Lí Vị Ương nhìn Nạp Lan Tuyết, nhẹ giọng nói: "Nạp Lan cô nương, chúng ta có thể gặp nhau ở Thanh Châu, đây cũng là duyên phận, không biết cô nương có thể dời bước, cùng ta nói chuyện được không?"
Nạp Lan Tuyết yên lặng nhìn Lí Vị Ương, dưới ánh trăng, khuôn mặt thiếu nữ này thanh lệ, một đôi con ngươi cổ tỉnh rạng rỡ lóe quang hoa, trên mặt của nàng không có chút nào giả bộ, chỉ có một vẻ mặt bình tĩnh. Nạp Lan Tuyết vừa mới trải qua đại nạn, lúc Bùi Huy đặt thanh trường kiếm lên trên cổ nàng, nàng cho rằng bản thân sẽ phải bỏ mạng tại nơi này, lại thật không ngờ trong lúc đó đã được Lí Vị Ương cứu giúp, hơn nữa ở Thanh Châu nàng đối với Lí Vị Ương cũng có ba phần hảo cảm, giờ phút này thấy nàng chân tình thiết ý, Nạp Lan Tuyết do dự một lát liền gật đầu.
Lí Vị Ương cười nói: "Như vậy chúng ta vào trong xe ngựa nói chuyện."
Nạp Lan Tuyết lên xe ngựa, thấy bên trong xe ngựa giống như một gian nhã thất, trang trí vô cùng tinh xảo, Triệu Nguyệt rót trà, lẳng lặng lui sang một bên. Nạp Lan Tuyết nhìn Lí Vị Ương, nói: "Quách tiểu thư, nếu có chuyện gì cần nói, liền nói thẳng ra đi."
Lí Vị Ương không nghĩ tới đối phương lại bộc trực như thế, liền mỉm cười nói: "Nạp Lan cô nương lúc này là đến Đại Đô tìm người, hơn nữa là tìm người Quách gia, đúng hay không?"
Nạp Lan Tuyết ngẩn ra, nàng thật không ngờ Lí Vị Ương nhanh như vậy đã nhận ra manh mối, liền nhẹ nhàng nói: "Không sai, ta là đến tìm người, hơn nữa chính là tìm nhị ca tiểu thư, Quách Diễn."
Lí Vị Ương trên mặt hiện lên một tia hiểu rõ, nàng sớm nên đoán được. Thở dài một tiếng, nàng mở miệng nói: "Cô nương ngàn dặm xa xôi đến Đại Đô tìm nhị ca ta, nhưng cô nương thật không ngờ, vừa vào cửa liền nhìn thấy hắn đã cưới thê tử, có phải hay không?"
Nạp Lan Tuyết không mở miệng, nhưng khuôn mặt nàng trong lúc này yên lặng cúi xuống, trên gương mặt tuyết trắng không một tia huyết sắc. Lí Vị Ương có thể lý giải được tâm tình đối phương, nhưng điều nàng không nghĩ ra là, vì sao Nạp Lan Tuyết không đem mọi chuyện nói cho rõ ràng rồi hãy đi, nàng mở miệng nói: "Chẳng lẽ cô nương không muốn gặp nhị ca ta, hỏi hắn cho rõ ràng, vì sao lại ruồng bỏ cô nương sao?"
Nạp Lan Tuyết lạnh lùng cười, nói: "Kết cục đã ở trước mắt, chẳng lẽ hỏi rõ ràng có thể thay đổi hết thảy sao? Hay là tiểu thư muốn ta học theo Diệp Phù Dung kia, đập đầu chết ở trước của Quách gia, làm cửa lớn Quách gia nhiễm máu tươi, tổn hại đến thanh danh các người sao? Ta không phải là nữ tử kia, sẽ không làm ra chuyện không có suy nghĩ như vậy, ta chỉ muốn rời đi mà thôi, không bao giờ muốn gặp lại người Quách gia nữa."
Lí Vị Ương nghe nàng nói xong, nhẹ nhàng thở dài, nói: "Nếu trong lòng cô nương không nghi ngờ, vì sao lại phải đi tới đi lui trong thành đây? Nếu một người trong lòng đang hoang mang, thì cả đời đi dù có đi đến nơi nào cũng sẽ không thấy an tâm. Nạp Lan cô nương, nhị ca ta sở dĩ cưới Trần thị là vì lợi ích gia tộc, không phải nhị ca ta có ý ruồng bỏ cô nương."
Nạp Lan Tuyết nhẹ nhàng cười, trong ý cười lại mang theo buồn bã.
Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt nàng như vậy, lại nhớ đến, thật nhiều năm trước đây, nàng nhìn mình trong gương đồng, hoặc là nhìn vào bóng mình phản chiếu trên hồ nước, nàng đều nhìn thấy một bộ dáng thương tâm như muốn chết như vậy. Chẳng qua lúc đó, nàng là phế hậu đang bị nhốt trong lãnh cung, hiện thời nàng lại là thiên kim gia tộc hiển hách, Nạp Lan Tuyết trước mắt làm nàng nhớ tới bộ dáng của bản thân khi đó, nàng nghĩ đến đây, thanh âm nhu hòa thêm ba phần, nói: "Nạp Lan cô nương, vì sao cô nương lại cười?"
Nạp Lan Tuyết nhàn nhạt nói: "Quách tiểu thư, tiểu thư là người thông minh, không chỉ riêng tiểu thư thông minh, người Quách gia cũng rất lợi hại, Quách Diễn đã từng đáp ứng với ta, cuộc đời này sẽ không cưới ai khác ngoài ta, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn liền vì lợi ích của gia tộc mà cưới người kia, ta đau khổ đợi chờ hai năm, một tin tức từ hắn cũng không nghe được, bất đắc dĩ mới tìm đến nơi này, ta mới biết được, hoá ra Quách Diễn đã nhậm chức Phụ quốc tướng quân, hơn nữa đang ở bên ngoài, không có ở Đại Đô, ta tìm được Quách gia, vốn cũng muốn ở lại Quách gia vài ngày chờ hắn, lại thật không ngờ, còn chưa kịp giải thích ngọn nguồn, đã thấy được thê tử của hắn. Ta còn có thể nói cái gì đây? Lúc này nói cái gì cũng đều không được nữa rồi."
Lí Vị Ương nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Cho nên cô nương cứ định như vậy rời đi sao?"
Lúc này, Nạp Lan Tuyết nước mắt giống như châu ngọc chảy xuống, nàng xoay đầu đi, nhanh chóng lau nước mắt, mới quay đầu lại, nói: "Quân ký vô tâm ta liền thôi, cũng chỉ mong được như thế." Nạp Lan Tuyết trong ngực đau đớn giống như bị xé rách, đau đớn như vậy cơ hồ làm nàng không có cách nào ngồi vững, cả người phiêu đãng không biết thân ở nơi nào.
Lí Vị Ương mở miệng nói: "Nếu cô nương phải về quê, ta sẽ nghĩ cách phái người đưa cô nương trở về."
Nạp Lan Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta đã không có quê hương nữa rồi."
Lí Vị Ương nhìn nàng, không khỏi hỏi: "Cô nương còn có người thân nào hay không?"
Nạp Lan Tuyết cúi xuống, lắc lắc đầu: "Trên đời này chỉ có một mình ta lẻ loi." Nàng nói những lời này, trong ánh mắt xinh đẹp nhanh chóng hiện lên một tia bi thống, nhưng nàng lại kịp thời cúi đầu, không để Lí Vị Ương nhìn thấy.
Lí Vị Ương thấy vẻ mặt nàng khó nhịn bi thương, không khỏi thở dài, nói: "Nếu Nạp Lan cô nương đã không có chỗ để đi, vì sao không muốn ở lại Đại Đô? Ta có mở một gian y quán để cô nương hành y cứu người, cô nương có thể sống yên ổn qua ngày, đúng theo tâm nguyện."
