Lí Vị Ương cưỡi tiểu bạch mã đi theo sau Nguyên Liệt, chậm rãi hướng về phía thảo nguyên, tiếng lễ hiến tế kia dần dần biến mất trong thảo nguyên thoáng đãng. Phía trước là khoảng đất trời yên tĩnh, gió chậm rãi thổi qua hai gò má nàng, làm tâm tình Lí Vị Ương không ngừng xao động đã dần dần bình tĩnh lại. Lúc đó, trời đất như có một lực lượng thần bí làm cho thân thể nàng dễ chịu. Người ta thường nói thảo nguyên là nơi có khí thần tốt nhất, có thể làm cho người ta tinh thần phấn chấn, tiêu trừ mệt nhọc, lời này xem ra không sai. Hai huynh muội Triệu Nguyệt và Triệu Nam thấy bọn họ sóng vai giục ngựa, cũng không lên quấy rầy, hai người liền cưỡi ngựa âm thầm bảo hộ phía xa.
Lí Vị Ương cởi bỏ áo choàng, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn những đám mây trên trời. Nguyên Liệt ở một bên mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt nàng thanh tĩnh, bóng dáng thánh khiết dưới đám mây, vẻ mặt nàng khi chuyên chú nhìn vào không trung như vậy, lại thập phần yên tĩnh.
Nguyên Liệt cười rộ lên, hắn nghĩ nàng sẽ thích loại cuộc sống này, sau những chuyện xảy ra mấy ngày qua, giờ bỗng nhiên được thả lỏng tâm tình cũng tốt. Hắn không khỏi nghĩ đến tương lai, khi tất cả đều kết thúc, nếu đến thảo nguyên này hoặc đi chu du thiên hạ, đều là lựa chọn không tồi.
Lí Vị Ương dọc theo con đường càng chạy càng xa, tiểu mã trắng nõn vừa mới phục tùng nàng, nhưng lại dường như có linh tính, Lí Vị Ương khẽ động, nó đã biết nàng muốn đi nơi nào, theo tâm ý của nàng, một đường chạy về phía trước.
Đúng lúc này, Nguyên Liệt đột nhiên nói: "Trên trời có mảng mây đen, chắc sắp đổ mưa rồi."
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, quả thực thấy sắc trời trở nên tối hơn, không khỏi mở miệng nói: "Thời tiết này, trên thảo nguyên cũng sẽ có mưa to sao?"
Nguyên Liệt gật gật đầu nói: "Nơi này mưa đến nhanh mà qua cũng nhanh, có lẽ do có khoảng không bao la, mây đen dầy đặc, hơn nữa lại có cuồng phong, có lẽ lát nữa sẽ có mưa to, chúng ta vẫn nên sớm trở về, ngày mai lại đến."
Lí Vị Ương lưu luyến nhìn lướt qua thế giới rộng rãi trước mặt, lập tức gật gật đầu nói: "Được, chúng ta trở về đi." Vừa dứt lời, lại đột nhiên nghe thấy Triệu Nguyệt lớn tiếng hô: "Tiểu thư! Chủ tử! Có mai phục!"
Lí Vị Ương sửng sốt, chợt bị Nguyên Liệt kéo lên ngựa của hắn, tiểu bạch mã kia mờ mịt một lát, lập tức tung chân chạy. Lí Vị Ương bất chấp những thứ khác, chỉ nghe thanh âm "Tiến hành mà làm". Không biết những mũi tên từ chỗ nào thẳng hướng bọn họ bay tới, những mũi tên này bắn ra đúng lúc trời đầy mưa gió. Căn bản còn có hơn hai mươi hộ vệ đi theo Nguyên Liệt, đứng cách đó không xa, bọn họ đã xông lên bảo hộ. Triệu Nguyệt cùng Triệu Nam một trái một phải, giục ngựa tiến lên, vung trường kiếm đem những mũi tên đó đánh xuống, thật vất vả mới tránh khỏi một vòng tấn công. Tên bay như mưa làm người gục ngã, mùi máu tanh dày đặc bay lên. Hai mươi hộ vệ của Nguyên Liệt đã tổn hao mất một nửa. Trên bầu trời, chim ưng không ngừng bay xoay quanh, làm người ta vô cùng kinh sợ. Tận cùng trời đất dường như có trận cuồng phong cuồn cuộn cuốn lấy, người ngựa đối phương càng ngày càng nhiều.
Nhưng vào lúc này Lí Vị Ương mới phát hiện, bọn họ không biết từ lúc nào lại bị vô số người mặc quân phục binh lính thảo nguyên vây quanh, những binh lính cùng với người bình thường vẫn thấy không giống nhau, thân hình càng thêm cao lớn, làn da ngăm đen, trên mặt đeo mặt nạ dữ tợn, cánh tay xăm một đồ đằng thần bí không nói nên lời, làm người khác nhìn kinh hồn táng đảm. Có khoảng một ngàn người, bọn họ đột nhiên gào lên một tiếng, như bão tố tiến về phía Nguyên Liệt đánh tới.
Hộ vệ Nguyên Liệt mang đi đều không phải là hạng tầm thường, bọn họ đều thập phần tinh nhuệ, được huấn luyện giết người, binh lính thảo nguyên khó có khả năng kháng cự, trường kiếm trên tay có thể tru sát mười mấy tên thảo nguyên dũng sĩ cùng một lúc, bọn hộ đều được dùng để làm nhiệm vụ tàn sát thảm khốc. Nhưng lần này, đối phương người nhiều vô kể, giống như thủy triều, bọn họ mỗi người lấy một địch trăm, cũng không có cách nào chống đỡ được tiến công mạnh như vậy, cơ hồ không nhìn thấy điểm cuối, dũng sĩ thảo nguyên không sợ chết vọt lên, dùng một đao chém vào yết hầu bọn họ. Bất quá, chỉ trong chốc lát, năm tên hộ vệ liền biến mất trong dòng binh lính thảo nguyên, bọn lính vượt qua thi thể bọn họ rồi lại tiếp tục xông lên. Cảnh tượng như vậy, thật sự là làm người cảm thấy đáng sợ đến cực điểm.
Đây cũng không phải là binh lính thảo nguyên bình thường. Nguyên Liệt nét mỉm cười không còn sót lại chút gì, một đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào giữa đám kỵ binh đang tới gần. Đối phương gào thét, chiến mã bọn họ giống như nước sôi bôn chạy mà đến, như dã thú cắn người, trên người binh lính đều có vết máu loang lổ, như đâm vào bụi gai. Cứ thấy việc đã tổn hại hơn mười người, những hộ vệ còn lại như trước vẫn vọt lên, bọn họ lại không nghĩ đến những người đã chết, cùng nhau phóng ngựa bay vút không trung, đón nhận đợt tiến công của những dũng sĩ thảo nguyên không sợ chết.
Nguyên Liệt rút trường kiếm, kiếm phong chợt lóe, giống như nguyệt hoa tả hạ. Khi trường kiếm giơ lên, tựa như ánh sáng duy nhất trong đêm đen, triệu hồi hộ vệ còn ẩn nấp trong bóng tối. Phía sau Nguyên Liệt không biết từ khi nào, xuất hiện rất nhiều hộ vệ mặc áo đen, số lượng mặc dù không nhiều lắm, nhưng khí thế chi tráng, lại như có thiên quân vạn mã. Giờ phút này sắc trời đã hoàn toàn ảm đạm, đến một tia ánh sáng cũng không có, chỉ có trường kiếm trong tay Nguyên Liệt phát ra ánh sáng tuyết trắng ở trong bóng tối, bầu trời lại như trước, chiếu không ra bộ mặt hộ vệ áo đen. Giờ phút này, bầu trời đã bắt đầu có mưa, giọt mưa rơi vào áo choàng đen của bọn họ, mưa bắn tung tóe nổi lên bọt nước, như có một tầng ánh sáng nhạt bên người.
