bẩm báo, lập tức mặt lộ hỉ sắc nói: “Còn không mau dẫn người tới.”
Các cung nữ một bộ dáng nơm nớp lo sợ, hôm nay bất luận đối phương dùng thủ đoạn chiêu trò gì, việc các nàng để lạc mất công chúa vẫn là sự thật, nếu đến lúc đó bệ hạ hoặc Vương gia vấn tội, các nàng không thể chạy thoát nổi. Cho nên giờ phút này ai cũng lộ vẻ mặt sợ hãi, người run run, quỳ gối cúi đầu, không nói được một lời.
Vương Tử Khâm liếc nhìn bọn họ một cái, bắt đầu hỏi: “Hôm nay rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Công chúa đang êm đẹp ngồi trong hỉ phòng, vì sao đột nhiên không cánh mà bay?” Nghe đến đó, các cung nữ hai mặt nhìn nhau, không dám cuồng ngôn. Vương Tử Khâm nhận ra có gì không đúng, thanh âm chuyển lạnh nhạt nói: “Còn không thành thật khai báo! Muốn ta hỏi tội các ngươi sơ sẩy bỏ vị trí đắc tội với công chúa điện hạ sao?”
Các cung nữ không dám giấu diếm, lập tức có người dập đầu đáp: “Dung bẩm tiểu thư. Hôm nay chúng nô tỳ đang ở bên trong tân phòng làm bạn với công chúa, rồi Tống mụ mụ bên người Quách phu nhân đột nhiên cầu kiến, nói là Quách phu nhân lo lắng cho tân phòng, nên sai nàng đến nhìn một chút để an tâm. Lại không biết tại sao nàng lấy ra một cái khăn, nhẹ nhàng phẩy vài cái, chúng nô tỳ tất cả đều ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự, khi tỉnh lại, công chúa đã không thấy đâu nữa, mà mấy hộ vệ kia lại là một đám hung thần ác sát, chúng nô tỳ thật sự bị dọa sợ, cho nên không dám hồ ngôn loạn ngữ.”
Trên thực tế các cung nữ không phải không dám nói, mà là không thể nói. Ai cũng biết Tống mụ là tâm phúc của Quách phu nhân, Quách phu nhân lại là đại tẩu Quách Huệ phi, tầng tầng quan hệ thật sự khó có thể nói rõ ràng. Hiện tại công chúa mất tích cùng Tống mụ có can hệ, đầu mũi dao nhọn tựa hồ chỉ thẳng vào Quách gia. Nếu các nàng nói ra, cũng có nghĩa là nói Quách phu nhân bắt cóc công chúa, này làm sao có thể, còn có Huệ phi nương nương phía sau, sao khinh suất cho được!
Lý Vị Ương nghe đến đó, đã hiểu ra phần nào, đối phương rõ ràng là muốn hãm hại Quách gia. Quách Đôn trong mắt tối tăm lửa giận: “Nói hươu nói vượn! Tống mụ làm sao có thể đi bắt cóc công chúa? Nàng ta đã chết!”
Vương Quỳnh còn chưa có mở miệng, Vương Duyên bên cạnh đã đầy mặt giận dữ nói: “Là nàng đã chết, nhưng ai biết nàng có bắt cóc công chúa trước khi chết hay không?”
Quách Đôn giận tím mặt, vô luận thế nào, Vương gia đều không nên hoài nghi công chúa mất tích cùng bọn họ có quan hệ. Hắn vừa muốn xông lên giáo huấn Vương Duyên một chút, cánh tay một trái một phải lại bị Quách Trừng cùng Quách Đạo bắt được, Quách Trừng đè bờ vai của hắn lại, mà Quách Đạo tiến lên mỉm cười nói: “Vương công tử, thỉnh ngươi thận trọng từ lời nói đến việc làm. Công chúa tuy rằng là thê tử của ngươi, nhưng nàng cũng là do một tay Quách Huệ phi nuôi lớn, vô luận thế nào Quách gia chúng ta so với các ngươi càng quan tâm hơn đến an nguy của nàng. Lại có thể lấy lý do gì đi bắt cóc công chúa?”
Vương Duyên sắc mặt âm trầm: “Cái này ta cũng muốn hỏi các ngươi! Có lẽ là các ngươi muốn cố ý làm công chúa mất tích, sau đó đem việc này vu oan trên người Vương gia chúng ta, sao chúng ta có thể ngồi yên chờ chết!” Trong lòng mọi người liên tưởng, nếu đúng ý tứ như vậy, tân nương tử trong tân phòng mất tích, bệ hạ nhất định cảm thấy Vương gia bảo hộ không chu toàn, có muốn truy cứu cũng là Vương gia nhân chịu tội, ai cũng sẽ không nghĩ đến Quách gia có liên quan, dù sao công chúa cũng là người thân bọn họ, Quách gia nhân thậm chí còn có thể sắm vai người bị hại đòi bồi thường.