Nạp Lan Tuyết nhìn Lí Vị Ương, sắc mặt có một tia kinh ngạc, ngữ khí càng là khiếp sợ: "Tiểu thư vì sao muốn làm như vậy?"
Lí Vị Ương tươi cười ấm áp, âm sắc thanh lãnh nói: "Người Bùi gia sẽ không dễ dàng buông tha cho cô nương, chỉ cần hôm nay cô nương rời khỏi Đại Đô, ngày mai liền sẽ biến thành một cỗ thi thể. Cô nương đã từng là người trong lòng nhị ca ta, lại xem như hắn đã phụ cô nương, nói đi nói lại cũng là Quách gia có lỗi, một khi đã như vậy, ta vì bọn họ làm một chút bồi thường thì có gì không tốt đây? Nếu trong lòng cô nương không còn băn khoăn, thì nên tiếp nhận ý tốt của ta đi."
Nạp Lan Tuyết nhẹ nhàng cười, nói: "Quách tiểu thư, tiểu thư quả nhiên biết nhược điểm của người khác nằm ở chỗ nào, ta cả đời này phiêu bạt khắp nơi, không chỗ ở, không người tin cậy, thậm chí không có nhà để về, tâm nguyện duy nhất chính là có thể chẩn trị cho người bệnh, cứu chữa cho dân chúng, ta cùng với tiểu thư bất quá chỉ mới gặp mặt một lần, tiểu thư lại biết suy nghĩ trong lòng ta, thật sự là một người thông minh."
Lí Vị Ương nhìn nàng, trong ánh mắt toát ra ý cười: "Cô nương nói ta đáng sợ cũng được, tâm kế thâm trầm cũng thế, ta đều không quan tâm. Ta nói thật nói với cô nương, nếu cô nương rời khỏi nơi này, người Bùi gia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô nương, vô cùng có khả năng sẽ lợi dụng cô nương để đối phó với Quách gia. Nhị ca mặc dù có phụ cô nương, nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ, ta không thể để bất kỳ kẻ nào uy hiếp đến Quách gia, cho nên chỉ có để cô nương ở dưới mí mắt trông coi, thì mới yên tâm được. Nạp Lan cô nương, nếu một ngày kia, ta giệt trừ xong kẻ thù, tự nhiên sẽ lấy thiên kim đem tặng, đưa cô nương bình an rời đi. Nếu ta không thể đối phó với kẻ địch, ta cũng sẽ cố gắng hết sức bảo đảm an toàn cho cô nương. Cô nương có tin tưởng ta không?"
Nạp Lan Tuyết thân thể chấn động, nhìn Lí Vị Ương, cũng không biết nên nói cái gì.
Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt đối phương có ba phần do dự, liền tiếp tục mở miệng nói: "Lại nói tiếp, cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, ta dùng một nhà y quán hồi báo cô nương, cũng không có gì đặc biệt. Cô nương có thể thong dong nhận lấy, cũng có thể trị liệu thật nhiều bệnh nhân, coi như ta hành thiện tích đức." Nói xong, nàng từ trong tay áo lấy ra một tờ khế đất cùng phòng khế, đặt ở trên bàn, đưa đến trước mặt Nạp Lan Tuyết, nàng chậm rãi nói: "Đây là y quán lớn nhất Đại Đô, từ nay về sau, cô nương chính là chủ nhân nhà tích thiện đường này. Mặc kệ cô nương cần bao nhiêu dược liệu, muốn miễn phí khám bệnh cho bao nhiêu bệnh nhân, Quách gia đều sẽ vô điều kiện đáp ứng cô nương." Trên thực tế, Quách phu nhân cũng không biết việc này, người muốn làm chuyện này, chỉ có Lí Vị Ương mà thôi.
Nạp Lan Tuyết nhìn Lí Vị Ương, rốt cục cũng mỉm cười, nói: "Quách tiểu thư làm như vậy, là muốn triệt để kết thúc tình cảm của ta cùng Quách Diễn sao?"
Lí Vị Ương lắc đầu, nói: "Ta là một người ích kỷ, không có cách nào lo lắng nhiều như vậy, ta không quan tâm các người có cảm tình như thế nào, chỉ quan tâm chuyện này có uy hiếp đến Quách gia hay không, có xúc phạm tới mẫu thân ta hay không. Mà cô nương, chỉ có thể lựa chọn đáp ứng hoặc là không đáp ứng."
Nạp Lan Tuyết nhướng mày nói: "Nếu ta không đáp ứng thì sao đây?"
Lí Vị Ương thở dài nói: "Nếu cô nương không đáp ứng, ta sẽ xem như chưa từng gặp qua cô nương. Hiện tại cô nương có thể rời đi, nhưng nếu người Bùi gia một lần nữa bắt cô nương để áp chế Quách gia, ta sẽ không hạ thủ lưu tình, càng thêm sẽ không ra tay cứu cô nương lần nữa."
Nạp Lan Tuyết nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, sau một lát, nàng mở mắt ra, sau đó nàng đột nhiên buông tay nải trên người xuống, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, đặt ở trên bàn, chậm rãi nói: "Ta sẽ không nhận không lễ vật của tiểu thư, một tờ giấy này là ta tặng cho tiểu thư để hồi báo, từ nay về sau, ta không nợ người Quách gia, các người cũng không nợ nần gì ta. Chúng ta quyết định như vậy, cáo biệt!" Nói xong, nàng cầm lấy khế đất cùng phòng khế ở trên bàn, xoay người xuống xe ngựa.
Lí Vị Ương phân phó Triệu Nguyệt, nói: "Ngươi nói với Ngũ ca tự mình hộ tống nàng vào thành, hơn nữa sai hộ vệ Quách gia âm thầm bảo hộ nàng."
Triệu Nguyệt gật đầu, lên tiếng trả lời rời đi.
Vào lúc này, Quách Trừng lên xe ngựa, hắn nhìn Lí Vị Ương, trong ánh mắt toát ra một tia thâm trầm, nói: "Chuyện này, muội thật sự không định nói cho mẫu thân biết sao?"
Lí Vị Ương lắc đầu, nói: "Không thể để mẫu thân biết, nếu mẫu thân biết, thì nhị tẩu cũng sẽ biết."
Quách Trừng thở dài một hơi, nói: "Ta tổng cảm thấy sự tình không có khả năng giấu giếm được cả đời, một ngày nào đó cũng sẽ truyền đến tai nhị tẩu."
Lí Vị Ương nói: "Trên đời không có tường nào không lọt được gió, chuyện này sớm muộn mọi người cũng sẽ biết, chúng ta nên sớm chuẩn bị mới tốt."
Quách Trừng đột nhiên nâng ánh mắt đen láy lên, nhìn Lí Vị Ương, nói: "Hoặc là chúng ta có thể cứ thế bẩm báo mọi chuyện." Lí Vị Ương lắc đầu, lập tức nâng tờ giấy trên bàn Nạp Lan Tuyết vừa giao ra, đưa cho Quách Trừng.
Quách Trừng cầm lấy, để trước ánh nến mà nhìn, lúc vừa nhìn thấy cả người đều ngây ngẩn, thật lâu sau hắn mới mở miệng nói: "Thật không ngờ, bọn họ lúc trước còn có một tờ hôn thư."
Lí Vị Ương gật đầu, nhìn trên giấy thiếp vàng kia, tự nói: "Nhị ca đã cùng nàng đính ước, nhị ca lại là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhất định sẽ lưu lại bằng chứng, một tờ hôn thư này, nếu Nạp Lan Tuyết chấp nhất mang đi cáo nhất trạng, Quách gia sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Nghiêm trọng ở chỗ, đình thê tái thú, còn có thanh danh gì nữa. Chức Phụ quốc tướng quân này nhị ca là làm không được, còn sẽ liên lụy đến Quách gia, trăm năm danh dự như vậy sẽ kết thúc."