Trường kiếm của Nguyên Liệt gạt xuống, hộ vệ áo đen liền rút trường đao bên hông, giục ngựa giơ roi, quay cuồng xông vào đám binh lính thảo nguyên, trường đao trên tay bọn họ âm lãnh mà sắc bén, mang theo hàn khí. Trong đêm mưa, không nhìn rõ, nhưng những người đó như có thể thấy mọi vật, cứ thẳng hướng binh lính thảo nguyên xông đến. Thủ lĩnh thảo nguyên tức giận nói: "Bắn tên!" Ngay lúc đó, hơn một ngàn mũi tên đồng loạt phóng ra ngoài. Cung tiễn là vũ khí mà người thảo nguyên kiêu hãnh nhất, võ sĩ cường hãn nhất dùng có thể bắn thủng đầu dã thú, mà hộ vệ áo đen bất quá chỉ có một thanh trường đao trong tay, tuy trường đao tốc độ cực nhanh, nhưng cũng không thể thắng được mũi tên nhọn, cho nên binh lính thảo nguyên khi thấy không có một hộ vệ áo đen nào ngã xuống, quả thực sợ ngây người! Trường đao của bọn họ nháy mắt đâm thẳng vào ngực binh lính thảo nguyên, chỉ thấy vô số tơ máu bắn tung tóe, động tác của bọn họ hoa lệ tao nhã giống như một ảo ảnh vũ đạo.
Nguyên Liệt nhẹ giọng nói với Lí Vị Ương: "Không cần sợ, bọn họ đều là những người tốt nhất." Lời nói tự tin, làm Lí Vị Ương không khỏi cẩn thận quan sát hướng hộ vệ áo đen. Trước mặt một hộ vệ áo đen tốc độ cực nhanh xông vào, đi trước làm gương, phảng phất như một tia chớp màu đen, một đao đi qua. Thủ lĩnh chỉ huy binh lính thảo nguyên kinh ngạc, cũng giơ đại đao bổ tới, hai ngựa trong nháy mắt giao nhau, đầu thủ lĩnh thảo nguyên đột nhiên bay lên, máu bắn tung tóe, xác chết vẫn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, cảnh tượng cực kì đáng sợ.
Đây hoàn toàn là một hồi giết hại, hộ vệ áo đen không chút do dự vọt vào trận địa địch, chỉ thấy số lượng đối phương nhiều vô số, căn bản đến mức không dám chớp mắt, đem binh lính thảo nguyên mổ bụng phanh thây, lại tàn nhẫn bỏ lại tứ chi, tốc độ nhanh như quỷ ảnh trong gió, làm cho người ta cơ hồ không thấy dấu vết của bọn họ. Lí Vị Ương nhìn xung quanh chỉ thấy màu đỏ của máu, bên tai chỉ nghe thấy tiếng chiến mã bị hạ kêu rên, không khí tràn đầy mùi máu tanh.
Ở cách đó không xa, một người thần bí đứng ở trên triền núi, vẻ mặt hắn thập phần chuyên chú xem kịch chiến dưới núi, trong ánh mắt xẹt qua một tia lãnh mang, ngữ khí hơi kinh ngạc nói: "Người đó là Húc Vương Nguyên Liệt?"
Bên cạnh hắn, một người đáp: "Chính là người này."
"Có thể huấn luyện ra một đám tử sĩ đáng sợ như vậy, thật là không giống người thường. Nếu còn để lại, nhất định sẽ là họa lớn cho ta." Đại quân nhẹ giọng thở dài nói: "Vì thế, ta càng thêm không thể lưu lại hắn." Nói xong, hắn vung tay lên, người bên cạnh liền thổi quân lệnh, chỉ nghe thấy tiếng kèn vang lên, lại thấy trăm người như thủy triều dũng mãnh đi lên, phía trên triền núi trăm tên cung thủ đồng loạt bắn tên, chỉ thấy mưa tên đầy trời bắn về phía Lí Vị Ương.
Nguyên Liệt nhìn thấy tình cảnh này, biết là có người muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, ánh mắt hắn sáng như lửa, nhìn về phía Triệu Nam, lập tức phi ngựa ra xa hơn mười trượng, kiếm khí thập phần lãnh cuồng, từ trong vòng vây mở ra một đường máu. Thân hình hắn như kiếm, một tay ôm chặt Lí Vị Ương, một tay vung kiếm hung hăng chém tới, kiếm khí như thủy triều, mở đường đi tới, trường kiếm vừa chạm tới, vũ khí trên tay kẻ địch ầm ầm rơi xuống đất, một người lại tiếp một người ngã xuống.
Nghe thấy thanh âm đao phong chém đứt xương cốt, Lí Vị Ương cảm thấy tim mình đập mạnh mẽ. Nguyên Liệt một thân người ngựa cũng nhiễm máu, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia lạnh băng, hắn một đường xung phong liều chết, mang theo Lí Vị Ương tả xung hữu đột, đánh cho binh lính thảo nguyên xung trận ngã gục.
Đại quân lạnh lùng nói: "Hạ lệnh tất cả mọi người cùng xông lên đi, phải giết được Húc Vương Nguyên Liệt!" Lời hắn vừa dứt, kèn lại lần nữa vang lên. Lập tức có vô số dũng sĩ thảo nguyên xông thằng về phía Nguyên Liệt, kẻ cầm đầu có danh xưng Hổ Chập. Hổ Chập toàn thân cao lớn không chỗ nào là không loang lổ vết máu, hắn giơ đại đao hướng Nguyên Liệt xông đến, hàn khí đại đao đã tới gần chóp mũi Nguyên Liệt, lại đột nhiên nhìn thấy đối phương mỉm cười với hắn. Tươi cười kia lại mang theo một phần châm chọc, so với ma quỷ còn lãnh khốc hơn nhiều lần. Còn chưa kịp nghĩ lại, đầu Hổ Chập đã rời khỏi thân thể hắn, thân thể nặng nề ngã xuống đất.
Đại quân ở phía trên triền núi, chính mắt thấy kiếm pháp của Nguyên Liệt, không khỏi nở nụ cười, hắn chậm rãi nói: "Năm đó ta gặp một tuyệt thế cao thủ bên người Việt Tây Hoàng đế là Tần Phong, từng dùng mấy trăm lượng hoàng kim thu nạp người này, nhưng Hoàng đế lại nhất định không chịu. Sau này ta được tin, người này lại giải giáp quy điền, không phục vụ cho Hoàng đế nữa, ta cảm thấy thập phần kinh ngạc, liền âm thầm điều tra một phen. Hoá ra hắn đã phạm một sai lầm, liền bị Hoàng đế trục xuất về quê. Hiện tại xem ra, hắn không phải về nhà, mà được phái đến chỗ Húc Vương Nguyên Liệt. Ta đoán quả nhiên không sai, Nguyên Liệt kia cùng Hoàng đế nhất định là có quan hệ không thể cho ai biết, nếu không phải như thế, Hoàng đế đâu có thể để cho một tuyệt thế cao thủ, truyền lại tuyệt học của bản thân cho tiểu tử trẻ tuổi này?"
Lại dây dưa thêm một lúc nữa, Nguyên Liệt chỉ nghĩ đến làm sao để Lí Vị Ương được bình an. Giờ phút này hắn đã mở ra một con đường máu, như một loại ảo ảnh, cưỡi ngựa mang theo Lí Vị Ương bay nhanh nhẹ nhàng mà thoát ra bên ngoài. Trong lúc đó, Nguyên Liệt đã nhìn thấy người kia đứng trên sườn núi cách đó không xa, bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa giờ phút này sắc trời đã đen kịt, hắn không nhìn rõ diện mạo người nọ, chỉ nhìn thấy kim quang chợt lóe, trong lòng hắn trầm xuống, quả nhiên là Đại Quân thảo nguyên! Bởi vì chỉ có trên đầu hắn mới mang theo mũ miện hoàng kim! Hắn cười lạnh một tiếng, từ trên ngựa rút ra một mũi tên dài, lớn tiếng nói: "Ngươi nếu như giết ta bất thành, ta sẽ thù này tất báo!" Nói xong, mũi tên của hắn như sao băng, thẳng hướng Đại Quân mà bay đến.
Đại Quân sắc mặt khẽ biến, theo bản năng nắm chặt dây cương lui hai bước về phía sau, cũng may khoảng cách quá xa, lực đạo của tên vốn đã yếu bớt đi ba phần, binh lính bên cạnh nhanh chóng đi lên, cố gắng chặt đứt mũi tên này, bằng không Đại Quân thật sự đã phải đổ máu tươi! Hắn thật không ngờ tên tiểu tử này thế nhưng lại vô cùng quyết đoán. Trên đường bị đuổi giết còn có thể bắn lại về phía hắn một mũi tên này, Đại Quân thảo nguyên không giận mà lại cười, hắn thấp giọng nói: "Nhanh chóng đuổi theo, tuyệt đối không thể để hắn trở lại doanh địa!"