Lý Vị Ương vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu: “Ta thấy Vương công tử nên hảo hảo suy nghĩ một chút, nếu chúng ta thật sự muốn bắt công chúa đi, vừa rồi vì cái gì ta lại phải ngăn cản gánh hát? Cứ để bọn họ vụng trộm mang công chúa ra ngoài, không phải càng thêm chứng thực tội danh của Vương gia các ngươi sao?”
Vương Duyên hừ lạnh một tiếng nói: “Đây là các ngươi cố ý sắp đặt, hòng muốn tẩy thoát tội danh chính mình.” Lý Vị Ương không giận mà cười, ý nghĩ của Vương Duyên công tử thật đúng là linh động a, chẳng qua linh động ở đây thì không có đúng nơi rồi. Nàng hướng Vương Tử Khâm, ánh mắt an tĩnh hỏi: “Vương tiểu thư, chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
Vương Tử Khâm nhìn Lý Vị Ương, đối phương thần sắc ung dung bình tĩnh, nhìn không ra chút khác thường, nàng nhanh chóng điểm qua mọi chuyện một lần trong đầu, lập tức mỉm cười nói: “Ta tin tưởng Quách gia không phải người như vậy. Bọn họ nếu đã đến làm khách, nhất quyết không thể làm ra chuyện bắt cóc công chúa.” Kỳ thật lời này của nàng cũng giống như chưa nói gì, cái gọi tin tưởng kia chỉ là một câu khách khí, rõ ràng vẫn có một chút hoài nghi Quách gia nhân.
Lý Vị Ương cũng không tức giận, chỉ là thần sắc lạnh nhạt nói: “Kỳ thật cũng không vội, đợi cho công chúa tỉnh, có lẽ chúng ta có thể tìm được dấu vết để lại.”
Cung nữ sợ sệt đáp lời: “Công chúa điện hạ cũng giống bọn nô tì, tựa hồ chỉ thấy được Tống mụ, sau đó nàng cũng ngất đi theo chúng ta thôi.”
Lý Vị Ương lạnh lùng nhìn, trong mắt dẫn theo trào phúng. Bất luận thế nào, nàng tin tưởng Nam Khang công chúa nhất định có thể lưu lại điểm gì đáng ngờ, mấu chốt nhất là, công chúa hiện tại vừa không thể mở miệng nói chuyện, cả người lại không thể động đậy, cũng tương đương với việc nàng không thể cầm bút viết chữ, vậy phải hỏi nàng thế nào đây?
Vương Tử Khâm chau mày nói: “Bắt cóc công chúa là tử tội, theo ta thấy chúng ta nên mau chóng bẩm báo bệ hạ, để người hạ chỉ giải quyết thấu đáo.”
Quách Đôn cắn răng: “Bẩm báo bệ hạ? Xem ra các ngươi muốn đem sự tình nháo lớn, sau đó đem việc này vu oan trên đầu Quách gia!”
Vương Tử Khâm biến sắc, nàng thật không ngờ Quách Đôn này nói chuyện khí thế cũng bức nhân đến vậy, trên thực tế nàng không hề có ý tứ này, chẳng qua công chúa xảy ra chuyện, Vương gia bọn họ không thể nào gánh vác nổi can hệ, nhất định phải để hoàng đế quyết đoán, tra ra người đứng sau màn này. Không biết tại sao, nàng cứ mơ hồ cảm thấy hung thủ chân chính giờ phút này đang tránh trong đám người kia đắc ý nhìn bọn họ... Có lẽ mục đích đối phương là muốn khơi mào hai nhà tranh đấu, cho bọn họ tàn sát lẫn nhau, đối phương một bên sẽ ngư ông đắc lợi.
Trong triều gia tộc có tâm tư như vậy không ít, nhưng căm hận Quách gia nhất chỉ có nhà họ Bùi. Nàng nghĩ đến đây, trong lòng hơi do dự. Nhưng, chứng cớ ở đâu? Không riêng gì Vương Tử Khâm, Lý Vị Ương cũng nghĩ như vậy, thế nhưng dưới tình huống không có chứng cớ xác thực, không thể chỉ trích tố cáo người khác, nếu không tất gây đại họa.
Lúc này, Vương Duyên vẫn là nhất quyết không tha nói: “Rốt cuộc là chúng ta muốn nháo đại sự tình hay là Quách gia các ngươi muốn cố ý cho qua loa việc này, các ngươi nghĩ có thể đào thoát không phải chịu tội sao?”