Lí Vị Ương cũng không muốn làm ra khí thế bức người như vậy, chẳng qua ở Việt Tây, có tờ giấy hôn thư này, Nạp Lan Tuyết đã là vị hôn thê của Quách Diễn. Nhưng Quách Diễn lại từ bỏ hứa hẹn của bản thân, còn cưới người khác, chuyện này cùng với bảng nhãn vứt bỏ thanh lâu nữ tử, lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bảng nhãn kia cùng Diệp Phù Dung mặc dù có hứa hẹn hôn nhân, nhưng dù sao cũng chỉ là nói miệng không bằng chứng, còn nữa, quý tiện khác biệt, hắn bất luận như thế nào cũng không có khả năng cất chứa một nữ tử thanh lâu. Trên thực tế, nếu hắn không tham mộ phú quý, cưới chi nữ của quan lớn kia, vẫn hoàn toàn có thể cưới Diệp Phù Dung làm thiếp thất, cũng sẽ không có ai nói gì được hắn. Nhưng hắn lại cố tình vì cưới người mới, mà đuổi đối phương ra khỏi cửa, nhẫn tâm không để ý, có thế này mới mang ô danh thay lòng đổi dạ. Nhưng đối với Quách Diễn mà nói, rõ ràng đã có thê tử đính hôn, lại từ bỏ đối phương, chuyện này cùng với đình thê tái thú, thì có gì khác nhau đây? Đối với hào môn thế gia mà nói, thật sự là việc bại hoại môn phong.
Quách Trừng nhìn giấy hôn thư kia, trong lòng tràn qua một trận ý lạnh: "Nếu vừa rồi Nạp Lan Tuyết rơi vào tay người Bùi gia, chỉ sợ..." Hắn lời nói còn chưa nói hết, lại đột nhiên giơ tờ hôn thư lên, đưa đến trước ngọn nến, ánh nến từ từ cuốn lấy hôn thư kia, cuối cùng biến thành một mảnh tro tàn.
Lí Vị Ương yên lặng nhìn, vẻ mặt biến ảo bất định. Lại nghe thấy Quách Trừng thở dài một tiếng, nói: "Tuy rằng muội nói mục đích của mình là toan tính thiệt hơn, mà ta lại cảm thấy, muội là thành tâm muốn giúp đỡ cô nương này."
Lí Vị Ương nhìn Quách Trừng, cười như không cười, nói: "Ồ, Tam ca dựa vào đâu mà nói vậy?"
Quách Trừng mỉm cười, nói: "Nếu muội thật sự nhẫn tâm tuyệt tình, vừa rồi đại khái có thể giết nàng diệt khẩu, thần không biết quỷ không hay, ai cũng không thể hoài nghi được người Quách gia, Bùi gia càng không có cách nào đem sự tình của Nạp Lan Tuyết đến để uy hiếp chúng ta nữa. Nhưng muội lại không làm thế, còn đưa cho nàng một gian dược đường, hơn nữa còn phái người bảo hộ nàng."
Lí Vị Ương vẻ mặt hàm chứa ý cười nhàn nhạt, xuy cười một tiếng, nói: "Việc kia bất quá chỉ là giám thị nàng thôi!"
Quách Trừng lắc lắc đầu, nói: "Không, không phải là giám thị, mà là bảo hộ! Ta dám khẳng định như vậy!"
Hắn nói xong như vậy, Lí Vị Ương lại nhẹ nhàng cười, thần sắc giãn ra, chậm rãi nói: "Bảo hộ cũng tốt, giám thị cũng được, muội chỉ không muốn mẫu thân vì chuyện này mà có bất kỳ tổn hại gì."
Quách Trừng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Chuyện này cuối cùng cũng tạm thời bình ổn, nhị tẩu không biết, coi như là tránh cho chúng ta một hồi đại loạn."
Lí Vị Ương hàn ý trong mắt chợt lóe lên, bên trong tươi cười có thêm ba phần lãnh liệt, nói: "Không chỉ là đại loạn đơn giản như vậy, chỉ sợ còn có thể liên lụy tới liên minh hai nhà Quách Trần."
Quách Trừng tim đập nhanh hơn, liếc mắt nhìn Lí Vị Ương một cái. Nhưng lúc này Lí Vị Ương đã cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt dừng trên hôn thư bị đốt thành tro ở đằng kia.
Bùi phủ, đêm mát như nước, nguyệt hoa tỏa ra hương thơm nhàn nhạt thanh mát, trong hoa viên có một hồ nước rộng, nước lặng phản chiếu ánh trăng, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Trong hồ như phát ra ánh sáng, thỉnh thoảng có đàn cá bơi qua bơi lại. Một trận gió thổi qua, mặt hồ nổi lên gợn sóng lăn tăn. Bùi Bật thản nhiên đẩy cửa thư phòng bước vào. Phía sau hắn là Bùi Huy, nhắm mắt theo đuôi, bộ dáng thập phần không yên, hoàn toàn không còn vẻ trấn định của trước kia nữa.
Bùi Huy vừa vào cửa, liền vội vàng nói: "Đại ca, chuyện hôm nay định giải quyết thế nào?"
Bùi Bật nhìn hắn một cái, quan tâm nói: "Thương thế trên người đệ băng bó sao rồi? Có phải rất nghiêm trọng không? Ta đã từng nói với đệ, dù phát sinh bất cứ chuyện gì, đều phải bảo toàn bản thân thật tốt, vì sao hôm nay không dẫn theo nhiều người đi cùng? Đệ thật sự là rất không cẩn thận."
Bùi Huy cúi đầu, không nói một lời, ở trước mặt huynh trưởng, hắn phảng phất giống như một đứa nhỏ đã đã làm sai chuyện gì, toát ra vẻ mặt không biết phải làm sao. Trên thực tế, từ nhỏ đến lớn, phụ thân đối với hắn không có bao nhiêu quan tâm, theo trí nhớ của hắn từ ngày hắn nhận thức được, người quan tâm nhất, yêu thương hắn nhất chính là Bùi Bật. Nhưng kỳ quái là, Bùi Bật đối với các huynh đệ tỷ muội khác lại không thực sự yêu thích, duy nhất đối với hắn, dường như dành tất cả quan tâm cho hắn, cho nên nhiều năm như vậy, người hắn vô cùng kính trọng và yêu thương, chính là đại ca.
Bùi Bật thở dài nói: "Thường ngày ta thấy đệ mưu kế hơn người, thế nào hôm nay lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy?"
Bùi Huy trong lòng rung mạnh, hắn nên nói như thế nào đây? Hắn một chữ cũng nói không nên lời, hắn cũng không biết bản thân làm sao lại xúc động như thế? Trên thực tế, từ lúc phát hiện Nạp Lan Tuyết, hắn nên nghĩ đến, chuyện này rất có khả năng là một cái bẫy. Nhưng hắn lại vội vàng nhảy vào, thậm chí bất chấp suy xét quá nhiều. Hiện tại có thời gian nghĩ lại, chuyện này hết thảy có lẽ đều là âm mưu của Lí Vị Ương!