Lúc này, Nguyên Liệt một thân áo choàng đã loang lổ vết máu, Lí Vị Ương nhìn thấy, trong lòng không khỏi lo âu đứng lên, tuy rằng nàng biết đó là máu tươi của người khác, nhưng nàng thật hiểu rõ, nếu tiếp tục đi xuống như vậy, bọn họ người ít lực mỏng, tuyệt đối không có khả năng địch lại được mấy ngàn binh lính này, sát thủ áo đen tuy rằng dũng mãnh vô địch, nhưng cũng không am hiểu vây công chi chiến. Huống chi lúc này, dũng sĩ Đại Quân lựa chọn đều là những người ưu tú nhất thảo nguyên, xem ra muốn tru giết bọn hắn là điều không thể. Trong đầu nàng đột nhiên vang lên lời nói của Tề Quốc Công nói, hắn nói không sai, hành vi của bản thân đã khiến cho Việt Tây Hoàng đế chú ý, không, hoặc là nói, đã khiến cho nhiều người chú ý.
Lúc này trên bầu trời, mưa càng rơi xuống càng lớn, từ trên trán nàng chảy xuống tới môi, người đứng bên cạnh cũng cũng trở nên mơ hồ nhìn không rõ, Lí Vị Ương thoáng nhìn lên bầu trời, chỉ thấy mây đen từng trận, lại nghe thấy tiếng sấm vang rền cuồn cuộn. Mà lúc này vó ngựa chạy vội, bắn tung tóe bùn lầy lội dưới chân, tựa hồ có chút trơn trượt, Lí Vị Ương thật không ngờ trên thảo nguyên thời tiết lại biến đổi đột ngột như vậy, đột nhiên ầm vang một tiếng, tiếng sấm vang lên, một đạo ánh sáng giống như ánh kiếm quét qua bầu trời tối đen, chiếu sáng toàn bộ thảo nguyên và nơi bọn họ đang đứng. Lí Vị Ương quay đầu liếc mắt nhìn, lúc này đã có một gã binh lính cưỡi ngựa đuổi theo, mặt khác, một bên đã có mười mấy tên binh lính cuốn lấy huynh muội Triệu Nam, thế cho nên hắn không hề gặp trở ngại, liền trực tiếp đuổi tới bên cạnh Nguyên Liệt."Cẩn thận!" Nàng thở nhẹ một tiếng, đột nhiên theo bản năng ôm lấy hắn. Sau đó, nàng bị hành động của mình làm cho kinh sợ, trơ mắt nhìn một kiếm kia chém xuống!
Ở khoảng cách rất gần, trường kiếm mang theo tiếng gió vù vù, hướng về phía nàng đánh úp tới, trong lúc đó như chỉ mành treo chuông, Nguyên Liệt giương kiếm lên, nhưng lại đem trường kiếm kia vừa chuyển, đâm thật sâu vào trên người binh lính kia, lập tức một cước đá văng hắn xuống ngựa. Nguyên Liệt không chần chờ, mang theo Lí Vị Ương chạy về hướng thảo nguyên sâu không thấy đáy, phần lớn binh lính đều bị hộ vệ áo đen kiềm chế, người đuổi tới được dù sao đánh cũng không lại võ công cao cường của huynh muội Triệu Nam, có một phần ba người đã bị bọn họ giết chết, một phần ba người bị thương vì té ngựa, còn lại một phần ba vẫn đang không ngừng truy kích giữa đêm mưa.
Lí Vị Ương chỉ nghe thấy phía sau tiếng kêu la từng trận từng trận, phía trước mưa lại lớn hơn nữa, như là không có điểm dừng. Nguyên Liệt gắt gao tựa ngực vào bên tai nàng, nàng dường như có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương, nguy hiểm cũng đã tiến gần trong gang tấc, bên tai là tiếng gió vù vù, nước mưa đập vào mặt rát buốt, toàn bộ thảo nguyên đã không còn yên bình nữa, nơi nơi đều là mùi máu tanh, chỉ nhìn thấy trong bóng đêm vô số hàn quang đao kiếm lóe sáng, dần dần dần không còn nhìn thấy thân ảnh huynh muội Triệu Nam.
Không ngừng có người đuổi theo, có người vây sát, nhưng những người này càng ngày càng ít, những người đuổi đến được đều thở hổn hển. Lí Vị Ương chỉ cảm thấy nước mưa ướt đẫm thân mình, một nửa người nóng, một nửa lại lạnh. Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Nguyên Liệt, nước mưa làm ướt mái tóc Nguyên Liệt cùng thân hình hắn, nhưng hắn vẫn gắt gao nắm lấy tay nàng, bất luận như thế nào cũng không đồng ý buông ra, thân thể Lí Vị Ương khắp nơi đều bị nước mưa lạnh như băng làm ướt nhẹp, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi ấm nóng truyền ra từ trên người hắn, biết Nguyên Liệt vẫn ở bên cạnh nàng chưa bao giờ rời đi, điều này cho nàng một loại dũng khí cùng sức mạnh rất lớn, để cho nàng có thể kiên trì đi tiếp.
Nhưng vào lúc này, phía trước không biết từ khi nào xuất hiện một đạo áo đen xông đến, Nguyên Liệt mang theo Lí Vị Ương nhảy lên, con ngựa kia bị sẫy, phát ra một tiếng thét rống lên, đã có mấy bóng đen thoăn thoắt xuất hiện trước mặt bọn họ, kiếm quang đột nhiên đập thẳng vào mặt. Trường kiếm của Nguyên Liệt chấn động đánh xuống, kiếm thế sắc bén lướt qua trên đối phương, ba đạo ánh sáng chém ra liền ngã xuống ba cỗ thi thể, mà từ trong tay trái hắn trong đồng thời xuất hiện một chủy thủ, chặt chẽ đâm vào trước ngực một tên khác. Lí Vị Ương chỉ nhìn thấy kiếm quang kia ở trong bóng tối ánh lên một đạo ánh sáng trắng xóa, nàng thậm chí có thể cảm giác được âm thanh khi chủy thủ kia cắm vào ngực, cắn chặt khớp hàm, không nói một lời.
Nguyên Liệt rút chủy thủ ra, từ trên ngực dũng sĩ thảo nguyên kia phun ra máu tươi nóng bỏng, ầm ầm ngã xuống.
Bởi vì bất ngờ có trận mưa to, lễ hiến tế không thể không gián đoạn. Hai tỷ muội Hàn Lâm cùng Hàn Cầm tìm kiếm chung quanh không thấy Lí Vị Ương, không khỏi có chút sốt ruột, nhìn thấy Tĩnh Vương Nguyên Anh, Hàn Lâm chạy nhanh nói: "Nàng có phải là đã về lều trại rồi hay không?"
Tĩnh Vương Nguyên Anh gật gật đầu nói: "Ta đi xem một chút, các muội yên tâm, ta tin tưởng Húc Vương là người có chừng mực, sẽ không mang theo Vị Ương đi loạn khắp nơi." Hắn nhìn qua sắc trời một chút, liền lấy ô vội vã đi về phía lều trại của Lí Vị Ương. Tỷ muội Hàn gia vừa muốn đuổi theo, lại nhìn thấy ánh mắt khác thường từ những người khác nhìn lại, Hàn Cầm hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng cũng biết hiện tại không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cùng Hàn Lâm làm như không có việc gì, trở về lều trại của mình.
Ở giữa lều trại, ba huynh đệ Quách gia gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, nhìn thấy Tĩnh Vương, Quách Trừng tiến lên hỏi: "Điện hạ đã gặp Gia nhi sao? Hôm nay, lúc trời vừa tối đã không thấy bóng dáng Vị Ương, chúng ta vừa rồi tìm khắp bốn phía doanh địa cũng không thấy muội ấy đâu cả." Tĩnh Vương sắc mặt hơi đổi, nói: " Húc Vương Nguyên Liệt đang ở đâu?"