Tề Quốc Công càng nghe càng phẫn nộ, mi tâm ẩn ẩn lửa giận, công chúa đã được gả đi, nếu có người cố ý đem việc này lan truyền ra ngoài, chỉ sợ về sau khuê danh nàng sẽ bị bôi nhọ. Vô luận thế nào vẫn phải tận lực hóa nhỏ mọi chuyện. Nhưng Vương Duyên này tự cho mình văn võ song toàn, cho nên hắn căn bản xem thường ý kiến của người khác. Tề Quốc Công lạnh lùng nói: “Vương tướng quân, ngươi nên hảo hảo quản thúc nhi tử của mình một chút.”
Vương Quỳnh giật mình, nghĩ đến huynh trưởng đã từng dặn dò ngàn vạn lần không được cùng Tề Quốc Công xung đột chính diện, lập tức quát lớn một tiếng: “Nghiệt súc, còn không mau ngậm miệng!” Vương Duyên căm giận nhìn phụ thân mình, âm thanh lạnh lùng nói: “Công chúa là thê tử của con, việc này tự nhiên phải do con quyết định. Phụ thân, chẳng lẽ người không tin tưởng nhi tử sao?”
Vương Quỳnh ngày thường rất nghiêm khắc, Vương Duyên cũng rất sợ hãi hắn, giờ phút này thế nhưng trước mặt mọi người chống đối phụ thân, hắn không biết Vương gia luôn luôn cúi đầu thu mình, làm sao có thể dưỡng ra một tiểu tử kiêu ngạo ngang ngược như vậy.Nếu là một nhi tử giống như Vương Nghiễm hoặc Tử Khâm, hắn vốn không cần nhiều sầu lo như bây giờ, quả thực là gia môn bất hạnh! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi đầy mặt giận dữ nói: “Mau lui xuống cho ta, chẳng lẽ ngươi không có lỗ tai để nghe sao?”
Vương Duyên không kiềm chế được mà run rẩy, hắn thủy chung cảm thấy Quách gia nhất định là bởi vì lần trước Húc Vương đối Vương gia khởi hiềm khích nên cố ý lấy cớ tới trả thù bọn họ. Bằng không, vì cái gì Tống mụ xuất hiện bên trong tân phòng? Vì cái gì nàng cùng con hát kia trước sau chết ở Vương phủ? Này hết thảy tựa hồ đều rõ ràng, chuyện công chúa mất tích cùng Quách gia nhân không thể không có lin hệ.
Vương Duyên không chịu thối lui, thậm chí theo bản năng sờ sờ bội kiếm bên hông, bỗng dưng sửng sốt, hôm nay hắn mặc hỉ phục, nên không có mang theo lợi khí, Quách gia nhân nhìn thấy một màn này, không dấu vết đến bảo hộ phía sau Quách phu nhân cùng Lý Vị Ương.
Nguyên Liệt đẩy đám người đi lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Duyên, gương mặt tuấn mỹ nhiễm lên một tia tức giận, mọi người khẩn trương đứng lên, nhao nhao lui về phía sau, không khí giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Lý Vị Ương vẫn duy trì dung sắc trầm tĩnh, cẩn thận suy nghĩ một phen, nay Tống mụ đã chết, con hát kia cũng đã chết, đối phương tựa hồ chắc chắn rằng bọn họ không có cách nào xoay người. Chính xác, không nhân chứng cũng không vật chứng, nàng rất khó lật tung chân tướng phía sau chuyện này.
Lúc này, Nguyên Liệt lạnh lùng thốt: “Đại gia xôn xao cả canh giờ, không bằng chờ Thái y chẩn trị xong cho công chúa rồi hãy quyết định, có lẽ chỉ chốc lát nữa công chúa sẽ có thể nói chuyện.” Hắn nói như vậy, trong mắt mọi người xung quanh đều nhuốm lên một tia hy vọng.
Vương Tử Khâm có chút ngoài ý muốn, giương mi nhìn chằm chằm Lý Vị Ương, như có đăm chiêu.
Bọn họ lo lắng chờ đợi, cuối cùng cũng nhìn thấy Thái y không nhanh không chậm đi tới, chờ mong nhìn hắn. Thái y nhìn ánh mắt mọi người rồi thoáng sửng sốt, lắc lắc đầu: “Ta đã cố hết sức, nhưng thương thế công chúa điện hạ chỉ sợ muộn nhất hai tháng sau mới có thể khỏi hẳn.” Mọi người nghe đến đó đều vô cùng thất vọng, nói như thế tức là hiện tại công chúa không thể nào làm chứng, vậy Quách gia làm sao bây giờ?
Vương Duyên cười lạnh một tiếng, khí thế bức nhân: “Bây giờ các ngươi còn muốn nói thế nào!”.
—— lời ngoài mặt ——
Gần nhất rất bận, khả năng không có biện pháp nhất nhất hồi phục lưu ngôn, thỉnh thứ lỗi,>_<,