Hắn hối hận đến cực điểm, hai đầu gối quỳ xuống đất, nói với Bùi Bật: "Đại ca, đều là sai lầm của đệ! Nếu không phải do đệ, ba đệ đệ đã không phải chết oan uổng như thế, muội muội cũng không phải chịu nhục nhã như vậy. Phụ thân đã khiển trách đệ, nhưng trong lòng đệ cuối cùng cũng không có cách nào giải thoát. Mắt thấy Lí Vị Ương kia vô cùng đắc ý, đệ cũng không thể làm gì được, hôm nay kém chút nữa tính mạng của bản thân cũng chấm dứt trong tay nàng, nếu không có đại ca kịp thời cứu giúp..." Dứt lời, tay hắn trong tay áo đã nắm thành quyền, ánh mắt cũng tràn ngập hận ý đối với Lí Vị Ương. Nhưng kỳ quái ở chỗ, đối mặt với Bùi Huy đang trong cơn giận dữ, ánh mắt Bùi Bật lại làm cho người ta không thể đoán được, vô cùng bình thản ôn nhu, thậm chí mang theo một loại thần thái không chút nào để ý.
Bùi Huy tiếp tục nói: "Thỉnh đại ca chỉ bảo cho đệ, nên báo thù như thế nào!"
Bùi Bật thở dài một hơi, nói: " Sự việc trên thảo nguyên lần này, ta đều đã nghe nói. Cũng không thể trách đệ, đệ đứng lên trước đi."
Nhưng Bùi Huy vẫn tiếp tục quỳ trên mặt đất, hắn không chịu đứng lên.
Bùi Bật dừng một chút, lại nói: "Lí Vị Ương tâm cơ thâm trầm, thận trọng, nàng mỗi một mưu kế đều là nhằm vào Bùi gia. Đệ mặc dù giỏi mưu kế, nhưng không giỏi ứng biến, cho nên mới thảm bại như vậy, đây là thứ nhất. Lí Vị Ương dựa vào Quách gia, trước có Húc Vương Nguyên Liệt, sau lại có Tĩnh Vương Nguyên Anh tương trợ, còn là nữ trung hào kiệt, khuê các chi nữ tầm thường khác không thể sánh bằng. Ba huynh đệ các ngươi thật sự quá lỗ mãng, cho nên hoàn toàn thất bại, đây là thứ hai. Thứ ba sao, là các nhân tố bên ngoài, trí tuệ mới là vũ khí lớn nhất của Lí Vị Ương, ở trong mắt nàng, sinh tử của các ngươi, bất quá chỉ là một trò chơi thôi."
Bùi Huy khiếp sợ nhìn đối phương, hắn châm chước nói: "Vậy theo đại ca, việc này phải làm như thế nào đây? Chúng ta khi nào thì mới có thể báo thù Lí Vị Ương?"
Bùi Bật nhàn nhạt cười, lắc lắc đầu: "Như thế nào có thể báo thù đây?" Hắn như là tự hỏi, hoặc như là đang hỏi Bùi Huy.
Bùi Huy nghi hoặc nhìn hắn, nói: "Chuyện này đệ làm không được, chỉ có thể dựa vào đại ca người!"
Bùi Bật cười cười, bên trong tươi cười kia phảng phất dẫn theo ba phần tự giễu: " Bản thân ta thân thể không tốt, đã sớm say mê tĩnh tâm dưỡng thuật, căn bản vô tâm với việc tranh quyền đoạt thế, đệ dựa vào ta, ta sợ là sẽ phải cô phụ đệ rồi."
Bùi Huy nghe vậy ngẩn ra, Bùi Bật từ nhỏ thân thể luôn luôn không tốt, hơn nữa thường đi xa kinh thành dưỡng bệnh, những năm gần đây, sự vụ trong phủ đều giao cho hắn xử lý, cho nên hắn dược dạy từ nhỏ, mọi chuyện đều phải chăm sóc thật tốt cho Bùi gia, vì hắn tính tình ổn trọng, tất cả mọi người đều muốn tương lai hắn sẽ kế thừa Bùi phủ. Nhưng từ nhỏ đến lớn, mặc kệ hắn có chuyện gì, gặp phải chuyện gì khó khăn, người cuối cùng có thể giải quyết thay hắn, không phải là phụ thân mà hắn luôn luôn kính sợ, mà chính là người gầy yếu trước mắt này, là huynh trưởng nụ cười điềm đạm. Hiện tại hắn đã không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ đối phương. Hắn mở miệng nói: "Đại ca, tuy rằng đại ca thân thể không tốt, nhưng lại có thế mạnh là bày mưu nghĩ kế, mưu sĩ quyết thắng ở ngoài ngàn dặm, đệ tin tưởng người hoàn toàn có thể đối phó với Lí Vị Ương kia."
Thông minh như thế nào, bày mưu nghĩ kế lại như thế nào? Hắn từ nhỏ mắc bệnh lao, động một chút liền ho ra máu, chẳng thể cưới thê tử cũng là vì cơ thể hắn, căn bản cũng không thể giống như một nam nhân bình thường... Trái lại, nhị đệ Bùi Huy cao lớn anh tuấn, văn võ song toàn có nhiều nhân duyên, Bùi Huy có tất cả những thứ mà bản thân hắn ngày đêm mơ ước cũng vĩnh viễn không có được, nhị đệ của hắn mới là toàn bộ hi vọng của Bùi gia. Cho nên đối với Bùi Bật mà nói, mỗi lần nhìn thấy nhị đệ này thành công, cũng như nhìn thấy chính bản thân hắn thành công, hắn càng đem tất cả hi vọng của mình đặt ở trên người Bùi Huy.
Nghe được nhị đệ nói như vậy, Bùi Bật không mở miệng nói chuyện, hắn lẳng lặng nhìn đệ đệ của mình, lại thở dài nói: "Vừa rồi có bao nhiêu hung hiểm, chẳng lẽ đệ nhìn không nhìn ra sao? Nếu Lí Vị Ương kia biết ta không mang theo người, nàng ta quả quyết sẽ không để cho đệ an toàn rời đi như vậy."
Bùi Huy nhất thời ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, nói: "Chẳng lẽ đại ca vừa rồi căn bản không dẫn người đến mai phục sao?"
Bùi Bật khẽ cười, nói: "Ta bất quá là từ Ôn Tuyền sơn trang hồi kinh, làm sao lại có thể dẫn theo binh lính được đây? Là vì Lí Vị Ương quá đa nghi, cho nên chúng ta mới được thuận lợi như vậy."
Bùi Huy cười lạnh một tiếng, nói: "Nàng ta quả thực rất đa nghi, cũng thật cẩn thận. Nhưng lần này, nàng vạn vạn cũng không thể tưởng được, hoá ra kế của đại ca là không thành kế."
Bùi Bật thở dài, vẻ mặt tựa hồ hiện lên một tia không rõ ý, trên mặt cười mà như không cười, hắn nhìn đệ đệ, chậm rãi nói: "Chính là vì nàng tâm tư thâm trầm, quyết đoán, giả dối, người như vậy thường cũng nghi ngờ nhiều nhất. Ta chính là lợi dụng nhược điểm này của nàng, lừa nàng một chút mà thôi. Nàng nếu biết ta đang nói dối, cũng sẽ để chúng ta rời đi, hết thảy sự tình đều ở ý niệm của nàng."
Bùi Huy nghe vậy, không khỏi nhìn huynh trưởng, kinh ngạc nói: "Vì sao?"
Bùi Bật mỉm cười, nói: "Nếu có cơ hội, thà rằng giết nhầm một ngàn, cũng không buông tha một người. Nếu có uy hiếp, thà rằng thoái nhượng trăm bước, cũng không bước thêm nửa phân. Đây là cá tính của Lí Vị Ương. Từ những thư từ đệ đệ gửi cho ta, xem ra, tật xấu lớn nhất của nữ tử này chính là đa nghi. Trong lúc bày mưu nghĩ kế, đặc điểm này dĩ nhiên có thể khiến nàng làm việc chu đáo, nhưng một khi đến thời điểm quyết sách, nàng không khỏi sẽ nhìn trước ngó sau, suy nghĩ rất nhiều. Thêm nữa, đệ đệ hẳn là cảm kích người Quách gia."