Sắc mặt Quách Trừng trầm xuống, nói: "Hắn cũng không biết đi nơi nào! Chúng ta không dám bẩm báo phụ thân, chỉ có thể nói muội muội thân thể không thoải mái, tạm thời che dấu, hiện tại cũng không biết nên làm cái gì bây giờ."
Tĩnh Vương Nguyên Anh sắc mặt bắt đầu trở nên khó nhìn, trong lòng hiện ra một tia dự cảm không tốt, hắn biết, Húc Vương Nguyên Liệt tuy rằng là người tùy hứng làm bậy, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đem Lí Vị Ương ra làm trò đùa, giờ phút này còn không trở lại, bọn họ nhất định đã gặp chuyện gì nguy hiểm. Hắn quay đầu nhìn Quách Trừng nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta hãy mau tìm cách đi tìm hai người họ! Hiện tại tuy rằng là đầu mùa xuân, nhưng sắc trời đã tối muộn, trên thảo nguyên buổi tối vô cùng lạnh, hơn nữa mưa to, như vậy ăn ngủ ở bên ngoài, nhất định sẽ bị lạnh cóng mà chết."
Quách Trừng nghe được hắn nói như vậy, trong lòng càng thêm lo âu. Quách Đạo định đi ra ngoài, Quách Trừng nhìn hắn nói: "Đệ định đi đâu tìm bọn họ?"
Quách Đạo cắn răng một cái, quay đầu nói: "Đệ tự nhiên có biện pháp, tam ca cứ yên tâm là được."
Quách Trừng vẫn là lo lắng, một bước tiến lên kéo lấy hắn nói: "Đệ trước tiên không cần kích động, chúng ta dĩ nhiên sẽ đi tìm, Gia nhi mất tích không phải là việc nhỏ, ngàn vạn lần không thể truyền ra bên ngoài, nếu để mọi người biết sẽ náo động lớn..."
Hắn còn chưa nói hết ra, Quách Đạo đã hiểu hết, Quách Gia là thiên kim tiểu thư Quách thị, nếu nàng cùng Húc Vương mất tích trên thảo nguyên, mặc kệ bọn họ có kịp thời trở về hay không, đối với thanh danh của nàng đều là tổn hại rất lớn, hiện tại sắc trời đã quá muộn, nếu trong buổi tối tìm không thấy người, thì sự việc này liền vô cùng nghiêm trọng, nhất định phải làm việc dè dặt cẩn thận, đem hết khả năng bảo trụ danh dự của Lí Vị Ương. Quách Trừng nói như vậy là đã toàn tâm toàn ý vì muội muội này lo lắng.
Quách Đạo gật gật đầu nói: "Đệ biết." Lúc này, Tĩnh Vương Nguyên Anh đã đi lên, nói với bọn họ: "Không nên gấp gáp, hiện tại loại tình huống này, nếu chúng ta như ruồi bọ không đầu cố gắng đi tìm, nhất định cái gì cũng tìm không thấy, theo ta thấy, hay là nghĩ cách tìm người quen thuộc địa hình trên thảo nguyên dẫn chúng ta đi." Nói xong, trong lòng hắn hiện lên thân ảnh một người.
Quách Đôn sửng sốt, lập tức nhìn về phía hắn nói: "Quen thuộc với tình hình trên thảo nguyên, người điện hạ muốn nói là..."
Tĩnh Vương Nguyên Anh cắn răng một cái nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ ta, tạm thời không cần hành động thiếu suy nghĩ, hết thảy nghe hiệu lệnh của ta mà làm việc." Nói xong hắn vén lều trại, bước nhanh ra ngoài.
Tĩnh Vương này chính là đi tìm A Lệ công chúa, hắn nhìn ra, Tam vương tử quá giảo hoạt xảo trá, nhất định sẽ lấy việc này áp chế, trợ giúp hắn đi lên vương vị, không bằng tìm một người hắn có thể khống chế, giúp hắn làm việc, ở tình huống trước mắt, nhân tuyển an toàn nhất đó chính là A Lệ công chúa.
Hắn một đường vội vã tìm được lều trại vương thất thảo nguyên, rốt cục cũng gặp được A Lệ công chúa. A Lệ trên vẻ mặt còn hiên ra một tia khác thường, ban ngày, Nguyên Anh trước mặt nhiều người như vậy cự tuyệt nàng, buổi tối lại tới đây tìm kiếm nàng, đây là vì sao? Nàng căn bản không nghĩ sẽ gặp lại người này, nhưng hiện tại nhìn thấy hắn một mặt sốt ruột, nửa người đều bị ướt, trên khuông mặt tuấn mỹ kia đều là bất an cùng sốt ruột mà nàng chưa bao giờ gặp qua. A Lệ công chúa không khỏi hỏi: "Như thế nào, đã trễ thế này điện hạ tìm ta có việc gì sao?"
Tĩnh Vương Nguyên Anh giữ chặt tay áo nàng, bất chấp tất cả, thấp giọng nói: "Quách gia tiểu thư mất tích, ngay trên thảo nguyên này, nếu để nàng chạy loạn ở bên ngoài như vậy, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm!"
A Lệ công chúa sửng sốt, theo bản năng nói: "Hiện tại sao? Điều này sao có thể!" Nàng vừa nói như vậy, bên trong ánh mắt toát ra một tia kinh hãi, trên thảo nguyên hoang vắng, các bộ lạc trong lúc đó đều có những nơi không có người ở lại, thậm chí rừng cây cùng thảo nguyên là nơi không hề thiếu mãnh thú mai phục, nàng mở miệng nói: "Hiện tại mưa lớn như vậy, nàng làm sao có thể một người chạy đến thảo nguyên, việc này rất nguy hiểm!" Nàng nói xong, một bên thấp giọng phân phó thị nữ nói: "Ngươi đi mau, đem áo choàng của ta lại đây, ta muốn đi tìm Quách tiểu thư."
Nàng vừa nói như vậy, Tĩnh Vương Nguyên Anh ngây ngẩn cả người, hắn cho rằng sẽ phải hao phí rất nhiều tài năng mới nói được A Lệ công chúa, không nghĩ tới nàng lại dễ dàng như vậy.
A Lệ công chúa mỉm cười nói: "Quách tiểu thư là người tốt, ta biết điều này, ta sẽ không vì điện hạ mà làm khó nàng." Nàng nói xong câu đó, lại không khỏi lo lắng nói: "Hiện ở bên ngoài mưa to rơi xuống, một nữ hài tử như Quách tiểu thư chỉ sợ là rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng tìm được nàng." Nàng vừa nói, một bên phân phó người chuẩn bị đại đội nhân mã cùng cây đuốc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hiện thời thời tiết mưa to như thế này, chuẩn bị cây đuốc cũng là vô dụng, trước tiên chỉ có thể dựa vào trực giác của chính mình mà tìm kiếm, chờ mong mưa mau tạnh.
Nhưng lúc này, Tĩnh Vương Nguyên Anh lại lắc đầu nói: "Không thể kinh động nhiều người được."
A Lệ công chúa sửng sốt, lập tức nói: "Không điều động người, điều này sao có thể đây? Sắc trời như vậy, thảo nguyên lại lớn như vậy, chúng ta cần người phân thành mấy lộ đi tìm mới mong thấy được, nếu chậm trể, chỉ sợ cũng nguy hiểm đến tính mạng bọn họ, chẳng lẽ ở các ngươi còn thấy thanh danh so với tính mạng còn quan trọng hơn sao?"
Tĩnh Vương cắn răng một cái, nói: "Ở Việt Tây, thanh danh nữ tử quả thật quan trong như tính mạng, nàng không nhìn thấy Bùi Bảo Nhi kia sao? Hiện tại nàng ta ngày ngày đều là tránh ở trong lều trại không dám ra ngoài, là vì thanh danh của nàng ta không tốt, chẳng lẽ nàng muốn Quách tiểu thư cũng giống như nàng ta sao?"
A Lệ nghe vậy liền ngây ngẩn cả người, không nói gì. Dưới ánh lửa trong lều, trong ánh mắt nàng hiện lên một loại thần sắc không thể lý giải, nàng hoang mang, không rõ vì sao những người Việt Tây này luôn miệng đều là thanh danh, đều là gia tộc, chẳng lẽ ở trong mắt bọn họ, tính mạng đều không có chút nào quý giá sao? Người nếu đã chết, bất kể cái gì cũng đều không cần nữa.