Đồng tử Bùi Huy bỗng nhiên co rút lại, hắn hoàn toàn không rõ đối phương đang nói cái gì, không khỏi hít một hơi thật sâu, nói: "Cảm kích bọn họ?! Bọn họ giết ba huynh đệ chúng ta, còn khiến đệ cảm kích bọn họ?! Đại ca, đại ca là điên rồi hay sao?!"
Bùi Bật tươi cười ấm áp, thanh âm ôn nhu, nói: "Nhìn theo một góc độ nào đó, Quách gia được Lí Vị Ương hậu thuẫn. Nhưng thử thay đổi góc độ suy nghĩ sẽ thấy, Quách gia cũng chính là nhược điểm của nàng, không phải sao? Không có Quách gia, nàng chỉ là một khối đá đen bên đường, tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền, lại có thể khiến cho đệ đầu rơi máu chảy. Hiện thời nàng đã không còn là tiểu cô nương mồ côi trước kia, mà là viên ngọc tinh mỹ chân chính, đồng thời như hổ thêm cánh, nhưng cũng không khỏi sợ kẻ địch động vào những người thân cận của nàng. Cho nên rất nhiều chuyện, đều phải nhìn từ hai phía mà xem xét." Hắn lúc này ngôn ngữ sắc sảo, pha thêm chút đàm tiếu đã phân tích tính cách Lí Vị Ương vô cùng thấu đáo, rõ ràng.
Bùi Huy kinh ngạc nhìn đại ca của mình, không thể nghĩ được, đối phương chỉ dựa vào vài lời của mình viết trong thư, đã nhìn rõ trong lòng Lí Vị Ương đang nghĩ gì, hắn không khỏi cười, nói: "Đại ca, khó trách cô cô luôn nói, đại ca tài trí như thần." Bùi Hậu mới gặp Bùi Bật một lần, liền đã đánh giá hắn như vậy, mà khi đó khi bọn họ không tin, cho rằng cô cô đang nói đùa, bởi vì tất cả mọi người đều biết, công tử ưu tú nhất Bùi gia, chính là Bùi Huy văn võ song toàn.
Bùi Bật nhìn Bùi Huy, tươi cười đạm mạc, Bùi Hậu nói một câu này, lại còn có câu thứ hai, nàng nói, ngươi tài trí như thần, đáng tiếc, cả đời nhất định không đảm đương nổi anh hùng. Chính xác, Bùi gia mỗi một thế hệ, cần phải có một nhân vật kiệt xuất có thể bảo trụ được toàn bộ gia tộc vững chắc. Vốn dĩ nhân tuyển tốt nhất chính là Bùi Bật, đáng tiếc cho một anh hùng, mắt có thể mù, tai có thể điếc, nhưng tuyệt đối không thể là một người tàn phế, không có khả năng sinh đẻ, càng không thể là người nhất định sống không quá ba mươi năm.
Thấy huynh trưởng không nói chuyện, Bùi Huy lớn tiếng nói: "Nhìn thấy Quách Trần hai nhà thanh thế cao ngạo, khí thế bức người! Đại ca, nếu muốn Bùi gia ổn định và yên bình lâu dài, cần phải tìm cách trừ bỏ Quách gia cùng Lí Vị Ương kia!" Hắn luôn miệng, vẫn chỉ là những lời này mà thôi.
Bùi Bật nhìn Bùi Huy, ánh nến chiếu vào đồng tử trong mắt hắn, toát ra mâu quang trong suốt như lửa, lại mở miệng nói: "Nhị đệ, đệ đệ nhìn mọi chuyện quá mức thiển cận, muốn trừ bỏ Lí Vị Ương, kỳ thực cũng không khó khăn, chỉ cần đệ nắm chắc nhược điểm của nàng, nàng sẽ trở thành một con rối gỗ, tùy ý để đệ thao túng. Nhưng đệ không nên nóng vội như thế, để cho đối phương có cơ hội nhìn ra sơ hở của đệ. Theo ta thấy, hiện nay đệ nên ở trong phủ, không cần thiết phải đi ra ngoài."
Bùi Huy cắn răng, nói: "Đại ca lại nói đệ phải nhẫn nại sao? Đệ tiến cung, cô cô cũng nói với đệ như vậy, nhưng nhẫn đi nhẫn lại, kết quả muốn đệ nhẫn tới khi nào?!"
Ánh mắt Bùi Bật trở nên thâm trầm, thanh âm hắn rất nhẹ, lại vô cùng hữu lực: "Tất cả mọi chuyện đều giao cho ta, đến thời điểm báo thù, ta dĩ nhiên sẽ để đệ tự tay đâm chết Lí Vị Ương."
Bùi Huy nhìn chằm chằm đại ca của mình, bên trong ánh mắt lại toát ra nghi hoặc càng sâu, hắn không biết đại ca lấy đâu ra tự tin, mà có thể nói ra những lời này. Ngay cả Bùi Hậu cũng chưa từng cam đoan với hắn như thế, mà lúc này Bùi Bật đã đứng lên, hắn mở cửa sổ bên cạnh, đưa mắt trông về phía xa, lại không biết đang nhìn cái gì. Chỉ thấy được dưới ánh nến, thân ảnh Bùi Bật thập phần cô đơn, ở trong đêm tối tạo ra một bóng dáng thật dài, âm u tịch mịch, lạnh như băng.
Sáng sớm hôm sau, Lí Vị Ương đi tới thư phòng, nàng thấy Lí Mẫn Chi đang ghé trên bàn, thân mình nho nhỏ lại nắm cây bút thật dài, đưa một nét bút trên giấy Tuyên Thành, không biết đang viết cái gì. Nàng đi đến phía sau Mẫn Chi nhìn, lại phát hiện đứa nhỏ này đang vẽ, nét vẽ nguệch ngoạc, chính là... Nàng nhìn thoáng qua, chủ động hỏi Mẫn Chi: "Mẫn Chi, nói cho tỷ tỷ biết, đệ đang vẽ cái gì vậy?"
Mẫn Chi cười chỉ vào Lí Vị Ương, bộ dáng vô cùng thoải mái.
Lí Vị Ương nhìn đệ đệ, không khỏi mỉm cười, nói: "Là đang vẽ tỷ sao? Để tỷ nhìn xem." Nói xong, nàng nghiêm túc cầm tờ giấy Tuyên Thành lên, cẩn thận nhìn nhìn, gật đầu khen ngợi, nói: "Quả thực vẽ rất giống." Mẫn Chi cười đến vui vẻ, vui sướng cầm bút hoa chân múa tay lên, làm mực nước vung vãi lên khắp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn. Lí Vị Ương ôm lấy Mẫn Chi, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt hắn, đầu ngón tay toàn là cảm giác mềm yếu, thanh âm nàng vô cùng ôn nhu, trầm xuống, ghé vào lỗ tai hắn cười, nói: "Mẫn Chi, tỷ tỷ cùng vẽ với đệ, được không?"
Lí Mẫn Chi cố sức lau mặt, hưng phấn gật gật đầu. Ánh mắt to tròn hàm chứa thủy quang nhìn Lí Vị Ương, thanh âm mềm yếu: "Tỷ tỷ giúp đệ." Cùng lúc đó, hắn phảng phất như tìm thấy ở nàng một loại ấm áp, gắt gao dán thân thể vào nàng, Lí Vị Ương nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng bé bỏng của hắn, mỉm cười nói: "Chờ đệ lớn hơn một chút, tỷ tỷ sẽ tự mình dạy đệ vẽ tranh."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng cười, Lí Vị Ương nhìn về phía cạnh cửa, đã thấy Tĩnh Vương một thân hoa phục, nét mặt mang vẻ tươi cười đi đến. Nguyên Anh mỉm cười, nói: "Tiểu công tử muốn học vẽ, ta tự nhiên sẽ đề cử danh sư."