Nàng nghĩ đến đây, không khỏi nói: "Vậy ta bảo hộ vệ bên người đi tìm! Bên người ta có năm mươi thân vệ, bọn họ sẽ không nói năng lung tung, hơn nữa người của điện hạ, người Quách gia, chúng ta cùng nhau tìm kiếm, không chừng có thể trước khi hừng đông đem người tìm được trở về." Nàng nói như vậy, trong lòng không khỏi nghĩ, thảo nguyên này thật sự là quá lớn, có những nơi nàng cũng không quen thuộc, cũng không biết có thể thật sự đem người trở về được hay không.
Tĩnh Vương Nguyên Anh cưỡi con ngựa mà mình ưng ý nhất, lén lút ra khỏi doanh địa, vì để không bị phát hiện, hắn cùng người Quách gia tách ra hành động, nhưng hiện tại trời tối cùng mưa lớn, nặng trịch rơi trên thảo nguyên, nơi nơi đều hỗn độn một mảnh, trong lòng Tĩnh Vương Nguyên Anh cũng bị cảm giác này, một mảnh đen kịt hỗn độn ép tới dường như không thở nổi, hắn còn chưa từng khẩn trương lo lắng như thế. Biết rõ Nguyên Liệt mang theo một nữ tử, không có khả năng đi được quá xa, nhưng là, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy, những vùng lân cận lại dường như không có nơi nào có thể giấu được người, bốn phương đông tây nam bắc, bọn họ kết quả đang ở nơi nào đây?
A Lệ công chúa thấp giọng nói: "Ta đi phía đông, điện hạ đi phía tây, người Quách gia chia ra hai hướng nam bắc, tự mình đi tìm! Mang theo chim ưng này đi, khi tìm được liền thả nó ra, nó sẽ bay về với ta." Nói xong, nàng cũng không muốn nói nhiều thêm nữa, giơ roi quất ngựa dẫn theo thân vệ vội vàng rời đi, nàng đi phía đông, đó là nơi nguy hiểm nhất trên thảo nguyên, nàng không muốn Tĩnh Vương mạo hiểm, cho nên đem nơi an toàn nhất là phía tây giao cho Nguyên Anh.
Nguyên Anh nhìn bóng lưng nàng, không khỏi cảm động, chỉ tiếc cảm động này chỉ tồn tại trong nháy mắt, liền bị sự lo lắng cho Lí Vị Ương cùng khẩn Trương của bản thân che giấu đi, hắn không ngừng tìm kiếm, càng chạy càng sâu, phạm vi tìm kiếm cũng không ngừng gia tăng. A Lệ công chúa nói đúng, thảo nguyên này vô cùng lớn, mặc kệ mang theo người nhiều hay ít đều không có cách nào điều tra được từng chỗ một, hơn nữa càng đi vào sâu, cỏ lại càng dài, nước mưa quá lớn, che kín hai mắt hắn. Hắn nghĩ, nếu Lí Vị Ương ngã xuống ở nơi nào, nếu gần ngay trước mắt, chỉ sợ hắn cũng nhìn không tới, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt nhìn không thấy, lúc này nước mưa chậm rãi nhỏ xuống dưới, Tĩnh Vương Nguyên Anh trên người khoác áo choàng, đã hoàn toàn bị ướt, trong lòng hắn lo âu chiếm cứ hết thảy.
Hiện tại hắn đã không còn đố kị Nguyên Liệt, hắn thậm chí hi vọng Nguyên Liệt ở bên cạnh Lí Vị Ương, trợ giúp nàng sống sót qua thời điểm hắc ám này, chờ hắn tìm thấy nàng. Bên người có người nói: "Tĩnh Vương, mưa đã tạnh."
Tĩnh Vương nhìn thoáng qua sắc trời nói: "Châm lửa lên đi."
Trên thảo nguyên ánh lửa nổi lên, Tĩnh Vương Nguyên Anh cắn răng nói: "Tiếp tục tìm kiếm." Nói xong bọn họ tiếp tục hướng chỗ sâu nhất thảo nguyên đi đến, A Lệ công chúa sớm đã phái người quen thuộc địa hình thảo nguyên dẫn đường cho bọn họ, một đường đi qua, Tĩnh Vương Nguyên Anh vẫn lo lắng hoang mang, không có cách nào buông xuống được.
Lúc Lí Vị Ương tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một cái hang nhỏ, khô ráo sạch sẽ, nàng dựa người đứng lên, lại phát hiện bản thân vừa rồi bị hôn mê. Thời điểm ban đầu, tuy rằng Nguyên Liệt luôn bảo hộ nàng, không để cả người nàng té lăn trên đất, nhưng những người này kịch liệt đánh sâu vào, làm nàng không khỏi ngã vào mặt cỏ lạnh như băng, liền như vậy đã ngủ, mặc dù vẫn còn ý thức, nhưng lúc mở to mắt, không thấy Nguyên Liệt ở bên trong huyệt động, nàng không khỏi khẩn trương đứng lên, hắn đã đi nơi nào? Giờ phút này thế nào bỏ lại nàng một mình.
Nhưng vào lúc này, nàng nhìn thấy một người vội vã đi vào huyệt động, tim đập nhanh hơn, theo bản năng nắm chặt chủy thủ trong tay áo, đến lúc nàng thấy rõ gương mặt người nọ, trong lòng mới hơi buông lỏng.
Nguyên Liệt thân thiết nhìn nàng, hỏi: "Tỉnh rồi sao? Nàng có lạnh hay không?" Hắn vừa nói, vừa đi vào phía trong huyệt động, thật vất vả mới tìm được củi lửa, ngồi trên đất, lấy đá đánh lửa ra, đáng tiếc củi lửa không thật khô, phát ra tiếng vang tê tê, cùng với thanh âm bạo liệt. Nguyên Liệt nghĩ cách đem lửa khơi ra, đem củi bị dính nước mưa đặt ở hai bên, chậm rãi hong khô, sau đó mới đốt chúng.
Thời điểm huyệt động bên trong tỏa đầy ánh lửa, Lí Vị Ương mới cảm thấy thân thể lạnh hơn, nàng theo bản năng nhích lại gần về phía đối phương.
Nguyên Liệt quần áo trên người ẩm ướt, vai trái, trên ngực đều để lại dấu vết đao kiếm, vải áo đã bị máu nhiễm đỏ, may mà đều là vết thương nhẹ. Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, Nguyên Liệt kia dung mạo tuấn mỹ, đã bị hun khói có chút đen, thoạt nhìn vô cùng buồn cười, nhưng vẻ mặt hắn lại rất chuyên chú mà nghiêm cẩn, Lí Vị Ương trong lòng ấm áp nói: "Triệu Nguyệt bọn họ đâu?"
Nguyên Liệt ngẩng đầu, ánh mắt phản chiếu ánh nửa, nói: "Vừa rồi đã không thấy bóng dáng, ta nghĩ hẳn đã bị truy binh cuốn lấy, nhưng nàngyên tâm, bọn họ võ công cao cường như thế sẽ không xảy ra chuyện gì, rất nhanh sẽ đến đây, trên đường ta đã để lại ký hiệu." Hắn nói xong, Lí Vị Ương thở dài một hơi nói: "Xem ra, hành động ta tru sát người Bùi gia đã chọc giận bọn họ. Nhưng chuyện cũng ngoài ý muốn, làm cho Đại Quân thảo nguyên cũng muốn giết ta..."
Nguyên Liệt thản nhiên nói: "Không, hắn là có dụng tâm kín đáo."
Lí Vị Ương tim đập nhanh hơn: "Vì sao?"
Nguyên Liệt xuy cười một tiếng nói: "Ta nghe nói Bùi Hoàng Hậu cùng Đại Quân luôn không gặp nhau nhưng có người giao dịch, hắn vì muốn tài vật của Việt Tây mà bị Bùi Hoàng Hậu nắm trên tay, chỉ cần điều kiện đó cũng đã đủ, cho dù là đi ám sát Việt Tây Hoàng đế, cũng không có gì không thể, ở hắn xem ra, chúng ta chỉ là một nhân vật nhỏ, trừ bỏ được cũng liền trừ bỏ. Tuy rằng trong bóng đêm ta nhìn không hẳn thập phần rõ ràng, nhưng ta có dự cảm, chuyện này có liên quan đến hắn."