Lí Vị Ương nhìn hắn, vẻ mặt nhàn nhạt: "Đa tạ Tĩnh Vương, đến lúc cần thiết, thì sẽ bẩm báo." Lời này rõ ràng là dấu diếm thanh sắc mà đáp lại.
Nguyên Anh ánh mắt dừng ở trên mặt Lí Vị Ương, hiện lên ý cười, nói: "Đã lâu không gặp, Gia nhi có khỏe hay không?" Từ thảo nguyên trở về, Nguyên Anh đã một tháng nay không bước vào Quách gia một bước. Lí Vị Ương làm bộ như không biết, chỉ tươi cười như lúc ban đầu, nói: "Gia nhi tất cả đều tốt, đa tạ điện hạ quan tâm."
Nguyên Anh tươi cười thập phần bình tĩnh, hắn nhàn nhạt mở miệng nói: "Vì sao mẫu phi triệu muội tiến cung, muội cũng không chịu đi?"
Lí Vị Ương lơ đễnh, lông mi thật dài buông xuống, nói: "Mẫu thân từ thảo nguyên trở về, thân thể luôn không tốt, ta ở nhà bầu bạn chăm sóc mẫu thân, không thể ra khỏi cửa. Chuyện này sớm đã bẩm báo với Huệ Phi nương nương." Những lời này cũng đã nói lên lý do nàng không đồng ý tiến cung.
Nguyên Anh lẳng lặng nhìn nàng, trong con ngươi màu đen nhìn không ra một tia hỉ giận, chỉ mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, vài phần trầm tư, Lí Vị Ương không nhìn ánh mắt của hắn, ngược lại chậm rãi quay đầu, sờ sờ đầu Mẫn Chi, Mẫn Chi nhìn hai người này không hiểu, bên trong ánh mắt như có một tia kinh ngạc.
Tĩnh Vương Nguyên Anh cười cười đi tới, từ trong lòng lấy ra một cái trống bỏi, trống bỏi kia, phía trên dùi trống được làm từ vàng ròng, cực kì tinh xảo, trên mặt trống còn điêu khắc vô số hình người xinh đẹp, bỗng chốc liền thu hút được sự chú ý của Mẫn Chi. Nguyên Anh gõ gõ trống bỏi, sau đó liền đặt trống vào trong lòng bàn tay mập mạp của Mẫn Chi, Mẫn Chi chưa dám cầm lấy, chỉ quay lại nhìn Lí Vị Ương, Lí Vị Ương nhẹ nhàng gật đầu, Mẫn Chi mới cao hứng phấn chấn ôm lấy trống bỏi, mắt mở to tò mò xem, bàn tay nhỏ bé mập mạp lắc lắc, lắng nghe tiếng trống bỏi kêu, mở miệng tươi cười. Nguyên Anh sau đó nói: "Tiểu công tử thích là tốt rồi."
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Đa tạ."
Nguyên Anh cười khổ, hắn cảm thấy thái độ Lí Vị Ương đối với hắn vô cùng lãnh đạm, hắn đã nghĩ mọi cách để tới gần nàng, nhưng không có chút cải thiện. Trên thực tế, Nguyên Anh xem ra, bản thân không có điểm nào kém Húc Vương Nguyên Liệt, nhưng không biết vì sao, Lí Vị Ương lại thủy chung không đối xử với bọn hắn như nhau, thậm chí cũng không cho hắn tranh thủ cơ hội, điều này làm cho Tĩnh Vương cảm thấy mình vô cùng thất bại.
Hắn không khỏi mở miệng, nói: "Ta tìm muội, là có chút chuyện muốn hỏi rõ ràng."
Lí Vị Ương nhìn hắn, trên mặt thoáng hiện lên một tia hiểu rõ: "Tĩnh Vương điện hạ là muốn hỏi, chuyện ngày trước tru sát huynh đệ Bùi thị sao?"
Nguyên Anh gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta luôn muốn hỏi, nhưng vẫn không dám hỏi. Ta thật sự muốn biết, muội vì sao tình nguyện nói cho Húc Vương Nguyên Liệt để hắn tham dự việc này, nhưng lại không hề nói cho ta biết?"
Lí Vị Ương thở dài, nói: "Ta không nói cho điện hạ biết, cũng là vì muốn tốt cho Tĩnh Vương thôi."
Nguyên Anh nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười hơi hơi thu liễm, thấp giọng nói: "Ồ, vì muốn tốt cho ta sao? Xin muội nói rõ?"
Lí Vị Ương mỉm cười: "Phải biết rằng chuyện này chưa hẳn đã có thể thành công, một khi xảy ra chuyện, Quách gia là người thứ nhất phải chịu trách nhiệm. Tĩnh Vương nếu không biết, có thể sẽ không can hệ gì, nhưng nếu điện hạ cũng biết chuyện này, chẳng phải là muốn cùng gặp tai ương với Quách gia sao? Một khi đã như vậy, không biết không phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao. Dù sao kết quả chuyện này, đối với Tĩnh Vương điện hạ chỉ có lợi mà không có hại, không phải sao?"
Nguyên Anh nhìn nàng, tươi cười chậm rãi trở nên hoà nhã, nhưng trên thực tế chỉ có chính hắn biết, Lí Vị Ương nói rất êm tai, nhưng căn bản nàng không coi hắn là người một nhà, hắn dừng lại một chút, nói: "Như vậy, muội không sợ sẽ liên lụy đến Húc Vương Nguyên Liệt sao?"
Mẫn Chi có chút không kiên nhẫn, hắn ngồi trong lòng Lí Vị Ương thoáng giật mình, Lí Vị Ương gọi Triệu Nguyệt tới, đưa Mẫn Chi cho nàng, lập tức nói: "Dẫn hắn đi chơi đi." Triệu Nguyệt liếc mắt nhìn Nguyên Anh một cái, Lí Vị Ương nhìn nàng lắc lắc đầu, ý bảo không có gì đáng ngại.
Chờ Triệu Nguyệt mang theo Mẫn Chi đi ra ngoài, Lí Vị Ương mới quay đầu nhìn đối phương, nói: "Tĩnh Vương điện hạ, ta để Nguyên Liệt tham dự, tự nhiên là có ý định của mình. Ta muốn làm như thế nào, kỳ thực cũng không cần phải giải thích cho Tĩnh Vương. Chẳng qua sợ bất lợi cho việc hợp tác quan hệ giữa chúng ta, ta mới nói nhiều như vậy. Điện hạ chỉ cần biết rằng kết quả có lợi cho người, không phải tốt rồi sao? Vì sao còn muốn dùng khí thế bức người để truy vấn đây?"
Nguyên Anh trong lòng tiếng tim đập kịch liệt, lập tức nói: "Muội rốt cục cũng thừa nhận rồi sao? Muội gọi hắn Nguyên Liệt, nhưng luôn gọi ta là Tĩnh Vương, thân sơ trong đó, đã thập phần sáng tỏ."
Lí Vị Ương nhíu mày, lập tức lui về phía sau một bước, lại nghe thấy Nguyên Anh cười lạnh một tiếng, hắn mạnh vươn tay phải, một tay nắm ở bên hông nàng, lôi kéo nàng về phía trước, lạnh lùng thốt ở bên tai nàng: "Muội thực sự chán ghét ta như vậy sao?"
Lí Vị Ương nhìn thẳng vào mắt hắn, hai tròng mắt đã hiện ra vẻ tức giận, chậm rãi nói: "Tĩnh Vương điện hạ, mời điện hạ chú ý thân phận của mình!"