Lí Vị Ương muốn nói chuyện, lại không tự chủ được hắt xì một cái. Nguyên Liệt vội vàng cầm tay nàng nói: "Dựa vào lửa gần thêm một chút, chờ quần áo hong khô rồi sẽ thoải mái hơn rất nhiều." Nàng lúc này mới nhìn đến tay Nguyên Liệt đã máu tươi đầm đìa, nàng không khỏi ngây ngẩn cả người, thế này mới ý thức được, vừa rồi thời điểm giao tranh cùng đối phương, tay hắn đã nắm giữ trường kiếm của đối phương. Khó trách, trên tay hắn trở nên huyết nhục mơ hồ, nàng cắn răng, từ trên làn váy xé xuống một mảnh vải, mang đến trước lửa hong khô, Nguyên Liệt không biết nàng muốn làm cái gì, lại nhìn thấy nàng đã hong khô miếng vải xé ra từ trên người, lại kéo tay hắn qua, quấn quanh một tầng một tầng vải.
Trong ánh mắt Nguyên Liệt hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên ôm chặt nàng, vốn định mượn cơ hội này chiếm chút tiện nghi. Không ngờ Lí Vị Ương sửng sốt, nhưng cũng không cự tuyệt, người này ở bên cạnh nàng, căn bản luôn luôn chăm sóc cho nàng, không biết từ khi nào, hắn đã trưởng thành, thành một nam tử trẻ tuổi, có được lực lượng cường đại như vậy, dễ dàng bảo hộ nàng, không, không phải dễ dàng, là đánh cược tính mạng để bảo hộ nàng.
Như cảm nhận được nàng đang nhìn mình chăm chú, trái tim Nguyên Liệt nhảy dựng lên, hắn cúi đầu, lúc nàng không phòng bị, đầy yêu thương hôn lên mắt nàng, Lí Vị Ương theo bản năng muốn trốn tránh ánh lửa nóng mắt hắn, rốt cuộc cũng không kịp.
Nguyên Liệt mỉm cười nói: "Tương lai chúng ta thành thân, sẽ rời khỏi Việt Tây, đi du sơn ngoạn thủy, như vậy có được không? Nếu nàng muốn trở về Đại Lịch, chúng ta sẽ đi, chờ nàng ở Đại Lịch chán rồi, chúng ta sẽ ở lại thảo nguyên này một thời gian. Nghe nói ngoài Việt Tây cùng Đại Lịch và thảo nguyên này ra, trên đời này còn có rất nhiều quốc gia, đều vô cùng thú vị. Trên đời này, có quốc gia chỉ toàn mùa đông tuyết trắng, có quốc gia vào buổi tối mùa hạ dưới ánh trăng lại cùng nhau phấn khích xem đua ngựa, có đất nước mà ở đó nữ tử cùng nam tử đều có thể đọc sách, làm quan, chấp chưởng tài phú cùng quyền lực như nhau. Cũng có những quốc gia lãnh khốc vô tình, bọn họ luôn thích chờ đứa nhỏ vừa sinh ra liền quăng ở ngoài cửa, bọn họ tùy ý để chúng phải chịu băng thiên tuyết địa, nếu sống sót, thì mới có thể nuôi lớn, nếu không sống được, liền chôn cất dưới nhà, nàng nói bọn họ có phải là rất kỳ quái hay không."
Lí Vị Ương không khỏi nhướng mày, khẽ cười nói: "Đúng vậy, rất kỳ quái."
Nguyên Liệt tươi cười mang theo một tia ngọt ngào, nói: "Từng đấy quốc gia đều thật có ý tứ, có người trời sinh tính tình lười biếng, có người lại thập phần thông minh, còn có quốc gia không muốn sinh đẻ, cả ngày chỉ biết là ngâm thơ làm đối, ca múa làm vui, nếu chúng ta đến nơi đó, có thể nhìn qua cuộc sống bọn họ, thử hưởng thụ cuộc sống của bọn họ, không cần phải dây dưa chém giết lẫn nhau như lúc này, nàng nói có được hay không?"
Lí Vị Ương nhẹ nhàng gật gật đầu nói: "Được." Lúc nàng nói ra những lời này, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp. Nàng không biết thời điểm kết thúc tất cả, theo như lời Nguyên Liệt nói, không biết là đến bao giờ, nhưng nàng biết chỉ cần nỗ lực, ngày đó cũng sẽ đến. Tuy rằng không biết sẽ phải trả giá lớn như thế nào, nhưng nàng hiện tại thật sự có thể suy nghĩ một chút, xem tương lai muốn làm cái gì, đi đến nơi đâu. Đương nhiên nàng biết, không cần biết là đi đến nơi nào, Nguyên Liệt đều sẽ ở bên cạnh nàng, điểm này làm nàng thập phần cao hứng, nàng vĩnh viễn là một nữ tử lẻ loi, nàng muốn trên người có chút vướng bận, nàng không muốn lại sẽ cô đơn như vậy, trước đây nàng luôn kháng cự Nguyên Liệt tới gần, nhưng hiện tại nàng mới biết được, từ trong đáy lòng nàng đã ỷ lại vào hắn, hôm nay nếu không có hắn, nàng căn bản không thể kiên trì sống sót, bởi vì có hắn, cho nên nàng mới bắt đầu sợ hãi cái chết.
Loại cảm giác này đặc biệt kỳ quái, Lí Vị Ương cũng chưa từng cảm nhận qua, nàng vừa muốn nói chuyện, Nguyên Liệt cũng không chờ nàng phản ứng, tiến gần lại, nâng cằm nàng lên bắt đầu hôn nàng, làm nàng lâm vào cảm giác lâng lâng, đều là người trước mắt này! Lí Vị Ương trong lòng có chút tức giận, ngẩn ra, lập tức nảy sinh ác độc, đi cắn đầu lưỡi hắn, phảng phất như có mùi máu tươi, nhất thời tràn ngập ở đầu lưỡi. Nguyên Liệt hồn nhiên mặc kệ, mặc cho nàng cắn, càng hôn sâu, thật lâu sau mới buông môi nàng ra, ôm chặt lấy nàng, cợt nhả nói: "Không biết lúc nào ta sẽ đi đến Quách phủ cầu hôn đây?"
Lí Vị Ương ngây ngẩn cả người, đã qua nhiều năm như vậy, chỉ có hắn vươn mình che gió che mưa cho nàng, bày mưu tính kế vì nàng, nàng mới biết được trên đời này có người cùng nàng tâm ý tương thông, cùng nàng kề vai chiến đấu, mặc kệ là lúc nào thì hắn cũng không từng bỏ rơi nàng. Trái lại nàng nghĩ, nếu không có Lí Vị Ương, Nguyên Liệt sẽ trở thành cái dạng gì đây? Nàng theo bản năng nói: "Nếu tất cả đều kết thúc, chàng có muốn làm Hoàng đế không? Việt Tây Hoàng đế bệ hạ, vị trí này vô cùng mê người đi."
Nguyên Liệt lại chính là mỉm cười nói: "Ta nhớ được trước kia nàng nói với ta, nàng muốn có được thiên hạ này, đúng hay không?"
Lí Vị Ương ngây ngẩn cả người, thật lâu sau không nói gì, Nguyên Liệt lại là tươi cười bình tĩnh, "Ta biết khi đó lời nàng nói chẳng phải là sự thật. Nếu thật sự nàng muốn thiên hạ này, lúc đó nàng nên gả cho Thác Bạt Chân hoặc Thác Bạt Ngọc, nàng nói những lời này, bất quá chỉ là giận ta, không, có lẽ là nàng đang cổ vũ ta, biện pháp cổ vũ của nàng luôn đặc biệt như vậy."
Lí Vị Ương bật cười, nàng ý thức được đối phương đang lảng sang chuyện khác, chậm rãi nói: "Chàng thật sự không muốn làm Hoàng đế sao?"