Tĩnh Vương nhìn gương mặt trước mắt giống như một loại bạch ngọc tinh xảo, hai tròng mắt đen như đêm tối, trong con ngươi toát ra vẻ lãnh đạm cùng cự tuyệt, gương mặt anh tuấn của hắn trong lúc này tức giận càng sâu, không khỏi cười cười, mở miệng nói: "Xem ra muội thật sự thích Nguyên Liệt kia, hắn có cái gì tốt đây? Chỉ là vì hắn có gương mặt tuấn tú hơn so với ta sao?"
Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, trong lúc đó, tránh thoát được sự trói buộc của Nguyên Anh, nàng nhìn đối phương vẻ giận dữ, khóe miệng khinh khỉnh, nói: "Chẳng lẽ một nữ tử như Quách Gia, ở trong lòng điện hạ lại quan trọng hơn được ngôi vị hoàng đế sao?"
Tĩnh Vương ngẩn ra, lập tức nhìn nàng, ánh mắt biến thành lạnh nhạt, nói: "Muội nói lời này là có ý gì?"
Lí Vị Ương hơi mỉm cười: "Hiện thời Thái tử nanh vuốt sắc bén, vây cánh đầy đặn, lại có Bùi gia một tay chống đỡ. Tần Vương càng là nắm trong tay quyền cao, hùng tâm vạn trượng. Chư vị hoàng tử mặt ngoài là huynh đệ, sau lưng cũng là dùng dao nhỏ đâm nhau, làm người khác sợ vỡ mật. Hiện thời Tĩnh Vương đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ở tình huống này, điện hạ cần sự ủng hộ duy trì của Quách gia, càng cần thêm nữa Nguyên Liệt sẽ đứng về phía điện hạ. Tĩnh Vương có lẽ là có chút thích ta, nhưng không thể vì ta mà buông bỏ việc tranh giành ngôi vị hoàng đế, không phải vậy sao? Nếu điện hạ có thể lui về phía sau một bước, ta tự nhiên sẽ khuyên bảo Nguyên Liệt, để hắn duy trì điện hạ, chuyện này không phải là chuyện vô cùng hoan hỉ sao?"
Tĩnh Vương cười lạnh một tiếng, nói: "Vô cùng hoan hỉ? Căn bản buộc ta biến thành người khác, ta lại có gì vui mừng đáng nói đây? Quách Gia, ta nói lời thật lòng với muội, chúng ta vốn là có hôn nhân chi ước, nếu muội tình nguyện đi theo Húc Vương Nguyên Liệt, làm một vương phi nhàn tản, chuyện này không cần bàn tính gì nữa, chẳng lẽ muội thật sự thích hắn như vậy, thích đến mức có thể liều lĩnh như thế?"
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, nói: "Tĩnh Vương điện hạ lo lắng nhiều rồi, ở trong lòng ta, tình cảm cho tới bây giờ không phải là chuyện quan trọng nhất. Ta nói như vậy, hoàn toàn là vì tính toán cho điện hạ. Nếu không, điện hạ đem việc này hảo hảo suy nghĩ một chút, xem vì có được ta mà cùng Nguyên Liệt trở mặt triệt để, có đáng giá hay không."
Tĩnh Vương nhìn nàng, trong mắt cười như không cười, nói: "Nếu ta sau khi đồng ý lui một bước, muội có khả năng giúp đỡ ta cái gì? Giúp ta trù tính sao?" Lập tức hắn nhìn Lí Vị Ương, cười cười nói: "Tâm tư giảo quyệt, muội có lẽ làm rất tốt, nhưng trong triều đình, mọi chuyện có thể trở tay thay đổi như chong chóng, chỉ sợ muội chưa hẳn có thể làm được thôi."
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, lập tức mở giấy Tuyên Thành ra, sau đó bắt đầu viết lên trên, Tĩnh Vương nhìn nàng, không biết nàng đang viết cái gì, liền lẳng lặng nhìn, nhưng càng nhìn, vẻ mặt hắn càng trịnh trọng.
Lí Vị Ương viết đâu vào đấy, trong phòng mặc hương từng trận, không khí thơm tho, chờ nàng viết xong, trên mặt giấy Tuyên Thành chi chít ma mật đến bốn mươi năm mươi danh tính quan viên cùng chức vụ hiện tại. Nàng viết rất nhanh, cơ hồ một lần là xong, không hề ngừng nghỉ, có thể thấy được tên những người này, nàng đã ghi sâu trong lòng.
Nguyên Anh thật không ngờ, Lí Vị Ương lại biết những người này. Trong vài năm nay gần đây, hắn cùng bọn họ đều từng đã tiếp xúc qua, thậm chí còn rất nhiều người hắn đang chuẩn bị mượn sức đối phương.
Lúc này, Lí Vị Ương buông bút xuống, trầm ngâm một lát, vẽ vẽ vài nét trên tên của những người này, lại thêm vài cái tên, lại vạch tới vài người, mới đưa cho hắn, nói: "Trong danh sách này, ta vẽ nét ngang, điện hạ có thể thu mua. Vạch thẳng là tâm phúc của Thái tử, điện hạ không cần phải lãng phí tâm tư. Còn có những tên có chấm ở phía dưới, đều là các đại thần mặt ngoài trung lập, gần đây Thái tử cùng điện hạ đều cố gắng mượn sức đối phương, bọn hắn đều là trung thần bệ hạ lưu lại cho thái tử đời sau, theo ta thấy, điện hạ không cần cùng các đại thần này đi lại thân cận quá, bằng không sẽ khiến bệ hạ cho rằng, điện hạ có tâm tư tranh đoạt đế vị, hơn nữa đã rục rịch ngóc đầu dậy."
Nguyên Anh sắc mặt nhẹ nhàng biến đổi, lập tức mở miệng nói: "Vì sao muội lại biết được, muội luôn theo dõi ta sao?"
Lí Vị Ương cười nói: "Bên trong Triều đình, sổ đến sổ đi, người hữu dụng cũng rất nhiều, chuyện này cũng không có gì khó. Hơn nữa nếu ta không biết đại sự triều chính, thì làm sao có thể bày mưu tính kế cho Tĩnh Vương điện hạ đây?"
Tĩnh Vương nhìn danh sách kia, chỉ vào tên một người trong đó, nói: "Muội đối với việc trong triều quả thực thập phần hiểu biết. Vị này là Hồng Lư Tự Khanh Dương Tuấn Dương đại nhân, hắn rất nhanh sẽ trở thành người của ta."
Lí Vị Ương nhìn tên Dương Tuấn, mỉm cười nói: "Điện hạ cũng biết, Dương Tuấn này từng là Trạng Nguyên mười ba năm trước? Vốn nên có tiền đồ cực tốt, nhận được sự trọng dụng của bệ hạ, lại không biết vì sao, chỉ vì nói một câu nói đùa, chọc bệ hạ tức giận, đưa hắn biếm xa hơn ba ngàn lí, đi đầy đủ đã mười ba năm, mới cho hắn trở lại Đại Đô. Chuyện này, điện hạ không thấy có gì kỳ quái sao?"
Tĩnh Vương cười lạnh một tiếng, nói: "Hắn lúc còn trẻ không hiểu chuyện, xuất khẩu cuồng ngôn chọc giận phụ hoàng ta, dĩ nhiên là biếm quan quăng tước, thì có gì kỳ quái!"