Ánh mắt Nguyên Liệt bên trong hiện ra một tia buồn cười nói: "Làm Hoàng đế sao? Có chỗ nào tốt đâu? Không thể làm bạn cả đời cùng với người trong lòng mình. Làm mỗi một việc đều có người vung tay múa chân, long ỷ kia còn có vô số người mơ ước, nàng xem phụ hoàng ta..." lúc hắn nói ra hai chữ phụ hoàng, chính hắn cũng có chút giật mình, sau đó con ngươi hắn buông xuống, lông mi thật dài che đi ánh mắt hắn.
Ánh lửa bên trong làm cả người hắn đẹp như quan ngọc, khuôn mặt giống như hàn băng, mi như mực thải, mũi cao thẳng, làm cho người khác nhìn không dứt ra được, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng, đoạt nhân tâm người nhìn. Mà chỗ duy nhất thiếu hụt dường như chính là từng vệt trên mặt bị khói bụi hun hiện ra màu đen, như vậy lại làm cho gương mặt tuấn mỹ kia của hắn mang thêm hai phần trẻ con.
Lí Vị Ương cười cười, loại tình cảm yêu thương trước giờ chỉ nhàn nhạt, hiện tại đang trào dâng trong lòng nàng, nàng biết, nếu không có nàng, Nguyên Liệt sẽ đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế kia, bởi vì hắn đã hạ quyết tâm, lại không thích bị người khác trói buộc, nếu gặp phải trở ngại, gặp thần sát thần, ngộ phật sát phật, người như thế, lại thế nào cam tâm ở dưới người khác đây? Cá tính của hắn là như vậy...
Lí Vị Ương nghĩ như vậy, trong lòng than nhẹ một tiếng, cũng không nói chuyện nữa.
Nguyên Liệt nhìn nàng nói: "Lần này, nàng còn muốn giúp đỡ Tĩnh Vương đoạt được ngôi vị hoàng đế sao?"
Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức cảm thấy có chút buồn cười, "Ta vì sao muốn giúp đỡ hắn?"
Nguyên Liệt mỉm cười: "Ta nghĩ việc này giống như nàng trước kia giúp đỡ Thác Bạt Ngọc, đưa hắn lên ngôi hoàng vị. Chẳng qua, ta thật không ngờ, ngay cả Thác Bạt Ngọc cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của nàng mà thôi."
Lí Vị Ương cười cười nói: "Hắn không phải là quân cờ của ta, hắn làm Hoàng đế không được đều không phải vì ta, mà là vì thánh tâm, Hoàng đế luôn luôn không nghĩ sẽ truyền vị trí này cho hắn, người Hoàng đế thích từ đầu tới cuối chính là bát hoàng tử, cho nên Thác Bạt Ngọc nhất định thất bại. Ta chỉ nói muốn trợ giúp hắn, nhưng không có nhận lời nhất định sẽ giúp hắn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, huống chi làm một thân vương tiêu dao không tốt sao? Vì sao phải muốn đến đoạt long ỷ kia đây?"
Nguyên Liệt nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Theo tin tức từ Đại Lịch gửi về, hắn vẫn không từ bỏ dã tâm làm Hoàng đế."
Lí Vị Ương nghĩ nghĩ nói: "Tất cả chuyện này cùng ta không có quan hệ, hắn muốn làm Hoàng đế cũng được, làm Vương gia nhàn tản cũng được, chỉ sợ hắn dấy binh mưu phản, lựa chọn con đường này, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của chính mình. Ta sớm nói qua, hắn không có cách nào làm được Hoàng đế, tựa như Bát hoàng tử, hắn luôn luôn lặng lẽ đứng ở một bên, xem bọn họ chém giết, làm được như thế phải là người vô cùng ẩn nhẫn, người bình thường khó có thể làm được."
Nguyên Liệt nhìn Lí Vị Ương, trong ánh mắt hiện lên một tia đắc ý, nói: "Ta chỉ biết, nàng sẽ không trợ giúp Nguyên Anh giống như trợ giúp Thác Bạt Ngọc trước kia."
Lí Vị Ương nhướng mày nói: "Ồ? Vì sao đây?"
Nguyên Liệt nhẹ nhàng nhìn nàng, trong ánh mắt màu hổ phách là nghiêm cẩn mênh mông vô bờ" "Bởi vì Nguyên Anh so với Thác Bạt Ngọc kỳ thực lãnh khốc vô tình hơn nhiều, nếu tương lai hắn làm Hoàng đế, chỉ sợ..."
Hắn lời nói còn chưa hết, Lí Vị Ương đã hiểu ra rồi: "Chỉ sợ, thỏ khôn chưa chết, chó săn chưa dừng, một bậc đế vương không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ biết hết điểm yếu của hắn, nếu ta trợ giúp Nguyên Anh, tự nhiên sẽ biết được rất nhiều chuyện của hắn, cứ như vậy, hắn sẽ cảm thấy ta thật chướng mắt. Có thể cùng hoạn nạn, không thể cùng hưởng phú quý, chàng đang muốn nói với ta những lời này sao?" Nguyên Liệt gật gật đầu.
Lí Vị Ương biết, lời Nguyên Liệt nói hoàn toàn là sự thật, Nguyên Anh ở ngoài mặt khoan dung rộng lượng, trong lòng lại có vài phần lãnh khốc, nếu hắn đăng cơ lên ngôi Hoàng đế, Quách Gia khả năng là sẽ chết già, kể cả nàng là Lí Vị Ương cũng rất phiền toái, trừ phi nàng khẳng định gả cho hắn, thì sự việc sẽ khác. Làm mưu thần, nàng đương nhiên sẽ bị trừ bỏ, bởi vì nàng đã biết rất nhiều về hắn, nhưng một khi nàng trở thành Tĩnh Vương phi, phú quý này làm sao có thể hưởng không được đây? Chẳng qua lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng, bất luận như thế nào không thể nói ra, bởi vì nàng biết, Nguyên Liệt này lòng dạ hẹp hòi khẳng định sẽ không đồng ý nghe. Dù sao nàng cũng không có tâm tư này, cần gì phải nhắc tới, làm hắn phải đánh nghiêng bình dấm chua?
Xa xa đột nhiên truyền đến từng trận tiếng vó ngựa, Lí Vị Ương so với Nguyên Liệt có phản ứng sớm hơn, ánh mắt nàng nhìn hắn, không kịp nói gì, liền bay nhanh sửa sang lại quần áo, may mắn quần áo trên người nàng vẫn chỉnh tề, chỉ là hơi có chút nếp nhăn, chẳng qua ở dưới trận mưa to, lại lăn lộn trong bùn đất, sớm nhìn không ra nhan sắc, Lí Vị Ương cười khổ nói: "Có người tìm đến, lại không biết là kẻ địch hay bằng hữu."
Nguyên Liệt nghiêng tai nghe ngóng một lát, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, nói: "Là bằng hữu."
Lí Vị Ương hiếu kỳ nói: "Đã là bằng hữu, chàng vì sao lại có biểu cảm kỳ quái như thế?"
Nguyên Liệt hừ lạnh một tiếng nói: "Ta còn tưởng rằng ít nhất phải tới hừng đông ngày mai bọn họ mới tìm được tới nơi này." Hắn như là đột nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên bắt lấy tay Lí Vị Ương, nói: "Nếu không nhân cơ hội này, ta sẽ đến Quách gia cầu hôn."
Lí Vị Ương lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái: "Bây giờ còn chưa phải lúc!"
Nguyên Liệt lăng nói: "Chưa phải lúc... nàng muốn nói...?"
Lí Vị Ương nói rõ ràng như vậy là đã đáp ứng rồi, chỉ cần đợi đến thời điểm thích hợp là có thể?! Đây là lần đầu tiên nàng cho phép! Nguyên Liệt còn chưa kịp vui mừng, bên ngoài một người liền xông vào, nhìn thấy bọn họ êm đẹp ở cùng nhau nói chuyện, không khỏi sửng sốt.
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn một cái, trên gương mặt lo âu kia, một mặt đầy nước mưa, đúng là Tĩnh Vương Nguyên Anh, hắn thấy một màn như vậy, hoảng loạn trong ánh mắt đều biến thành ảm đạm, hắn tránh đi ánh mắt, nói: " Hai người các ngươi không có việc gì chứ?"
Lí Vị Ương gật gật đầu nói: "Không có việc gì."
Nguyên Anh cắn răng một cái, cởi bỏ áo choàng trên người, đưa cho Lí Vị Ương, Nguyên Liệt lại nhàn nhạt đẩy ra, ánh mắt lạnh như băng nói: "Việc này không thích hợp." Nhưng vào lúc này, Triệu Nguyệt đã bay nhanh vào bên trong huyệt động, trên tay nàng nâng quần áo sạch sẽ, thấp giọng nói: "Tiểu thư, Tĩnh Vương mang theo quần áo cho ngươi thay."
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Nguyên Anh một cái, ánh mắt trầm tĩnh nói: "Đa tạ Tĩnh Vương."
Nguyên Anh không nói gì nữa, xoay người bước nhanh đi ra ngoài, Nguyên Liệt còn dùng dằng, phải đến khi Lí Vị Ương trừng mắt nhìn hắn, hắn mới rời đi theo. Lí Vị Ương nhìn Triệu Nguyệt, nói: "Là ngươi tìm được chúng ta trước sao?"
Triệu Nguyệt lắc lắc đầu, nói: "Lúc chúng nô tì bị truy binh đuổi giết, đụng phải võ sĩ áo đen, là bọn hắn giúp chúng nô tì thoát khỏi truy binh, sau đó bọn họ liền biến mất. Sau đó ở trên đường, chúng nô tì lại thấy được ký hiệu chủ tử để lại, mới tìm được đến đây."
Lí Vị Ương nói: "Sắc trời tối đen như vậy, ngươi làm thế nào mà tìm được ký hiệu này?" Nàng rất hiếu kỳ, Nguyên Liệt kết quả đã để lại cái gì.
Triệu Nguyệt mỉm cười, từ bên hông lấy ra một túi gấm, lập tức mở ra để Lí Vị Ương nhìn thấy. Lí Vị Ương liền hiểu ra rồi đi lại, chính là bột huỳnh quang, nàng gật gật đầu nói: "Hắn cũng thật là lớn mật, không sợ truy binh dựa vào cái này mà đuổi tới sao?"
Triệu Nguyệt cười, tự tin nói: "Tiểu thư không cần lo lắng, chúng ta phải dùng bột phấn cùng loại chiếu vào mặt trên mới thấy được dấu vết chủ tử lưu lại, người bình thường không thể nhìn thấy."
Lí Vị Ương lúc này tâm tư mới thả lỏng, nàng lập tức nói: "Ngươi thay xiêm y cho ta, chúng phải nhanh chóng ra ngoài."
Lúc này sắc trời dần dần sáng, Bùi Bảo Nhi một đêm không ngủ, nàng ở trong lều trại lăn qua lộn lại, trước mắt đều hiện lên cảnh tượng giết choc đêm hôm đó, nàng vô cùng hoảng sợ, từ trên giường ngồi dậy.
Tỳ nữ bên cạnh vội vàng nói: "Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?"
Bùi Bảo Nhi khẽ cắn môi nói: "Ta ở trong lều trại ngây người lâu như vậy, lại không có ai đến thăm ta sao?"
Tỳ nữ cúi đầu, hiện thời cục diện này còn có ai dám đến thăm tiểu thư đây? Nàng chỉ nghĩ trong lòng, không dám nói ra lời này.
Bùi Bảo Nhi lại nói: "A Lệ công chúa đâu? Nàng cũng không tới đây sao? Ngày hôm qua không phải bọn họ hiến tế trên thảo nguyên sao, nàng thế nhưng cũng không tới mời ta!" Sau đó sắc mặt nàng trầm xuống, phân phó tỳ nữ: "Thay quần áo cho ta, ta muốn đi tìm nàng." A Lệ nhất định là nghe được Lí Vị Ương nói cái gì, mới có thể hoàn toàn không để ý tới nàng! Nàng nhất định muốn làm cái gì đó để lấy lại minh hữu này, dù sao nàng vẫn cần đến A Lệ công chúa, nàng nghĩ như vậy.
Khi đi đến lều trại của A Lệ công chúa, Bùi Bảo Nhi mới phát hiện, trong lều trại ngoài một nữ nô đã lớn tuổi ở lại, những người khác đều không thấy, nàng nhíu mày nói: "A Lệ công chúa đã đi đâu?"
Nữ nô kia đang ở làm việc, giờ phút này ngẩng mặt lên, có chút sững sờ nhìn Bùi Bảo Nhi, Bùi Bảo Nhi lại nói: "Ta đang hỏi ngươi, A Lệ công chúa đi nơi nào?"
Nữ nô kia thấy A Lệ công chúa là bằng hữu, thành thật nói: "Đêm qua Tĩnh Vương điện hạ tới, nói là không tìm thấy người nào đó, muốn A Lệ công chúa cùng đi tìm kiếm, công chúa liền vội vã mang theo những người khác đi, nhưng chuyện khác lão nô cũng không biết." Nàng tuổi lớn, lại là nhũ mẫu của A Lệ công chúa, cho nên nàng chỉ ở trong lều trại chờ đợi, nhưng nàng lại không nghe rõ lúc đó Nguyên Anh nói gì, chỉ có thể mông lung đoán được đại khái như vậy.
Bùi Bảo Nhi nhướng mày, có thể để Tĩnh Vương Nguyên Anh cùng A Lệ công chúa cùng đi tìm kiếm, sẽ là người nào đây? Nàng trầm tư suy nghĩ nửa ngày lại không thể nghĩ ra được, lập tức xoay người, đi ra phía ngoài, vừa đi vừa suy nghĩ hết lại một lượt, lại đột nhiên nghĩ tới một người... Trong ánh mắt rất nhanh hiện ra một tia kinh hỉ!
Đúng lúc này, nàng nhìn thấy một đám tiểu thư tuổi trẻ líu ríu cách đó không xa đã đi tới, nàng tâm tư linh động, đi đến trước mặt những người đó nói: "Triệu tiểu thư, còn có thể ở trên thảo nguyên này thư thái như vậy sao?"
Người kia là thiên kim tiểu thư Triệu gia, liếc mắt nhìn Bùi Bảo Nhi một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ hèn mọn, sau khi các nàng chứng kiến mọi chuyện xảy ra ở phủ Thái tử, đối với Bùi Bảo Nhi đều là kính nhi viễn chi, hiện tại nữ nhân này còn chẳng biết xấu hổ mà đi đến, Triệu tiểu thư không khỏi cúi đầu, làm bộ như không nhìn thấy nàng.
Bùi Bảo Nhi cắn răng, ngăn lại các nàng, nói: "Nghe nói Quách tiểu thư ngày hôm qua không cẩn thận mắc mưa, liền bị sốt cao, chúng ta nên đến thăm nàng một chút có phải hay không?"
Những người khác liếc nhau, ánh mắt bên trong đều lộ ra sự ngạc nhiên. Nghe nói chạm tay vào người Quách gia có thể bị bỏng, Triệu tiểu thư quay đầu lại, nói: "Quách tiểu thư là người tốt, theo lẽ thường chúng ta phải đến thăm hỏi nàng mới đúng." Nói xong, những người khác liền ào ào phụ họa đứng lên.
Bùi Bảo Nhi cười lạnh một tiếng, Quách Gia đối đãi với nhưng người khác đều vô cùng lãnh đạm, các ngươi như vậy còn không phải nhìn vào quyền thế Quách gia mà đến sao? Lập tức nàng nghĩ đến Quách gia còn hai vị công tử còn chưa có đính hôn, liền hiểu ra các vị tiểu thư này đang suy nghĩ cái gì, lúc này người Quách gia ở trên thảo nguyên săn bắn đã gây ra náo động lớn, Hoàng đế không ít lần ban thưởng, không giống với Bùi gia, ba huynh đệ đều chết thảm, nàng nghĩ đến đây, không khỏi càng thêm tức giận, trên mặt lại mang vẻ tươi cười, nói: "Chúng ta mau đi thôi, không cần trì hoãn nữa."
------ lời ngoài mặt ------
Biên tập: ta phát hiện, tên chương và tiết danh ngươi viết thường xuyên lặp lại, nhàn rỗi quá...
Tiểu Tần: các tên gọi đều không sai biệt lắm đi, sát nhân cuồng ma a, mưa đêm kinh hồn a, tiểu đảo kinh hồn, trí mạng loan nói...vé tháng vé tháng, mừng năm mới ta sẽ tiếp tục bảo trì ổn định đổi mới!