Lí Vị Ương lắc lắc đầu, nói: "Ta xem chưa hẳn là vậy. Vị Dương Tuấn Dương đại nhân này, thông minh quyết đoán, làm việc trầm ổn, hắn đương nhiên sẽ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, làm sao có thể dựa vào một bài thi, trong mấy vạn danh tài tử trổ hết tài năng đây? Hắn sở dĩ đỗ Trạng nguyên, không hẳn vì hắn có tài hoa, mà vì hắn hiểu được thánh ý. Mà bệ hạ sở dĩ đưa hắn nhất biếm ba ngàn lí, không phải vì hắn phạm sai lầm, mà vì muốn miễn cho hắn tránh được sự lung lạc của Bùi gia cùng Quách gia. Bệ hạ bồi dưỡng hắn, là hi vọng hắn trở thành một thế hệ cô thần, cũng là muốn bảo hộ cho hắn! Điện hạ chẳng lẽ nhìn không ra sao?"
Nguyên Anh khiếp sợ nhìn Lí Vị Ương, điểm này hắn thế nhưng lại xem nhẹ! Đơn giản là phụ hoàng đối với Dương Tuấn này quá khắc nghiệt, thế cho nên khiến hắn nhất thời sơ sẩy, nổi lên tâm tư muốn mượn sức. Nhưng hiện tại được Lí Vị Ương chỉ cho một điểm như vậy, hắn đột nhiên hiểu ra rồi, Dương Tuấn bị nhất biếm ba ngàn lí, nhưng mười ba năm trở lại đây, hắn nhiều lần đảm nhiệm chức trưởng quan mười bốn châu quận, làm rất nhiều việc hữu ích cho dân chúng, là thanh quan thập phần anh minh, có thế này mới được thăng chức đến Đại Đô, nhưng vẫn không được trọng dụng như trước, chỉ được giữ chức vị Hồng Lư Tự Khanh. Trước mắt xem ra, phụ hoàng là muốn để hắn tỏ vẻ kiêu ngạo, chẳng qua khi nào thì mới trọng dụng hắn đây? Đương nhiên là lúc thiên tử đăng cơ đời tiếp theo thời điểm... Hiện tại nếu hắn cùng Dương Tuấn đi lại thân cận quá, sẽ chỉ làm Hoàng đế nhìn thấu tâm tư của hắn, đến lúc đó, chỉ sợ không cần đấu cùng Thái tử, hắn đã sớm ngã xuống rồi.
Nguyên Anh trong lòng sửng sốt, lại chỉ vào tên một người, nói: "Đây là Mạnh Vĩ, hắn xưa nay đối với ta không thân cận, muội vì sao lại nói ta có thể mượn sức hắn đây?"
Lí Vị Ương nhẹ nhàng mà cười nói: "Đạo lý này kỳ thực vô cùng đơn giản, điện hạ đang ở trong cuộc, nhất thời không thể sáng tỏ mà thôi. Mạnh Vĩ này nhậm chức Binh bộ thị lang, trên đầu có tâm phúc của Thái tử là Khương đại nhân đè nặng, thế nào cũng không có khả năng lên chức, ngay cả hắn có đầu phục Thái tử, thì có ích lợi gì đây? Hắn một năm nay đã có khả năng ngồi được vị trí Binh bộ Thượng Thư, không nói đến thay đổi sẽ tiến thêm một bước! Mạnh Vĩ mười năm trước, từng đã dũng cảm chặt đứt ngón tay, lập lời thề phải làm tể tướng đệ nhất thiên hạ, một người như vậy, thế nào lại chịu khuất nhục dưới trướng Khương đại nhân. Hơn nữa, Khương đại nhân đã đầu phục Thái tử, Mạnh Vĩ nhất định sẽ không noi theo hắn, hắn sẽ nghĩ đến việc đi đường vòng lối tắt. Trước mắt, có Tần Vương cùng Tĩnh Vương điện hạ là hai người có thế lực lớn nhất, hắn tất nhiên sẽ chọn ra một người từ trong số các vị để thần phục. Hiện tại, hắn bất quá là đang chờ đợi thời cơ mà thôi."
Nguyên Anh lạnh lùng cười, nói: "Vậy muội làm sao có thể biết, hắn nhất định sẽ đi theo ta đây?"
Lí Vị Ương nhàn nhạt nói: "Mạnh Vĩ là người thông minh, hắn là Binh Bộ thị lang, Binh bộ chấp chưởng binh phù. Chu Trinh trên tay lại có mười vạn kinh vệ... Mạnh Vĩ nếu là cùng Tần Vương đi lại, chỉ sợ vị trí thị lang này của hắn cũng không giữ được. Hơn nữa Tần Vương vốn là võ tướng, bên người càng là mãnh tướng như mây, không tới phiên hắn hiến ân cần. Ngược lại, nếu hắn âm thầm duy trì Tĩnh Vương điện hạ người, đây sẽ là một cuộc trao đổi tốt có lợi cho hắn."
Lí Vị Ương nói xong, tươi cười thập phần thanh khiết, Tĩnh Vương Nguyên Anh không chuyển mắt nhìn nàng, trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ, càng cảm thấy Lí Vị Ương đầu cơ kiếm lợi, không khỏi gật gật đầu, nói: "Tốt lắm, Gia nhi quả nhiên rất hiểu biết thế cục trong triều."
Lí Vị Ương khuôn mặt như bạch ngọc, đôi đồng tử đen láy càng là sâu không thấy đáy, tươi cười cũng ấm áp ôn nhu như trước, chính là nữ tử này tâm cơ thâm sâu, khiến Tĩnh Vương Nguyên Anh trong lòng phát lạnh. Hắn tiếp tục nói: "Ta nên làm gì bây giờ đây?"
Lí Vị Ương bờ môi cong lên, đôi mắt đen như lưu ly: "Trung dung chi đạo không chỗ không ở. Điện hạ tương lai muốn vượt lên trên Thái tử, kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng phải am hiểu sâu sắc đạo lý này. Nếu quá yếu đuối, không thể thu phục dân chúng, không có cách nào kế thừa ngôi vị hoàng đế, khống chế thiên hạ, bệ hạ sẽ không muốn một người thừa kế như vậy. Nếu quá hiền đức, mọi người quy phục, thanh thế quá lớn, lại là một mối nguy hiểm cho vị trí của bệ hạ, bệ hạ sẽ luôn bảo trì cảnh giác. Cho nên từ nay về sau, Tĩnh Vương điện hạ không thể không được ưa chuộng, cũng không thể quá được lòng người, mọi thư đều nên ở một mức độ vừa phải. Tĩnh Vương thông minh như thế, phải biết nên như thế nào mà làm."
Tĩnh Vương chú mục nhìn nàng thật lâu, chung quy mỉm cười nói: "Về sau còn phải dựa vào muội nhiều hơn nữa."
Lí Vị Ương biểu cảm lạnh nhạt, tươi cười điềm đạm: "Tĩnh Vương điện hạ cần gì phải nói như vậy đây, Quách gia cùng Tĩnh Vương vốn là cùng vinh cùng hại. Quách Gia thân là một người trong Quách phủ, đương nhiên nên vì Tĩnh Vương bày mưu tính kế, trợ giúp điện hạ sớm ngày đi lên đại bảo, cùng chung phú quý."
Lí Vị Ương nói như vậy, hai người đột nhiên hiểu trong lòng mà không nở nụ cười, bên trong tươi cười cũng là các hữu tâm tư, đề phòng lẫn nhau, tâm mang ý xấu mà thôi...
------ lời ngoài mặt ------
Biên tập: ta phát hiện Việt Tây cùng Đại Lịch bất đồng, Đại Lịch mĩ nam tuy rằng tâm ngoan thủ lạt, nhưng đều là người bình thường, Việt Tây, đều là biến thái...
Tiểu tần: rất có kiến giải.
Biên tập: ngươi dùng xong Nạp Lan Tuyết thân tên lai khách xuyến, có thể dùng tên của ta hay không, ta muốn phong hoa tuyệt đại, thông minh tuyệt đỉnh, ôn nhu thiện lương, xuất thân hào môn nhất nhất +
Tiểu tần: có thể ngược tử sao...
Biên tập: (T___T)